Vừa đặt chân vào phòng trọ chữ Thiên trong quán trọ Bảo Vân, Tô Bích liền đi đến bên bàn trà. Nàng không khách khí nhận lấy chén trà trong tay Vệ Nhiên, tu ừng ực, sau đó, ngồi xuống, hai chân gác lên bàn trà, không khách khí hỏi hắn:
“Ngươi nói bí tịch ở trong căn phòng thứ ba trong dãy nhà phía nam, ta vào đó, kết quả thì sao? Ngoại trừ một cái bàn, một cái giường, một cái tủ thì còn cái gì nữa đâu. Ngươi dám lừa ta.” Nàng bực tức nói. Chén trà trong tay liền bị bóp nát, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Vệ Nhiên nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của nàng, không tự chủ mà mặt mày co rút. Hắn khẽ nghiêng mình đến bên nàng hỏi: “Thật không thấy gì?”
“Còn hỏi?!” Nàng bực tức giương cao chấn, đá vào trên mặt hắn. Trên khuôn mặt ngăm đen xuất hiện một dấu giày màu đỏ. Phát tiết xong nhưng nàng vẫn không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại, càng cảm thấy khó chịu. Chân nàng lại vươn cao, ý định tạo nên một dấu ấn khác lên nửa kia của khuôn mặt hắn.
Vệ Nhiên chịu được một lần nhưng không nhịn được lần thứ hai. Hắn khẽ nghiêng mình tránh khỏi quyền cước của nàng, phi lên xà nhà, nói vọng xuống. “Ta điều tra được bí tịch ở căn phòng đó, còn điều tra được, vào ngày 15 hàng tháng, trang chủ của Băng Tuyết sơn trang thường tới đó luyện công. Chỉ cần tránh ngày 15 hàng tháng ra thì với võ công của ngươi, việc trộm bí tịch là rất dễ dàng a.”
“Ngày 15 hàng tháng?!!” Tô Bích nghiến răng nói ra từng chữ. Nàng cầm lên ấm trà, ném mạnh lên người hắn.
“Nóng!!! Ngươi…” Vệ Nhiên gầm lên. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tối đen của nàng, ý định phát uy của hắn bị dập tắt, như bao lần khác. Hắn đưa tay lên gãi gãi mũi, tầm mắt lơ đãng lướt qua ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào khiến khoảng sàn cạnh cửa sổ sáng lên kỳ ảo. Hôm nay, trăng thật là sáng a.
Trăng? Sáng? Ack, cái kia…
“Tô đại tiểu thư, hôm nay là ngày 15 sao?” Hắn cẩn thận hỏi, không nhận được phản hồi từ nàng, hắn lại nói tiếp. “Cái kia… ta quên, thực xin lỗi.”
“Cút.” Âm thanh lạnh băng vang lên.
Vì thế, trong đêm, ai đó đã trở thành trẻ lạc, đành đến miếu nát tranh chỗ ngủ với đám khất cái.
Giang hồ có tứ đại thế gia: Tư Đồ, Hàn, Hoa, Liễu.
Giang hồ có đệ nhất minh chủ: Mộ Dung Khiếu.
Giang hồ có đệ nhất thần y: Bạch vô thường.
Giang hồ có thần thâu: Phiêu Phiêu.
Trong giang hồ, muốn hành tẩu thì nhất định phải tránh đắc tội với bốn thế lực trên. Bởi một khi đã đắc tội thì ngươi chỉ có hai con đường lựa chọn. Một là rời khỏi giang hồ, thoái ẩn nơi thâm sơn cùng cốc. Hai là chết.
Đó chỉ là giả thiết đặt ra đối với những kẻ vô danh, nhưng nếu như những thế lực trên đấu tranh với nhau thì sao? Hình như, câu chuyện sẽ diễn biến theo một hướng khác, giống như hiện tại vậy.
“Ngươi nói kẻ ta gặp hôm đó là trang chủ của Băng Tuyết sơn trang?” Tô Bích, nữ tử mà giang hồ biết tới dưới cái tên thần thâu Phiêu Phiêu, nói. Thân phận của nàng, trên giang hồ, chỉ có một người biết được, đó chính là kẻ đang ngồi trước mặt nàng, Vệ Nhiên.
Vệ Nhiên đứng bên cửa sổ, bắt lấy con bồ câu đang đậu bên ô cửa. Hắn lấy mật thư nhỏ dưới chân bồ câu, sau đó mới quay lại trả lời Tô Bích.
“Đúng vậy. Gian phòng đó, ngoại trừ trang chủ thì không kẻ nào được sử dụng cả.”
“Ta nghe nói, vị trang chủ của Băng Tuyết sơn trang bị…” Nàng dừng lại một chút, thật khó khăn để phát âm ra chữ kia.
“Không sai, hắn bị mù.” Vệ Nhiên gật đầu nói.
Tô Bích vừa nghe một chữ “mù” kia, tâm trạng thật sự bị kích động. Nàng vỗ mạnh xuống mặt bàn, nóng nảy nói: “Con bà nó, bị mù cư nhiên còn có thể nắm cổ lão nương chính xác như vậy? Mù cái gì chứ? Hắn ta nhất định là đang giả vờ.”
“Ngươi bị hắn nắm cổ?” Vệ Nhiên ngạc nhiên nói. Phải biết rằng, tuy võ công của Phiêu Phiêu trên giang hồ không thuộc hàng cao thủ, nhưng nói về kĩ năng né tránh cùng khinh công của nàng thì chính là thiên hạ vô địch. Vậy mà, tên kia lại có thể dễ dàng bắt được nàng như vậy. Nói vậy, võ công của hắn quả thật rất không thể coi thường.
“Lừa ngươi làm gì? Lừa ngươi ta làm con ngươi.” Nàng tu một ngụm trà cho bõ tức, sau đó, hung hăng tóm lấy cổ áo hắn. “Nói, vì sao ngươi muốn ta tới Hàn gia trộm bí tịch.”
Nàng đối với cái bí tịch gì gì đó là không có hứng thu. Không luyện được võ thì lấy bí tịch để làm gì? Mang về xếp chữ chắc? Đối với nàng, chỉ có kim ngân tài bảo mới có lực hấp dẫn. Nếu không phải tên Vệ Nhiên này đe dọa, cùng dụ dỗ, nàng cũng không thèm tới cái nơi trắng không còn gì để trắng này làm gì.
Tầm mắt nàng dừng trên khuôn mặt của Vệ Nhiên. Trong mắt toát ra tia lửa, hung thần ác sát đến khiến người ta toát mồ hôi lạnh. Mà sau gáy Vệ Nhiên, mồ hôi quả thực cũng đã tuôn ra như tắm.
“Bình… bình tĩnh…” Vệ Nhiên lắp bắp nói. Hai tay đưa lên nắm lấy tay nàng, cố gắng xoa nắn, vuốt ve, ý đồ làm nguôi ngoai cơn giận của nàng. Nếu không thể đạt được mục đích đó, hắn ít nhất cũng có thể kìm hãm lực nơi bàn tay nàng, sau đó, thừa cơ tẩu thoát.
“Nói mau. Ngươi tin hay không ta giết ngươi.”
“Tin. Ta tin. Mau buông tay. Ngồi xuống, từ từ nói.”
“Hừ.” Nàng lạnh lùng buông tay, ngồi xuống bên bàn trà. “Ta cho ngươi thời gian nửa chum trà, không nói rõ ràng, ta thề, ta cho ngươi thành thái giám.”
“Ta nói, ta nói mà. Từ từ…” Vệ Nhiên cung kính rót cho nàng một chén trà, nhu thuận ngồi xuống đối diện nàng. “Có người thuê ta ăn cắp bí tịch Hàn gia.”
“Cái kia… ra giá bao nhiêu?” Nàng cũng không quá bất ngờ. Vệ Nhiên trên giang hồ tuy không có danh tiếng gì, không mấy người biết tới. Nhưng sự thật, hắn chính là đầu mối duy nhất để tìm đến nàng, để nàng có thể thu thập tài bảo. Hắn chính là một nhà buôn tin tức.
Hắn nhìn nàng, ngoắc ngoắc ngón tay. Khi nàng ghé sát bên cạnh hắn, hắn nhỏ giọng nói vào tai nàng: “10 nghìn lượng… vàng.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn. “Vàng?”
Hắn gật đầu, nhìn nàng đắc ý cười.
Nàng cũng cười, ý cười tràn sâu vào trong mắt. 10 nghìn lượng vàng nha, không phải số tiền nhỏ đâu. Nhưng rất nhanh, ý cười trong mắt nàng lại bị thay thế bằng tia sát ý. Nàng đưa tay bóp chặt cổ họng của hắn, âm hiểm nói: “Và ngươi định độc hưởng nó?”
“Ta… ngươi buông tay.” Hắn gắng sức gạt tay nàng ra, sau đó, cố gắng hít thở thật sâu. Một ngày nữ nhân này không bóp cổ, không uy hiếp hắn vài lần là không sống nổi hay sao ấy?
“Thì ta vừa nói còn gì. Giờ ngươi làm hay không làm?” Hắn cố gắng bỏ qua quá khứ, hướng tới tương lai. Nữ nhân này thấy vàng là quên hết mọi sự, về một phương diện nào đó, nàng cũng là một kẻ dễ lợi dụng. Hắc hắc…
Nàng nhìn hắn, ngẫm nghĩ một chút.
“Kế hoạch. Không thể dễ dàng trộm mà không có kế hoạch gì khi mà đã bị người ta đề phòng.”
Hắn cười đến âm trầm. “Ta có một kế này.”