Dưới chân Hắc Phong sơn là Tây Quan trấn. Nơi đây mặc dù địa hình hiểm trở, khí hậu lạnh giá quanh năm nhưng vẫn xem như là một trấn đông đúc. Tây Quan trấn được chia thành hai thôn: thôn thượng và thôn hạ.
Thôn thượng có Tô gia làm nghề buôn bán cổ vật, là đại phú thương được người người ngưỡng mộ. Thôn hạ có Tiêu gia mở tiêu cục, trên giang hồ cũng có chút tiếng tắm, được người người kính trọng. Hai nhà Tô-Tiêu làm bá chủ cả hai thôn thượng-hạ, tranh giành tiếng tăm, mâu thuẫn từ bao đời nay. Đến bây giờ, hai nhà vẫn tiếp tục tranh chấp.
Hơn hai mươi năm trước, gia chủ của Tiêu gia Tiêu Bình gặp được kỳ duyên, trong một lần lên núi săn bắn, đã cứu được Hàn phu nhân đang bị sói tấn công. Vì cảm kích ơn cứu mạng của Tiêu Bình, Hàn trang chủ lúc bấy giờ đã trao cho Tiêu Bình một khối ngọc bội làm vật đính ước, mong muốn mai này nữ nhi Tiêu gia sẽ trở thành tức phụ Hàn gia. Sự kiện này đã khiến cho thế cân bằng giữa hai nhà Tô-Tiêu bị phá vỡ, Tô gia tức giận nhưng không thể làm gì, đành ngậm ngùi tụt hạng phía sau Tiêu gia.
Trong Tô phủ, Tô lão gia cầm chén trà trên tay kể lại câu chuyện này mà run run không thôi. Tô lão gia đã sống gần bảy mươi năm trên đời, chứng kiến nỗi nhục không thể xóa của Tô gia, cảm thấy hổ thẹn vơi tổ tông. Bao lâu qua, Tô lão gia vẫn cố gắng tìm đủ mọi cách để lật đổ thời cuộc hiện tại. Nhưng kết quả thu được lại chẳng hề như mong muốn.
Tô lão gia nhìn xuống một nam, một nữ ngồi bên dưới, khàn giọng nói. “Vị thiếu hiệp này, ngươi đã nghe câu chuyện của ta, vậy có cách giúp ta sao?”
Sáng hôm nay, gia đinh trong phủ chạy vào thông báo có người muốn gặp Tô lão gia, nói có thể giúp lão gia giải được uất ức trong lòng bao nhiêu năm nay. Vốn cũng không tin, cho rằng người tới chỉ là phường lừa đảo, nhưng khi gia đinh chuyển tới một mẩu giấy, Tô lão gia liền vội vàng gọi người thiếu niên bên dưới này vào. Tô lão gia biết đây là cơ hội để lão thay đổi thời thế hiện nay.
Vị thiếu niên ngồi bên dưới, toàn thân được bao bởi bộ thanh sam y phục, nét thư sinh hiển hiện rõ ràng qua tư thái của hắn. Nhưng đôi mắt của hắn lại hiện lên vẻ láu lỉnh không phù hợp. Người thiếu niên này không ai khác chính là Vệ Nhiên.
“Tô lão gia yên tâm, từ trước đến nay, ta luôn là người giữ chữ tín.” Hắn trịnh trọng đáp.
Tô Bích đứng bên cạnh hắn, tựa như một bức thạch tượng. Nghe thấy câu nói này của hắn, dưới lớp mạng che mặt, nàng khẽ cười mỉa mai. Người tin vào lời nói này của hắn luôn có kết cục không tốt đẹp gì.
Trong mắt Tô lão gia hiện lên tia toan tính. Là người lấy kinh thương để sống, lão không bao giờ đặt lòng tin vào bất kỳ một kẻ nào. “Ngươi tính làm thế nào? Có thể nói cho lão phu biết hay không?”
Vệ Nhiên giảo hoạt cười. “Nghe nói, Tô gia có một tiểu thư, năm nay vừa tròn 16.”
“Vậy thì sao?” Tô lão gia nghi hoặc hỏi.
“Tiêu gia vì có quan hệ thông gia với Hàn gia mới chiếm thế thượng phong?”
“Đúng vậy.”
Nụ cười trên môi Vệ Nhiên càng sâu, hắn nói: “Vậy nếu bây giờ, thông gia với Hàn gia không phải Tiêu gia mà đổi thành Tô gia, Tô lão gia cảm thấy sao?”
“Chuyện đó… dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng mà…” Nghĩ đến tư sắc của cháu gái mình, Tô lão gia ngập ngừng nói.
“Ta hiểu.” Vệ Nhiên gật đầu, hắn cũng biết vị Tô tiểu thư kia, quả thực so với quỷ còn muốn quỷ hơn. “Tô tiểu thư đó không được, nhưng nếu là Tô tiểu thư này thì sao?”
Hắn nói, đưa tầm mắt nhìn sang Tô Bích bên cạnh.
Nàng không biết từ khi nào đã tháo xuống tấm mạng che mặt, dung nhan xinh đẹp được lô ra. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn môi nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt hạnh lấp lánh. Thân hình yểu điệu, tà váy khẽ bay. Vẻ đẹp của nàng tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng đủ để khiến người ta mê muội. Nhất là, nàng so với Tiêu tiểu thư còn thêm vài phần xinh đẹp.
Tô lão gia nhìn nàng, trong mắt lóe ngân quang. “Điều kiện của ngươi?”
Vệ Nhiên cười cười. Bước đầu như vậy là hoàn hảo.
“Lần đầu tiên ta biết, Vệ Nhiên ngươi hóa ra cũng rất chi là thông minh.” Vừa bước vào gian phòng Tô lão gia chuẩn bị cho nàng, Tô Bích đã mở miệng tán thưởng.
Vệ Nhiên chắp tay ra vẻ hữu lễ, cúi đầu. “Quá khen, quá khen.”
“Hừ, ngươi muốn Tô lão gia kia trao cho ngươi 5 nghìn lượng vàng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trộm đồ, ngươi cũng không thiệt gì nhiều.” Nàng nói. “Nhưng mà, sao ngươi chắc chắn tên Hàn gì gì kia sẽ từ hôn với Tiêu gia?”
“Haha… ta đã tìm hiểu trước, Tiêu tiểu thư Tiêu Hồng kia rất là chán ghét Hàn Dực, nàng ta vẫn muốn xóa bỏ hôn ước này. Nay, ta bắc cho nàng một cái thang, nàng lại không trèo xuống hay sao?”
“Cứ cho là vậy. Nhưng Hàn gia chắc gì đã kết thân với Tô gia?”
“À, việc này, hắc hắc… Cái mà Tô lão gia muốn là hạ bệ Tiêu gia. Nếu Hàn gia từ hôn, Tiêu gia sẽ xuống dốc. Theo hiểu biết của ta, nếu không có Hàn gia dựa lưng, Tiêu gia đã sớm tiêu tùng. Cho nên…”
“Ngươi đúng là hồ ly tinh!” Tô Bích nhìn nụ cười giảo hoạt trên mặt hắn, không khách khí chỉ trích.
“Quá khen, quá khen.” Vệ Nhiên mặt dày nói.
“Hừ.” Nàng mới lười cùng hắn so đo. Khẽ hừ một tiếng, nàng đi đến phía sau bức trướng in hình hoa mẫu đơn, thoát xuống bộ y phục rườm rà. Trước giờ, nàng vốn không thích mấy bộ y phục của đám tiểu thư khuê các, vừa vướng víu, lại vừa phiền phức, không hiểu các nàng tại sao lại có thể thích loại y phục như vậy?
Thấy nàng toàn thân một bộ y phục dạ hành bước ra từ sau tấm trướng, Vệ Nhiên tặc lưỡi cảm thán. “Thật đáng tiếc ột mỹ nhân như ngươi.” Hắn vẫn cho rằng, Tô Bích rất xinh đẹp, chỉ có điều, nàng chẳng bao giờ biết “sử dụng” vẻ đẹp đó của mình. Thật sự rất lãng phí a!
“Không cần ngươi nhiều chuyện!” Nàng đưa đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
“Ngươi mặc như vậy là định đi đâu?”
“Đi càn quét Tây Quan trấn.” Chưa nói dứt lời, thân ảnh của nàng đã biến mất sau cánh cửa.
Vệ Nhiên lắc đầu cảm thán. Nữ nhân này a, không lúc nào chịu ngồi yên.