Băng Tuyết sơn trang được nhuộm một màu trắng xóa của tuyết cuối mùa. Những cây mai trong sơn trang bắt đầu đâm chồi, xuất hiện những búp lá xanh non hiếm thấy. Tuy nhiên, khi mùa đông tới, hoa mai dù có nở thì cảnh sắc nơi đây vẫn là một màu trắng xóa. Bởi những gốc mai kia cũng là những gốc mai trắng.
Bên lương đình, hương trà khẽ tỏa ra mang lại chút ấm áp. Hương thơm phiêu tán trong không khí, có chút hư ảo, rất nhanh liền tan biến bởi cái lạnh cuối đông. Món điểm tâm màu sắc thanh nhã đã sớm đông cứng. Bàn đá lạnh băng. Trên ghế đá có một người đang ngồi.
Tuyết rơi. Từng hạt tuyết nhẹ nhàng phiêu đãng giữa không trung. Gió khẽ lùa qua, cuốn tuyết bay lên tạo thành một vòng trắng nho nhỏ. Gió cũng khiến cho tà bạch y của nam tử khẽ bay.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc lại bởi một dải lụa trắng viền đen. Khuôn mặt bạch sắc tựa như một loại men sứ thượng đẳng. Đôi mắt nhắm hờ như có như không. Làn mi khẽ rung tựa như cánh bướm mùa xuân. Người nọ ngồi đó, xinh đẹp tuyệt luân, cũng cô độc tuyệt đối.
Vạn vật xung quanh vì hình bóng cô độc của người nọ mà cũng trở nên cô quạnh.
Tô Bích đã ở lại Băng Tuyết sơn trang được vài ngày. Cuộc sống ở nơi đây nhàn tản khiến một người như nàng cảm thấy buồn chán. Mỗi ngày trôi qua, sự buồn chán trong nàng lại càng ngày càng đầy thêm.
Rời khỏi biệt viện, Tô Bích dạo bước trong Băng Tuyết sơn trang. Nàng men theo những dãy hành lang dài tưởng chừng như bất tận, xuyên qua những lương đình, tòa viện, vườn cây. Cảnh sắc dù biến đổi đôi chút nhưng dường như nơi nào cũng như nơi nào. Tất cả đều là một màu tuyết trắng, cây cối khẳng khiu, tường vôi lạnh lẽo.
Những con người sống tại Băng Tuyết sơn trang này quả thật đều có một ý chí thật kiên cường, cũng thật lạnh lẽo. Tô Bích thầm nghĩ như vậy.
Nàng dừng chân trước một khoảng sân nhỏ, xa xa là một lương đình. Nàng bất giác men theo lối mòn của những dặng cây. Cây cối nơi này có chút khác biệt, được phủ trong màu xanh non của búp chồi mùa xuân. Chính sự khác biệt này đã hấp dẫn bước chân của nàng.
Từng dấu chân xuất hiện trên nền tuyết trắng xóa. Nàng bước đi trên tuyết tựa như bước trên mây, không một âm thanh nào phát ra. Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thét gào. Tuyết vẫn đang rơi.
Bước tới gần lương đình, nàng chợt nhìn thấy thân ảnh cô độc ngồi đó. Có thể nàng hoa mắt. Nhưng trong khoảnh khắc, nàng có cảm giác xung quanh người đó toát ra một luồng ánh sáng trắng, tựa như một vị thần tiên lưu lạc trốn nhân gian.
Rất nhanh, nàng nhận ra, đó chẳng phải thần tiên gì, đó chính là trang chủ của Băng Tuyết sơn trang Hàn Dực, chính là nam nhân nàng đã gặp đêm hôm đó.
Nàng dừng lại bước chân, không biết nên bước tới chào hỏi, hay vẫn là quay người rời đi. Dù sao, nàng trên lý thuyết là chưa từng gặp hắn, không nên xảy ra sự cố bất ngờ như vậy. Vả lại, hắn không nhìn thấy, nàng có rời khỏi, hắn cũng sẽ chẳng hề biết tới sự hiện diện của nàng.
Suy nghĩ vòng vo, nàng quyết định quay đầu. Chỉ là, không biết vì cớ gì, vạt áo của nàng lại bị mắc lại trên cành cây. Nàng khẽ động, vạt áo lay chuyển, rung động tới cả cành cây, tuyết rơi xuống, tạo thành những âm thanh rất nhỏ. Âm thanh rất nhỏ này người luyện võ lại nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
“Ai vậy?”
Nghe thấy thanh âm từ tính từ phía sau truyền lại, môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ. Nàng khẽ xoay người, bước tới bên lương đình.
Đứng dưới những bậc thang, nàng loay hoay không biết tiến lên hay dừng lại. Hồi lâu, nàng quyết định lên tiếng.
“Xin lỗi, ta bị lạc đường.”
Hàn Dực mở mắt, nhìn về phía âm thanh dịu ngọt vang lên. Nữ tử phía trước hắn có lẽ đang có một bộ dạng yếu đuối, đôi mắt chắc đang nhìn về phía hắn, khẩn khoản sự giúp đỡ. Tất cả đều là tưởng tượng của hắn, bởi sự thực thì trong mắt hắn chẳng có gì ngoài một mảnh tối đen.
Tô Bích nhìn hắn. Ánh mắt hắn thật sâu hấp dẫn nàng. Giống như đêm hôm đó, đôi mắt hắn vẫn sáng lên tựa như vì sao trong đêm tối, thoát ra một chút tinh nghịch của tiểu hài tử. Vậy mà, đôi mắt ấy không thể nhìn thấy ánh sáng.
“Lạc đường? Cô nương là khách của Hàn gia?” Hắn có nghe Thức bá nói lại có Tiêu tiểu thư cùng Tô tiểu thư tới thăm. Người trước mắt không biết có lai lịch thế nào?
“Ta… ta họ Tô, tên một chữ Bích, là đại tiểu thư của Tô gia. Ta lần này đến là để gặp trang chủ của các ngươi.” Nàng một lần giới thiệu bản thân trước, rất sợ nam nhân trước mắt này như hôm đó, nhẹ nhàng nắm lấy cổ nàng, bóp chặt.
Sau đó, nàng thì thào nói tiếp. “Ta đang đi dạo thì bị lạc.”
Hắn gật đầu. “Nha hoàn theo hầu đâu?”
“Họ ở trong biệt viện.”
“Tiểu thư tới đây một mình?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu thư không nhớ đường về?”
“Ta bị lạc.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Không hiểu hắn rốt cuộc là đang muốn hỏi cái gì. Nàng rõ ràng đã nói, nàng bị lạc, hắn còn hỏi lại như vậy hay sao? Nhưng cuối cùng vẫn là thoát ra một câu như vậy.
“Vậy thật phiền, ta lại không biết đường.”
“Tại vì ngươi manh(mù).” Nàng nói thầm trong lòng, ngoài mặt nói. “Ngươi cũng là khách của Hàn gia sao? Vậy làm thế nào bây giờ?”
Hắn đưa tay khẽ vẫy. “Tiểu thư, nàng trước cứ ngồi đây một lát. Chút nữa sẽ có người tới giúp nàng.”
Nàng bước lên trên bậc thang, ngồi xuống đối diện hắn. “Đa tạ công tử, không biết tôn tính đại danh của ngươi là?”
“Ta họ Hàn, tên Dực.”
“Vậy… chẳng phải là trang chủ Băng Tuyết sơn trang sao?” Nàng ngạc nhiên nói. Sự ngạc nhiên này đương nhiên là giả tạo.
Hắn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nàng nhìn hắn, muốn nói mà không biết nói gì. Mục tiêu đang ở ngay trước mắt, vậy nhưng, nàng một chút cũng không muốn hành động. Trái tim của kẻ này, nàng muốn trộm, nhưng lại không biết làm thế nào xuống tay.
Nàng nhìn ra ngoài trời tuyết rơi, khẽ thở dài.
Mà hắn, nghe thấy tiếng thở dài của nàng, hai mắt chầm chậm nhắm lại.
Ngoài trời tuyết rơi. Trong lương đình, hai người im lặng. Mỗi người một suy nghĩ, không biết liệu có giao nhau?