“Tiêu Hồng bị đuổi đi thật ư?” Tô Bích nghi hoặc hỏi.
“Còn giả sao? Ta tận mắt chứng kiến.” Vệ Nhiên đứng bên cạnh chải tóc cho nàng, nói. “Hôm nay, nàng ta gây loạn, bị Hàn Dực đuổi đi rồi.”
“Hắn ta đuổi người? Kỳ quái.”
“Không có gì là kỳ quái cả. Ta cũng cảm thấy nàng ta đáng ghét.”
“Ngươi đã từng tiếp xúc với nàng ta?” Nàng chợt quay đầu, đối diện với hắn.
“Không hẳn.” Quay đầu nàng lại, hắn tiếp tục chải tọc cho nàng, nói. “Ta từng làm vài vụ giao dịch với Tiêu gia, có gặp nàng vài lần. Tính tình nàng ta kiêu ngạo, ăn nói lỗ mãng, là ếch ngồi đáy giếng lại cứ tưởng mình là thiên nga.”
Nàng gật đầu. “Nàng ta đi rồi, bước kế tiếp nên làm thế nào?”
Chải tóc cho nàng xong, hắn lấy một cây trâm ngọc cài lên tóc nàng. Đơn giản như vậy thật ra lại thích hợp với nàng nhất.
“Ta định để ngươi lấy hôn ước với Hàn gia, tiện thể lấy lòng Hàn Dực để xâm nhập Hàn gia. Nhưng theo ta thấy, Hàn Dực kia không hề đơn giản.” Hắn cảm thấy Băng Tuyết sơn trang này không hề đơn giản như bên ngoài vẫn đồn đại. Võ công của Hàn Dực cao như vậy thiên hạ lại không ai hay biết, đủ để thấy, Hàn gia rất biết cách giữ bí mật.
“Đúng vậy.” Nàng đồng ý với hắn. Hôm đó, nàng rõ ràng ngủ tại lương đình, nhưng khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm tại giường trong phòng ngủ. Dường như, chuyện nàng gặp hắn chỉ như một giấc mộng mà thôi. Hắn làm như vậy là có ý gì chứ?
“Ta sẽ đi điều tra một thời gian, ngươi cứ ở lại nơi này, làm được gì cứ làm, nếu không cứ án binh bất động là được.”
“Ngươi định đi đâu?”
“Ta thấy Hàn gia chắc có giao thiệp với một thế lực lớn trên giang hồ. Chuyến đi này là để tìm hiểu chuyện đó.”
“Ta đi cùng ngươi.”
“Không được. Ngươi phải ở lại. Ngươi đi bây giờ, cơ hội trở lại Hàn gia rất ít, không thể sơ xuất.”
“Vệ Nhiên, ta luôn cảm thấy ngươi có điều giấu ta.” Nàng thở dài nói. Ở cùng hắn đã lâu, những việc làm của hắn, nàng không hoàn toàn hiểu rõ. Hắn luôn tạo ra một khoảng cách để che dấu mục đích của chính mình.
“Ngươi chỉ cần biết, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi.” Hắn nhìn vào mắt nàng, nói.
“Ta tin ngươi. Đừng để ta thất vọng.”
Tiêu Hồng đi, Vệ Nhiên cũng nối đuôi đi mất, trong Băng Tuyết sơn trang chỉ còn lại vài người, Tô Bích cảm thấy cô đơn.
Mùa xuân đã về, những gốc mai trắng đã bắt đầu ra hoa. Hương hoa thoang thoảng tràn ngập khắp phủ.
Tô Bích ngồi trong phòng, nhìn nha hoàn theo hầu thêu hoa mai. Nha hoàn theo bên cạnh nàng tên là A Hạnh, nàng không nói được nên được Tô lão gia mới phái đi hầu hạ nàng.
“A Hạnh, ngươi thêu rất đẹp.”
A Hạnh ngẩng đầu lên, nở nụ cười với nàng. Nha đầu này lúc nào cũng vậy, thiên chân vô tà, hồn nhiên đến đáng thương, bởi vậy, bị người ta lợi dụng cũng không biết. Vì nàng bị câm, có thể giữ bí mật, Tô lão gia mới sử dụng nàng. Còn Tô Bích thì sao? Cũng bởi nàng bị câm nên đôi khi mới có thể cùng nàng tiết lộ bí mật.
“Ta tới Hàn gia đã được hai tháng rồi. Việc gì cũng không làm, tại sao Hàn Dực kia chưa đuổi ta đi?”
“Haiz, ta cũng chẳng rõ mục đích khi ta tới đây nữa. Trộm bí tịch, trộm hôn ước, trộm ngân lượng, trộm tài bảo hay… trộm tâm?”
“Trộm tâm?” Nàng lặp lại lần nữa. Trí nhớ mơ hồ lướt qua một khuôn mặt. Nàng lắc đầu, để hình ảnh đó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi nói Hàn gia sao lại kỳ lạ vậy chứ? Hàng ngày vẫn cho ta ăn, cho ta mặc nhưng lại chẳng hề quan tâm tới ta. Họ coi ta là thú cảnh trong nhà sao?”
“Mà không, thú cảnh còn được bọn họ để tâm đến hơn ta. Vậy ta là gì nhỉ? Haiz, thật khó để miêu tả thành lời.”
…
Trên khăn tay trắng muốt của A Hạnh, một đóa lại một đóa mai được hình thành. Mà tâm sự trong lòng Tô Bích, từng chút từng chút một được nói ra. Thời gian buổi sáng cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Đến trưa, một nha hoàn chợt tiến vào nơi ở của Tô Bích. Nàng tới chuyển lời rằng trang chủ mời Tô Bích tới dùng ngọ thiện.
Sau khi nha hoàn rời khỏi, Tô Bích cấu lên tay mình một cái, xác định bản thân không có nằm mơ mới bảo A Hạnh giúp nàng chuẩn bị. Tiếp theo, chủ tớ hai người tiến tới phòng ăn lớn của Hàn gia.
Khi bước vào phòng ăn, Tô Bích nhìn thấy Hàn Dực đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ. Trước mặt hắn là một bàn thức ăn đầy mĩ vị, hương thơm ngào ngạt, màu sắc phong phú, vừa nhìn đã thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Tô Bích bước đến trước bàn ăn, khẽ lên tiếng chào hỏi. “Hàn trang chủ.”
“Tô tiểu thư, mời ngồi.” Hắn chậm rãi nói.
A Hạnh giúp nàng kéo ghế, nàng ngồi xuống đối diện với hắn.
Sau khi ngồi xuống, nàng mới nhìn thấy phía sau hắn có vài người đang đứng. Trong số họ, nàng quen Thức bá, nhận thấy ánh nhìn của Thức bá, nàng khẽ gật đầu chào hỏi. Thức bá mỉm cười với nàng, hai vị cô nương đứng sau Thức bá thì cúi đầu với nàng như thể đang chào hỏi.
Nàng đánh giá y phục trên người hai nàng. Y phục của hai nàng không giống của nha hoàn trong Hàn gia, nhưng tư thế hơi cúi người khi đứng lại chứng tỏ hai nàng là hạ nhân. Hạ nhân mà lại có thể mặc loại y phục hoa lệ như vậy chứng tỏ thân phận của các nàng không hề tầm thường. Chẳng lẽ, hai nàng là nha hoàn thị tẩm?
“Tô tiểu thư không đói sao?”
Giọng nói của Hàn Dực vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nàng gượng cười, nói: “Ta đang ngạc nhiên, sao Hàn trang chủ lại mời ta dùng bữa?”
“Tô tiểu thư là khách của Hàn gia. Lâu nay là do ta sơ xuất, bữa cơm này là để tạ lỗi.”
“Hàn trang chủ khách khí quá. Là tiểu nữ đã quấy rầy.”
“Đừng nói như vậy. Tiểu thư mau dùng cơm đi.”
Nàng gật đầu. Hai người bắt đầu một bữa cơm yên lặng.
Do không nhìn thấy, nên hai cô nương phía sau giúp hắn gắp thức ăn bỏ vào trong bát. Sau đó, hắn tự dùng bữa, chứ không nhờ kẻ khác làm thay.
Tô Bích nhận thấy, từng cử chỉ của hắn đều rất thuần thục, chứng tỏ đã được rèn luyện trong một thời gian dài. Hắn có lẽ là một người mù bẩm sinh.
Sau khi dùng bữa, hai người cùng nhau đi dạo trong hoa viên. Hắn bước ở phía trước, nàng bước theo sao. Đi sau hai người là A Hạnh cùng hai cô nương nọ. Thức bá đã sớm rời đi lo liệu việc khác trong trang.
“Tô tiểu thư lớn lên tại Tây Quan trấn, vậy đã từng đi xa bao giờ chưa?” Hắn mở đầu cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi như thế.
Nàng đã từng đi hết đại giang nam bắc Vĩnh Thiên quốc, đi sang cả các nước láng giềng, có nơi nào mà nàng chưa từng đi qua. Nhưng tiểu thư Tô gia Tô Bích lại không như vậy. Nàng liền trả lời. “Chưa. Gia gia không cho ta bước ra khỏi cửa.”
“Tiểu thư không thấy buồn chán sao?”
Nếu nàng thực sự sống cuộc sống như vậy sẽ rất buồn chán. Nhưng nếu so với sự buồn chán cô độc trong cuộc đời của hắn, liệu ai sẽ buồn chán hơn đây? Nàng không muốn biết câu trả lời, dù nó đã có sẵn trong lòng nàng.
“Vậy còn trang chủ, trang chủ đã từng rời khỏi Hắc phong sơn chưa? Trang chủ cảm thấy cuộc sống ở đây có nhàm chán hay không?”
Câu hỏi này khiến cả nàng và hắn đều trầm tư. Có nhàm chán hay không? Đây là một vấn đề rất thâm thúy mà không phải ai cũng hiểu.
“Tô tiểu thư, nàng cảm thấy nhàm chán khi sống ở Hàn gia sao?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.
“Ta… có lẽ… cảm thấy giống như trang chủ.”
“Giống như ta, vậy chắc tiểu thư cảm thấy nhàm chán lắm?”
“Có lẽ… nhưng nhàm chán có lẽ cũng là một thói quen tốt. Trang chủ có thấy vậy không?”
Lúc còn nhỏ, nghèo đói nên muốn có một bữa ăn ngon. Giờ trưởng thành, có được tiền bạc lại muốn nhiều hơn nữa. Tất cả những điều đó hoàn toàn là do thói quen tham lam của con người. Nàng hiểu điều này, hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Do vậy, đôi khi nàng nghĩ, nhàm chán một chút có lẽ lại là cách tốt nhất để buông tha lòng tham. Nhưng nói thì dễ, làm được lại khó như vậy.
Hắn cười, vẫn bước tiếp về phía trước. Nàng bước theo sau hắn. Trên nền tuyết in dấu chân của nàng và hắn, song song với nhau, gần như vậy lại chẳng hề giao nhau.
“Tô tiểu thư, nhàm chán sẽ sinh bệnh. Hai kẻ nhàm chán nên đi với nhau, có lẽ sẽ không còn nhàm chán.” Hắn nói.
“Có lẽ vậy.” Nàng đáp.
“Vậy kể từ mai, Tô tiểu thư cùng ta dùng ngọ thiện đi. Coi như, ta giữ đạo tiếp khách.”
Nàng nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy hắn thật khó hiểu.