Thâu Trọn Gió Xuân

Tim Vân Phỉ đập thịch một cái, cái tên Úy Đông Đình tựa như một hòn đá đập
vào tim nàng. Mặc dù nàng chưa từng thực sự muốn gả cho y, cũng không
chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng một khi Vân Định Quyền chưa trở mặt
với triều đình thì hơn ước giữa y và nàng vẫn chưa được hủy bỏ.

Lục Nguyên cứ nhìn Vân Phỉ không chớp mắt, hồi hộp tới nỗi sắp bẻ gãy đôi
đũa trên tay. Lúc nãy khi Lục Kim dẫn Vân Phỉ đi nghỉ ngơi một lát, hắn
kể hết cho lão thái thái nghe chuyện nàng làm thế nào để cứu hắn từ
trong tay bọn cướp. Lão thái thái vừa ngạc nhiên vừa thán phục sự trí
dũng song toàn của nàng, hảo cảm đối với nàng cũng tăng lên không ít.

Với gia thế của Lục gia, chắc chắn Lục Thịnh sẽ hết sức cân nhắc hôn sự của đứa con trai độc nhất này. Tuy Lục Nguyên thích Vân Phỉ nhưng cũng biết việc này khó khăn đến nhường nào, chắc chắc cha sẽ không dễ dàng đồng
ý. Cho nên khi thấy lão thái thái thích Vân Phỉ như vậy thì liền nhân cơ hội ấy nói hết tâm tư của mình với bà, cầu xin bà tác thành cho hắn.

Đương nhiên lão thái thái không nhẫn tâm cự tuyệt lời cầu xin của cháu nội,
hơn nữa quả thật bà cũng rất thích Vân Phỉ, cho nên không nhịn được mà
hỏi ra vấn đề quan trọng nhất này.

Tuy Vân Phỉ không muốn chấp
nhận việc thái hậu tứ hôn nhưng quả thật Úy Đông Đình vẫn là vị hôn phu
trên danh nghĩa của nàng, cho nên nàng nói với lão thái thái: “Cha đã
định cho con một mối nhưng con không muốn gả cho người đó nên mới tới
kinh thành nương nhờ họ hàng, hy vọng người thân có thể giúp con khuyên
nhủ cha, hủy bỏ hôn ước ấy.”

Chiếc đũa trên tay Lục Nguyên lại
rơi xuống trúng cái đĩa sứ Thanh Hoa tạo nên một tiếng vang, khiến cho
mọi người trên bàn đều nhìn hắn.

Trong mắt Lục Thịnh lóe lên chút nghi hoặc, ông bất giác nhìn về phía Vân Phỉ. Dường như Vân Phỉ không
hề để ý tới sắc mặt của Lục Nguyên, mặt nàng hơi thẹn thùng, đỏ đỏ hồng
hồng giống như là đóa hợp hoan vừa nở.

“Thì ra là thế.” Lão thái
thái gật đầu, nhìn Lục Nguyên rồi thở dài, lòng thầm lấy làm tiếc nuối.
Trái tim của Lục Nguyên như bị vỡ thành ngàn mảnh, hắn hoàn toàn không
ngờ được nàng đã có hôn ước, tin tức này đúng là như tiếng sét giữa trời vang.

Lục Kim hỏi: “Vậy sau này Tô tỷ tỷ có tính toán gì chưa?”

“Tỷ tính vài ngày nữa sẽ về Kinh Châu.”

Mặt Lục Nguyên lập tức biến sắc, hắn quay đầu nhìn Vân Phỉ: “Nàng, nàng định đi?” Lòng hắn càng thêm hỗn loạn.

“Phải, ta định về nhà.” Vân Phỉ ngượng ngùng cười: “Không biết trong phủ có
chuyến hàng nào định đi về phía nam không? Ta muốn đi cùng, như vậy trên đường sẽ an toàn hơn.”

Đây cũng chính là một trong những nguyên
nhân Vân Phỉ đi cùng Lục Nguyên đến Tấn Thành. Việc làm ăn buôn bán của
Lục gia rất rộng, nhất định là có những chuyến hàng vận chuyển đi khắp
nơi trong lãnh thổ. Thông thường những đội buôn này đều có bảo tiêu theo theo áp tải hàng hóa. Nếu nàng có thể cùng về Kinh Châu thì sẽ an toàn
hơn nhiều so với việc một thân một mình ngồi xe ngựa trở về.

Miệng Lục Nguyên thấy đắng nghét đến nỗi không nói nên lời, cứ ngẩn ngơ mà
nhìn nàng, chữ 'có' kia cứ như là có gai độc, mắc kẹt trong cổ họng
không thốt ra ngoài được.

Vân Phỉ thấy biểu cảm của hắn như thế thì hơi lấy làm lạ.

Lục Thịnh nói: “Đúng là Lục gia có làm ăn buôn bán với vùng Kim Lăng, Chiết Giang, có điều phải nửa tháng mới có một chuyến hàng. Nếu Tô cô nương
cần đi gấp thì ta sẽ phái người hộ tống cô về nhà, còn nếu Tô cô nương
không gấp thì hãy ở lại thêm một thời gian nữa, đợi đầu tháng sau cùng
xuất phát với đội buôn.”

Vân Phỉ nghe thế thì vội vàng cảm ơn Lục Thịnh: “Đa tạ bá phụ, vậy tiểu nữ xin quấy rầy quý phủ thêm một thời
gian nữa, đợi cùng xuất phát với đội buôn.”

Để Lục Thịnh phái
người hộ tống nàng về, nàng cảm thấy rất áy náy. Nàng cũng không ngại ở
thêm mươi ngày nửa tháng, có lẽ Úy Đông Đình vẫn đang tìm nàng, trễ thêm vài ngày nữa sẽ an toàn hơn.

Lão thái thái lập tức nói: “Tô cô
nương khách khí quá rồi, chúng ta sẽ tiếp đãi cô như người nhà vậy, cứ
yên tâm mà ở, ở năm bảy năm cũng không sao cả.”

Lão thái thái
thầm tiếc nuối trong lòng, nếu tiểu cô nương này vẫn chưa đính hôn thì
đúng là một cô nương tốt, rất xứng với cháu nội bà. Dung mạo thì không
cần phải nói, chỉ riêng việc dũng cảm cơ trí hơn người kia thôi cũng đã
giống với mẫu thân của Lục Nguyên vài phần.

Vân Phỉ vui mừng
nghiêng đầu sang cười thật tươi với Lục Nguyên: “Phải nhờ Lục công tử
tốn chút công sức rồi. Hiện nay ta mang số tiền lớn trong người, rất lo
trên đường bị cướp.”

Lục Kim và lão thái thái đều bị những lời
này của Vân Phỉ chọc cười, ngay cả người không thích cười nói như Lục
Thịnh mà cũng cười mỉm, chỉ có Lục Nguyên là không cười nổi, gan ruột
giống như là bị người ta đấm một đấm thật mạnh, gần như là nát vụn cả
ra.

Ăn cơm xong, Lục Kim và Vân Phỉ cùng cáo từ, ra khỏi Phúc Thọ Uyển.

Bây giờ từ trên xuống dưới trong phủ đều biết Vân Phỉ là ân nhân cứu mạng
của Lục Nguyên, được lão thái thái coi là thượng khách, cho nên người
hầu trong phủ đều hết sức tôn kính Vân Phỉ, thấy nàng từ xa là đã cung
kính hành lễ. Vân Phỉ cũng không ngại ở lại Lục gia thêm vài ngày, nhưng nơi này dù có tốt thì cũng không phải nhà mình, hơn nữa nàng lo lắng
sau khi cha đánh vào Trường An thì sẽ trở mặt với Úy Trác, nàng ở cách
kinh thành quá gần thì không được an toàn lắm.

Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, cuối cùng cũng đến đầu tháng. Vân Phỉ đau đáu nhớ
nhà, vừa tới mồng một liền hỏi Lục Nguyên ngay: “Lục công tử, khi nào
thì ta có thể xuất phát?”

Lục Nguyên nhìn đôi mắt sáng long lanh
rạng ngời, gương mặt xinh đẹp đáng yêu của nàng, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện vẻ đau đớn khó tả. Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh như tên bắn, cuối cùng thì nàng cũng phải đi rồi. Lần này đi, có lẽ cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại nữa, hắn cảm thấy tim đau nhói, cố gắng lắm
mới nói được mấy chữ: “Mồng năm.”

Vân Phỉ nghe thế thì cười còn tươi hơn hoa, vui sướng vỗ tay: “Tốt qua rồi, vậy ta sẽ bắt đầu thu dọn hành lý.”

Lục Nguyên nhìn nụ cười hớn hở của nàng, ruột gan đau như bị ai cắt. Lẽ nào cứ thế mà để mất nàng sao? Tuy nàng đã đính hôn nhưng nàng cũng đã nói
nàng không hề muốn gả cho người kia.

Lục Nguyên ngẩn ngơ nhìn theo bóng nàng, đột nhiên nghĩ: nếu nàng có thể hủy hôn...

Đến ngày mồng năm, Vân Phỉ ngóng trông Lục Nguyên đến gọi nàng, nhưng đợi
mãi đến giờ ăn trưa mà vẫn không thấy Lục Nguyên có ý bảo nàng chuẩn bị
xuất phát thì hơi sốt ruột. Nhân lúc ăn cơm, có mặt Lục Nguyên ở đó,
nàng liền hỏi: “Lục công tử, hôm nay giờ nào ta sẽ xuất phát?”

Lục Nguyên nghiêm nghị nói: “Tô cô nương, cô không thể về được.”

Vân Phỉ ngẩn ra: “Tại sao?”

“Bởi vì châu mục Lư Châu Lâm Thanh Phong đột nhiên lãnh binh tập kích Lạc
Dương.” Lục Nguyên nghiêm mặt, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc chững chạc,
nhưng trong lòng thì mừng như mở cờ, đây đúng là trời cũng giúp hắn.

Vân Phỉ giật mình, tin tức này đúng là quá bất ngờ.

Lục Thịnh cũng nói: “Đại quân áp sát, không thể đi xuống phía nam. Tô cô nương đừng sốt ruột, cứ an tâm ở lại đây.”

Lão thái thái cả kinh hỏi: “Có đánh nhau sao? Kinh thành cách Tấn Thành không xa, có khi nào đánh tới đây không?”

Lục Thịnh bình tĩnh nói: “Mẹ cứ yên tâm, nơi Lâm Thanh Phong muốn đánh
chiếm là kinh thành, chúng ta cứ ngồi yên xem tình hình đã, nếu tình thế không ổn thì lên phía bắc lánh nạn là được.”

Lão thái thái gật
đầu, thở dài: “Kinh thành sớm muộn gì cũng đánh nhau, nơi này cách kinh
thành quá gần, chúng ta đi lánh nạn vẫn hơn.”

Lục Thịnh gật đầu: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ biết cách sắp xếp.”

Khi Vân Phỉ nghe được tin tức bất ngờ này, phản ứng đầu tiên chính là: Lâm
Thanh Phong đột nhiên phát binh là muốn độc chiếm Lạc Dương hay là đã
giao hẹn trước với cha nàng, hai bên cùng đánh gọng kìm, liên kết cùng
lật đổ triều đình?

Nghĩ kỹ lại thì nàng cảm thấy khả năng thứ hai có lý hơn. Nếu Lâm Thanh Phong muốn thừa cơ cha nàng đánh nhau với Tần
Vương để làm ngư ông đắc lợi thì nên phát binh công đánh Lạc Dương ngay
từ khi cha nàng đang giành Quan Nhai với Tần Vương chứ không đợi tới
ngày hôm nay. Hơn nữa trong tay Úy Đông Đình còn có mấy vạn binh mã, chỉ với binh lực của Lư Châu thì Lâm Thanh Phong sẽ không dám manh động.
Nhất định là cha nàng đã chiếm được Trường An, nhân lúc trên đường khải
hoàn trở về, giao hẹn với Lâm Thanh Phong tạo thành hai mặt vây đánh,
đoạt lấy Lạc Dương.

Có lẽ đây chính là kế hoạch mà cha nàng đã
sớm hoạch định trước, cho nên trong thời gian này Lâm Thanh Phong âm
thầm chuẩn bị, thời cơ đến là xuất binh đánh bất ngờ.

Nghĩ đến
đây nàng thầm hối hận, lẽ ra nửa tháng trước nên rời khỏi Tấn Thành. Bây giờ quân của Lâm Thanh Phong đã cắt đứt đường xuống phía nam, trong cơn loạn lạc này nàng không thể mạo hiểm tính mạng để xông qua đó. Có điều
nghĩ lại thì nếu lần này cha nàng và Lâm Thanh Phong thuận lợi đánh
chiếm được kinh thành thì rất có khả năng ông sẽ xưng vương, sau đó đón
mẹ và đệ đệ của nàng tới knh thành, vậy thì nàng cũng không cần về Kinh
Châu nữa.

Thế nên Vân Phỉ chỉ có thể tiếp tục ở lại Lục gia, ngồi yên xem tình hình biến động thế nào.

May mà Tấn Thành rất gần với lạc dương, Lục Thịnh lại chăm chú theo dõi
tình hình ở kinh thành để ứng phó nên hàng ngày Vân Phỉ đều cập nhật
được tin tức của kinh thành. Úy Đông Đình đích thân thống lĩnh đại quân
của kinh thành chặn quân của Lâm Thanh Phong tại Mang Sơn. Tuy kinh
thành tạm thời giữ được nhưng Vân Phỉ biết chắc một khi cha nàng dẫn
binh về tới Lạc Dương thì lúc ấy chiến tranh mới thực sự bắt đầu. Đến
lúc đó, kinh thành bị vây cả hai mặt, binh lực của triều đình hoàn toàn
không đủ để chống lại sự hợp sức công kích của Vân Định Quyền và Lâm
Thanh Phong.

Đương nhiên nàng hy vọng cha mình thắng lợi, nhưng
nếu cha thắng thì nhất định Úy Đông Đình sẽ... Nghĩ đến đây, nàng đột
nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, lòng cảm thấy nặng nề, giống như là bị
một tảng đá to đè nặng.

Để đề phòng bất trắc, Lục Thịnh quyết
định đưa lão thái thái và con cái lên Thái Nguyên để lánh nạn. Đương
nhiên Lục Nguyên sẽ không bỏ rơi Vân Phỉ nên ra sức khuyên Vân Phỉ cùng
đi, Vân Phỉ cũng cảm thấy lúc này lánh đi là tốt nhất.

Hôm sau, Lục Nguyên dẫn một lực lượng thị vệ và nô bộc hùng hậu cùng xuất phát lên Thái Nguyên.

Vân Phỉ và Lục Kim cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, khi thả màn che
xuống, nàng bất giác thở dài một hơi. Cha trở mặt với triều đình, như
vậy hôn sự của nàng và Úy Đông Đình đương nhiên cũng sẽ bị hủy, nàng
cũng không cần lo lắng có ngày sẽ khó xử vì bị kẹt giữa cha và chồng. Lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải chứ? Thế nhưng tại sao nàng lại không hề
vui vẻ như mình đã nghĩ?

Xe ngựa chuẩn bị xuất phát, Lục Kim hưng phấn nói: “Tô tỷ tỷ, đợi đến Thái Nguyên rồi chắc chúng ta sẽ có dịp
cùng đến Ngũ Đài Sơn nhỉ?”

Vân Phỉ cười gật đầu, thật ra thì lòng đang rối như tơ vò, làm gì có tâm trạng để du sơn ngoạn thủy. Thậm chí
nàng không nói rõ được sự lo lắng và ưu tư kia rốt cuộc là dành cho cha
hay cho Úy Đông Đình. Thôi vậy, mắt không thấy thì lòng sẽ không lo,
nàng nhủ với mình như thế. Không được nghĩ lung tung, thắng làm vua thua làm giặc, đây không phải là chuyện nàng có thể can thiệp được, thôi thì cứ giữ ngân phiếu của mình cho kỹ là được.

Vân Phỉ không yên
lòng, trong lúc suy tư bỗng nghe thấy bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng
xôn xao ồn ào, sau đó bỗng nhiên trở nên im lặng, một loạt tiếng vó ngựa chạy tới trước mặt, có người hô to: “Thái hậu, hoàng thượng giá đáo,
Lục Thịnh còn không mau quỳ tiếp giá!”

Nàng giật mình, còn tưởng là mình đang nằm mơ. Sao thái hậu và hoàng thượng lại tới đây?

Lục Kim cũng giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn Vân Phỉ, sau đó định đưa tay vén màn lên.

Trên con đường làm bằng đá tảng rộng và thẳng tắp trước cửa Lục phủ, hơn
trăm tên cấm vệ quân đang hộ tống một chiếc xe do sáu con ngựa kéo. Cờ
đại diện cho thiên tử phất phới trong gió sớm. Trên lưng con ngựa lông
vàng đốm trắng chạy trước xa giá của vua là thừa tướng Úy Trác. Người
gọi tiếp giá chính là tổng quản Ý Đức cung Ngụy Mẫn.

Mười mấy người lập tức quỳ xuống đất. Lục Nguyên đỡ lão thái thái xuống xe ngựa, cũng quỳ xuống.

Vân Phỉ há hốc mồm, trong giây phút bị Lục Kim kéo xuống xe và quỳ xuống,
nàng ước gì có thể độn thổ xuống đất. Đúng là trăm tính ngàn tính cũng
không tính được có ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui