Thâu Trọn Gió Xuân

Vân Phỉ thấy hắn không định hành động thì hơi sốt ruột. Thời gian cấp bách, làm gì có cơ hội để rề rề rà rà, thẹn thùng nhăn nhó nói mấy chuyện phi lễ chớ làm, phi lễ chớ nhìn chứ. Tính mệnh mới là thứ quan trọng nhất,
nhân lúc không có ai canh giữ ở đây, mau chóng chạy trốn mới là trọng
yếu.

Bây giờ đã đến lúc ăn cơm chiều, Vân Phỉ đoán rằng có thể
bọn bắt cóc thấy nàng và Lục Nguyên còn chưa tỉnh nên ăn cơm trước, một
lát nữa thôi sẽ qua đây, thế mà Lục Nguyên còn đỏ mặt, lề mề.

Vân Phỉ lập tức quyết đoán, thay đổi bộ mặt ôn hòa dễ mến thành bộ mặt dữ
dằn: “Thể diện quan trọng hay tính mệnh quan trọng hơn? Ta không để ý
thì huynh ngại cái gì, mau ngậm váy kéo lên.”

Giọng điệu này giống như là đang sai con chó săn trong nhà: đi, ngậm khúc xương kia mang lại cho ta.

Mặt Lục công tử càng thêm đỏ, hắn rối tinh rối mù. Nhưng tay chân bị trói,
cũng chỉ còn miệng là có thể động đậy. Trong tình thế bất đắc dĩ, hắn
đành bất chấp tất cả mà nằm xuống, cúi đầu ngậm váy Vân Phỉ kéo lên
trên.

Trên cẳng chân của Vân Phỉ có cột một mảnh vải, con dao được cắm trong đó.

Con dao để sát vào chân nàng, nhiệm vụ khó khăn này đúng là khiến hắn xấu
hổ đến không còn mặt mũi nào nữa. Mùa hè nên nàng mặc quần áo mỏng, cách một lớp quần bằng lụa trắng, hắn không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ
thể nàng mà còn thoáng ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ, giống hệt như
mùi hương trong ống tay áo nàng, khiến trái tim hắn đập loạn xạ, đầu
choáng mắt hoa, sao bay đầy trời.

Vân Phỉ đẩy hắn một cái thật mạnh, ý bảo nhanh lên. Hai, hắn không ngất đi đã là may lắm rồi đó.

Hắn ngậm con dao, dùng sức rút ra ngoài. Hơi thở gấp gáp phả lên chân Vân
Phỉ. Nàng vốn sợ ngứa, cộng thêm thấy bộ dạng nhe răng cắn dao của hắn,
không còn giống một công tử phú quý, mắt để trên đầu, kiêu căng ngạo mạn nữa mà giống một con chó đang ngậm xương hơn, thì không nén được cười.
Nhưng không dám cười thành tiếng nên đành cố nhịn, người run run cả lên
làm con dao chọt vào mũi hắn, đau đến ứa nước mắt.

Lục Nguyên vác bộ mặt đỏ như trứng hỉ, hai mắt rưng rưng mà nhìn nàng: “Cô đừng nhúc nhích.”

Vân Phỉ cắn môi, gật đầu, cố nén cười.

Lục Nguyên ngậm con dao, cố sức kéo ra ngoài. Đáng tiếc là sức của răng có
hạn nên hắn vẫn chưa rút con dao ra được thì đã nghe tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào.

“Bích yên đạn này đúng là tốt, không tốn một đao một kiếm nào đã làm bọn họ hôn mê, đỡ phải mất công chém chém giết giết.”

“Vẫn là nhờ kế sách của đương gia, tám tên thuộc hạ của Lục Nguyên có võ
công cao cường, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc chúng ta đã dễ dàng
bắt được.”

“Chắc bây giờ bọn họ đã tỉnh rồi.”

Thấy có
người đến, Lục Nguyên vội vả nhả con dao ra rồi kéo váy nàng xuống. Vân
Phỉ trong cái khó ló cái khôn, cuộn chân phải xuống dưới, dùng chân trái che con dao.

Cửa phòng được mở ra, mấy tên đàn ông huỳnh huỵch
đi vào. Bọn chúng mặc quần áo đen, đứng dàn hàng trước mặt hai người
khiến Vân Phỉ lập tức có cảm giác như mây đen kéo tới.

Vân Phỉ thấy căng thẳng, không khỏi nhìn về phía Lục Nguyên.

Đáng tiếc, mấy người này vừa tiến vào thì không nhìn Lục Nguyên mà chỉ chăm
chú nhìn nàng, hơn nữa còn bàn tán trước mặt nàng một cách trắng trợn,
không hề nể nang gì.

“Cô ta là ai? Nha hoàn của tiểu tử này sao?”

“Trông cách ăn mặc cùng dung mạo thì không thể là nha hoàn được, chắc là tiểu nương tử của hắn rồi.”

“Nói bậy, tiểu tử này còn chưa thành thân, ta thấy có lẽ là tình nhân ở kinh thành.”

Bọn đàn ông trong phòng bắt đầu cười ha hả.

Vân Phỉ vừa thẹn vừa tức giận, nếu không phải tay chân bị trói, nàng đã
muốn nhà tới đánh người. Lục Nguyên cũng đỏ mặt, nhưng trong lòng thì
lại cảm thấy hơi ngọt ngào.

Trong lúc giận dữ, Vân Phỉ thầm thở
phào. Xem ra nàng đoán không sai, mục tiêu bắt cóc lần này không phải
nàng mà là Lục Nguyên. Chẳng qua tại nàng quá xui, bị bắt đi luôn.

Cả đám đang cười cợt thì đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang vang lên
tiếng bước chân không nhanh không chậm, thong thả ung dung.

Tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt, mấy người này lập tức đứng ngay ngắn ngay tại cửa, giống hệt như đang cung nghênh thánh giá.

Vân Phỉ
không khỏi nhìn ra ngoài, đáng tiếc bị bình phong chạm trổ của phòng
khách ngăn cản tầm nhìn nên chỉ nghe tiếng không thấy người.

Tiếng bước chân ấy từ từ mà đến làm người ta không khỏi nín thở. Lần đầu tiên trong đời, Vân Phỉ cảm thấy tiếng bước chân của một người lại êm như
vậy, giống như là trong gió có người gõ vào thanh trúc vậy.

Nàng
không nhịn được muốn đứng lên nhìn chủ nhân của tiếng bước chân này.
Cuối cùng, ngoài cửa xuất hiện một người chân đi guốc mộc. Vân Phỉ ngẩn
ra, tên cướp này hoàn toàn khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng.

Hắn có dáng người co lớn, mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình, dưới vạt áo có hình vài nhánh trúc lơ phơ theo kiểu thủy mặc, tóc cài một cây
trâm gỗ trầm hương, chân đi guốc mộc. Cách ăn mặc thanh nhã xuất trần
này giống như là một ẩn sĩ không nhuốm bụi trần. Trên người hắn không có chút hương vị của kẻ cướp, chỉ cảm thấy cực kỳ thoát tục.

Mọi người chắp tay hành lễ, cung kính gọi hắn là trang chủ.

Trang chủ? Vân Phỉ nhìn hắn không chớp mắt, rốt cuộc thì người này bao nhiêu tuổi?

Từ da thịt săn chắc tươi trẻ cho thấy hắn giống như một người còn trẻ,
nhưng bộ râu quai nón lại che hết nửa gương mặt nên không nhìn ra tuổi
tác, có thể là hai mươi, cũng có thể là ba mươi, hoặc là bốn mươi.

Nếu hắn là một đại thúc dũng mãnh thì thôi cũng được, đằng này lại có một
đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, ánh mắt sáng rực như sao, khi hắn nhìn ngó xung quanh mà cũng toát lên vẻ phong lưu.

Đôi mắt đẹp thế mà lại phối hợp với bộ râu quai nón thô kệch thì quả thật không được hài hòa.
Khi Vân Phỉ nhìn vào mắt hắn, thậm chí có một ảo giác rằng nó còn mạnh
hơn cả thần tiên túy, nhìn thêm chút nữa chắc sẽ chìm đắm trong ấy.

Hắn khoanh tay bước tới, nhìn nàng với vẻ hứng thú: “Cô nhìn đủ chưa?”

Lúc này Vân Phỉ mới ý thức được mình đã nhìn hắn trong thời gian khá dài
cho nên lập tức cúi đầu. Nhưng bây giờ giả vờ sợ hãi cũng đã muộn, giả
ngốc hoặc giả háo sắc còn hơn. Nói thật, giả háo sắc là nàng quen thuộc
nhất, bởi vì trước kia mỗi lần nhìn thấy cha nàng là mẹ nàng lại có ánh
mắt và nụ cười ngây ngẩn ấy.

Hắn khom người xuống quan sát nàng: “Lạ thật, cô bị bắt cóc mà không sợ hãi ư?”

Vân Phỉ lập tức ngẩn đầu lên, cười mê mẩn: “Bởi vì trang chủ không giống kẻ cướp, cũng không giống người xấu.”

Hắn cảm thấy nàng thú vị, nhướng mày mỉm cười: “Cô định nói ta rất đẹp sao?”

Tim Vân Phỉ như nhói lên. Sao hắn lại cười như vậy. Đôi mắt ấy cong cong
như vầng trăng, sáng rực như sao, đa tình quyến rũ như sắp có cánh hoa
đào bay ra.

Vân Phỉ lập tức tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc và chân thành, ca ngợi: “Trang chủ đẹp như tiên trên trời, thanh nhã thoát tục.”

Nàng nghĩ thầm, may mà hắn không phải nữ nhi, nếu không chính là họa thủy
mất. Nhưng sao hắn lại để râu quai nón? Mắt hoa đào và râu quai nón,
không hài hòa chút nào cả. Vân Phỉ có mắt thẩm mỹ cao, ước gì có thể
xách dao xông tới cạo phắt bộ râu ấy đi.

Nhưng hình như câu này khen chưa đúng chỗ nên hắn bất mãn bĩu môi: “Hai câu này không có gì mới, không chân thành chút nào.”

Vân Phỉ lập tức tỏ vẻ thành khẩn hơn nữa “Trang chủ, tiểu nữ tài thô học
thiển, trong đầu chỉ có hai câu này là có thể xứng với phong thái tuyệt
thế vô song của trang chủ.”

Hắn vuốt cằm, hài lòng cười: “Lời khen này đặc biệt hơn, ta thích.”

Vân Phỉ thầm run một cái, nhưng vẫn cứ cười nịnh nọt: “Trang chủ anh mình.”

Hắn hài lòng hỏi: “Cô tên là gì?”

“Tiểu nữ tên là Tô Vân. Tôi và Lục công tử không quen biết nhau, vì trên
đường đi không nổi nữa nên mới nhờ xe của Lục công tử. Xin trang chủ giơ cao đánh khẽ, thả tôi đi.”

Lục Nguyên giả vờ không quen biết nhưng trái tim thì vỡ thành ngàn mảnh.

Trang chủ thờ ơ vẫy vẫy ống tay áo vốn không có chút bụi nào, thuận miệng
nói: “Vất vả lắm mới bắt được người, sao có thể tùy tiện thả ra được. Cô có tiền chuộc không?”

Tiền chuộc? Vân Phỉ cười hùa theo: “Trang
chủ, thật không dám giấu, tôi đến kinh thành để nương tựa người thân
nhưng người thân đã dọn đi nơi khác. Tôi lại gặp phải kẻ xấu, nếu không
nhờ Lục công tử ra tay cứu giúp thì tôi đã rơi vào tay bọn buôn người
rồi. Xin trang chủ rủ lòng từ bi thả tôi đi.”

“Phải làm sao đây?
Nếu không có tiền chuộc thì bọn ta đều giết con tin.” Hắn nói mấy chữ
giết con tin nghe có vẻ nhẹ nhàng lắm, giống như là giết con kiến vậy.

Vân Phỉ nghe mà toát cả mô hôi lạnh, vội vàng nói: “Đại vương tha mạng,
trên người tôi còn chó chút bạc.” Nàng vốn nghĩ nói vài câu dễ nghe,
nịnh nọt chút đỉnh là có thể thoát nạn. Nay đã không thành thì giữ mạng
quan trọng hơn, ngân phiếu gì đó mai mốt còn sống kiếm lại sau. Giao ra
hết, chỉ cần còn mạng là được.

Trang chủ liếc nàng một cái: “Có đủ mười vạn lượng không?”

Mười vạn! Trước mắt Vân Phỉ tối sầm lại, cười gượng: “Trang chủ nói đùa rồi, tôi làm gì có nhiều bạc thế chứ!”

Trong đôi mắt đào hoa lập tức hiện lên mấy chữ: khố rách áo ôm. Hắn không để ý tới nàng nữa và vỗ vai Lục Nguyên: “Lục công tử đừng sợ, ta chỉ muốn ít tiền chuộc mà thôi, sẽ không làm hại đến công tử.”

Lục Nguyên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Trang chủ cười nhạt: “Chuyện này hả, ta đang phái người đi đàm phán với cha
cậu, Lục công tử cứ yên tâm ở lại sơn trang nghỉ ngơi vài ngày.” Hắn
đứng dậy, tính dẫn người ra ngoài.

Vân Phỉ vội vàng nói: “Trang chủ, tôi thì sao?”

Hắn quay người lại, thờ ơ liếc nhìn nàng một cái: “Nếu cô không có tiền chuộc thì đành phải bị giết thôi.”

Vân Phỉ lập tức lạnh cả sống lưng, vội vàng nói: “Trang chủ tha mạng, tuy
tôi không có mười vạn lượng nhưng cũng còn mấy trăm lượng, cái vòng này
của tôi cũng rất có giá, trang chủ có thể lấy đi.” Nàng ngậm đắng nuốt
cay trốn khỏi kinh thành, nếu tự dưng chết trong tay bọn cướp này thì
đúng là oan uổng mà.

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cất bước ra ngoài.

Vân Phỉ vội vàng gọi lại: “Trang chủ giết tôi thì cũng không được lợi gì,
chi bằng giữ tôi lại làm việc cho trang chủ, chuyện gì tôi cũng làm được hết, ăn lại ít nữa.”

Đôi guốc mộc của trang chủ vẫn cứ bước đi
chậm rãi, ngay lúc Vân Phỉ sắp tuyệt vọng thì hắn đột nhiên ném lại một
câu: “Trong thoáng chốc mà sơn trang có thêm nhiều người ăn, nhà bếp
cũng thiếu nhân công.”

Vân Phỉ cảm kích đến rơi nước mắt, vội
vàng tạ ơn: “Đa tạ trang chủ đã không giết, tôi nhất định ra sức làm
việc để báo đáp trang chủ.”

Trang chủ quay đầu sang nói với một
người hơi lùn: “Khánh Sơn, phải chăm sóc Lục công tử cho kỹ đấy. Còn
tiểu nha đầu tên Tố Vân này thì cứ dùng để sai vặt trước đã, nếu không
được việc thì chôn xuống gốc cây làm phân bón cho hoa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui