Giờ khắc này, sự căm hận và bi phẫn đã làm cho nàng quên cả sợ hãi trước
cái chết, Vân Phỉ nhìn chằm chằm vào Anh Thừa Cương đang ngồi trên lưng
ngựa, coi như không thấy thanh kiếm đang đặt trên cổ nàng.
Tay Triệu Sách nắm chặt kiếm, ngay khi hắn định dùng sức kéo qua một đường thì bỗng dừng lại.
Thái độ của Anh Thừa Cương làm Triệu Hiểu Phù vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng. Vốn cứ nghĩ rằng Vân Phỉ là một tấm bùa hộ mạng chứ đâu ngờ rằng sự
tình sẽ đến nước này. Thì ra hắn chính là ca ca cùng cha khác mẹ với Vân Phỉ, đáng tiếc là không có tình cảm sâu đậm như nàng và Triệu Sách,
ngược lại muốn nhân cơ hội này đẩy muội muội vào chỗ chết.
Triệu
Sách xuất thân từ phủ Tần Vương nên hiểu rất rõ chuyện thê thiếp đấu đá
nhau, huynh đệ ganh ghét chém giết lẫn nhau. Hắn không biết tại sao Anh
Thừa Cương lại muốn đẩy Vân Phỉ vào chỗ chết nhưng hắn biết, Vân Phỉ đã
mất đi tác dụng của một con tin, đã không thể uy hiếp được Anh Thừa
Cương.
Hắn cười ha hả: “Được, vậy hãy quyết một trận sống chết
đi! Triệu Sách ta thà chết chứ không hàng!” Hắn ra lệnh một tiếng, mười
mấy thuộc hạ ở phía sau lập tức xách đao xông lên liều chết. Trong ánh
lửa, đao kiếm vung lên, máu văng khắp nơi.
Anh Thừa Cương ngồi
ngông nghênh trên ngựa nhìn hai bên chém giết lẫn nhau, trên mặt có vẻ
kiêu ngạo vì nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhìn đội quân trùng
trùng điêp điệp mà Anh Thừa Cương dẫn đến, Vân Phỉ biết trong trận chiến này Triệu Sách chắc chắn phải thua. Cái bẫy này Vân Định Quyền giăng ra đã lâu, tối nay là lúc thu lưới. Mà lúc này, con tin vô dụng như nàng
đã trở thành gánh nặng, rất có khả năng sẽ chết dưới kiếm của Triệu
Sách.
Đột nhiên, nàng nhớ đến câu nói vừa rồi của Anh Thừa Cương: “Nể tình quận chúa, ta có thể tha cho ngươi tội chết.” Trong cái khó ló cái khôn, nàng nói với Triệu Sách: “Bắt muội muội ngươi làm con tin.”
Triệu Sách còn chưa kịp ra tay thì Triệu Hiểu Phù đã hiểu ra, nàng nhặt thanh kiếm bên cạnh một thi thể lên, quyết liệt đặt lên cổ mình, hét to vào
mặt Anh Thừa Cương: “Thả ca ca của ta đi, nếu không ta sẽ cùng chết với
huynh ấy.”
Quả nhiên Anh Thừa Cương biến sắc, giơ tay lên nói: “Dừng tay.”
Lòng Vân Phỉ càng cảm thấy bi phẫn. Quả nhiên là thế, trong mắt cha nàng thì Triệu Hiểu Phù còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng, cho nên Anh
Thừa Cương có thể để mặc sự sống chết của nàng nhưng lại không dám để
Triệu Hiểu Phù chết trước mặt hắn.
Trận chém giết tạm thời dừng
lại. Thuộc hạ của Triệu Sách đã chết hơn một nửa, máu dưới đất chảy
thành sông, thi thể, chân tay nằm ngổn ngang làm người ta không dám
nhìn.
Triệu Hiểu Phù không biết nên hận hay vui trước sự ưu ái
này của Vân Định Quyền. Có điều, nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, khi
đi đến đường cùng, nàng đột nhiên cam chịu.
Những thứ mất đi vĩnh viễn không thể lấy lại, nàng không còn là quận chúa, ca ca cũng không
còn thế tử, cho dù sống sót rời khỏi đây thì từ nay hai người phải lưu
lạc khắp nơi, ngay cả miếng cơm cũng là một vấn đề. Nếu nàng đã là người của Vân Định Quyền, cho dù đi bất cứ nơi đâu thì cũng không thể quên
được sự thật nhục nhã này, có lẽ về lại bên cạnh hắn mới chính là nơi
dừng chân của nàng.
Nàng không muốn chết, cũng không muốn người thân duy nhất còn lại phải chết vì nàng.
Nàng quay đầu qua nhìn Triệu Sách, cười bi ai: “Ca ca, huynh mau đi đi.”
Gương mặt xinh đẹp của nàng được lửa chiếu làm diễm lệ như ráng chiều,
mang theo vẻ bi thương vì sinh ly tử biệt.
Mắt Triệu Sách đỏ ngầu, nghẹn ngào gọi một tiếng. “Hiểu phù.”
Triệu Hiểu Phù rưng rưng nước mắt, cười với hắn: “Vân Định Quyền sẽ không làm gì muội đâu, ca ca mau đi đi.”
Anh Thừa Cương giơ tay lên ra hiệu cho thuộc hạ nhường ra một lối đi, Triệu Hiểu Phù thấy chiêu này có tác dụng nên cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:
”Khánh Sơn dắt ngựa qua đây đi.”
Thanh kiếm trên tay Triệu Sách
vẫn đặt trên cổ Vân Phỉ, Vân Phỉ không biết lúc này hắn muốn giết chết
nàng, thả nàng hay là mang nàng cùng đi.
Ba giả thiết đều có thể. Trong nháy mắt, nàng lóe lên một ý nghĩ. Rơi vào tay Triệu Sách, tuy
nàng cũng gặp nguy hiểm nhưng với tính cách của hắn thì sẽ không lập tức giết nàng ngay, nàng còn có thể có cơ hội chạy trốn. Nhưng nếu ở chỗ
này, chắc chắn Anh Thừa Cương sẽ giết nàng.
Cho dù sau đó Vân
Định Quyền có nổi trận lôi đình thì ván cũng đã đóng thuyền, hắn cũng sẽ không làm gì Anh Thừa Cương. Dù sao đó cùng là con trai hắn. Có kinh
nghiệm về chuyện của A Tông lần trước, chắc chắn Anh Thừa Cương sẽ không ngần ngại gì. Trong mắt Vân Định Quyền, đứa con trai trưởng võ công cao cường này quan trọng hơn một đứa con gái nhiều.
Triệu Sách cũng
nghĩ đến điểm này. Dùng Vân Phỉ làm con tin tuy không uy hiếp được Anh
Thừa Cương nhưng nếu gặp phải Vân Định Quyền hay những thuộc hạ khác thì Vân Phỉ vần còn tác dụng. Vì thế, hắn chọn cách mang Vân Phỉ cùng lên
ngựa, thoát khỏi vòng vây.
Trong bóng đêm, con ngựa nhanh chóng
biến mất, nước mắt Triệu Hiểu Phù trào ra như suối đổ. Cuối cùng thì
nàng vẫn rơi vào tay Vân Định Quyền, bỏ lỡ cơ hội được tự do.
Trong màn đêm thoáng đãng vang lên tiếng hét lớn của Triệu Sách: “Hiểu Phù, huynh sẽ trở lại.”
Triệu Hiểu Phù nghe được câu này thì lòng càng đau như dao cắt, tình thế đã rồi, nàng sẽ không còn cơ hội chạy thoát nữa.
Anh Thừa Cương từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến trước mặt Triệu Hiểu Phù, đưa tay ra: “Mẹ ba, đưa kiếm cho ta.”
Tay Triệu Hiểu Phù hơi run lên, nhìn hắn không chớp mắt. Khi nhìn gần, diện mạo của hắn quả thật có hơi giống với Vân Định Quyền, đặc biệt là mày
và mắt. Đôi mày kiếm thẳng tắp cùng đôi mắt sâu thẳm, gần như là từ một
khuôn đúc ra với Vân Định Quyền.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, từ từ lấy thanh kiếm trong tay nàng xuống, bên môi nở một nụ cười rất nhẹ, gần như là không nhận ra.
“Mẹ ba, cẩn thận.” Trong cách xưng hô của hắn mang theo chút thân mật khó
thấy, trong mắt lại nổi lên chút u tối không thể nói rõ được. Tim Triệu
Hiểu Phù bỗng nhiên đập mạnh, cảm giác được một sự ám muội rất lạ lùng.
Nàng trơ mắt nhìn hắn ném thanh kiếm trên tay mình xuống đất, sau đó không
thèm quay đầu lại mà ra lệnh cho những người phía sau: “Những người còn
lại, giết không không tha.”
Triệu Hiểu Phù kinh hãi hét lên một tiếng: “Không!”
Tiếng chém giết lại vang lên, Anh Thừa Cương đứng trước mặt nàng, dáng người
cao lớn chặn mất tầm mắt của nàng, khẽ mỉm cười: “Mẹ ba đừng nhìn, sẽ mơ thấy ác mộng đấy!”
Thuộc hạ của Triệu Sách – dư nghiệt của Tần
Vương – đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc. Tiếng kêu thảm thiết không
ngừng vang lên, Triệu Hiểu Phù loạng choạng sắp ngã, lạnh lùng nói:
”Ngươi thả họ đi.”
Anh Thừa Cương không nói gì, đưa lưng về phía
chém giết tanh tưởi kia, mỉm cười nhìn Triệu Hiểu Phù, thần săc bình
thản như là không nghe thấy tiếng chém giết cùng tiếng kêu la sau lưng.
Khánh Sơn bứt ra khỏi cuộc chiến đẫm máu, nắm thanh kiếm trong tay, bay người tới, định đâm vào lưng hắn.
Anh Thừa Cương đưa lưng về phía Khánh Sơn nhưng sau gáy như có mắt, hắn
cười lạnh một cái rồi đột nhiên vung cây thương dài trong tay lên. Cây
thương còn chưa đâm vào mặt Khánh Sơn thì đã nghe ầm một tiếng, tia lửa ở đầu ngọn thương bắn ra bốn phía, trong đêm tối nó hệt như một mảng pháo hoa rực rỡ. Khánh Sơn kêu lên thảm thiết rồi ngã phịch xuống đất, trước ngực máu thịt lẫn lộn.
Lê hoa thương làm ngươi ta kinh hãi kia đã phóng ra một đóa hoa lê bằng máu.
Triệu Hiểu Phù thấy tình cảnh thê thảm của Khánh Sơn thì người lảo đảo rồi ngất đi.
Trong cơn mơ màng, nàng như được trở lại hồ Hoa Thanh ở ngoài thành Trường
An, suối nước nóng đang xối rửa làn da nõn nà. Những đợt sóng nước khẽ
ùa tới vỗ về cơ thể đã quá mỏi mệt, thoải mái đến nỗi làm nàng không
muốn mở mắt ra. Có điều cơ thể thấy hơi nóng, một bàn tay chậm rãi xoa
bóp cơ thể nàng tạo cảm giác rất khoan khoái. Nỗi khát khao trong cơ thể càng nhiều, nàng nuốt nước miếng một cái, lẩm bẩm nói: “Tú Dung, ta
muốn uống nước.”
Một đôi môi ấm áp chậm rãi phủ lên môi nàng, một ngụm nước được đưa vào miệng, một cái lưỡi đang quấy rối trong miệng
nàng, đưa nước vào cổ họng. Nàng mơ mơ màng màng nuốt xuống rồi đột
nhiên cả kinh, lập tức tỉnh táo trở lại. Sao Tú Dung lại đút nước cho
nàng kiểu này.
Nàng lập tức mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong lòng một người. Trong bóng tối, nàng không nhìn thấy người ấy là
ai nhưng chắc chắn không phải Vân Định Quyền. Gần một tháng nay, nàng và Vân Định Quyền hàng đêm chung chăn chung gối, dù có nhắm mắt lại nàng
cũng cảm nhận ra cơ thể của hắn.
Nàng sợ tới mức muốn ngồi bật dậy nhưng người lại không có chút sức lực nào: “Ngươi là ai?”
Một giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang lên bên tai nàng: “Hiểu phù, là ta.”
Triệu Hiểu Phù giật mình, run rẩy nói: “Sao, sao ngươi lại ở đây?” Người ôm
chặt nàng, da thịt kề cận với nàng cư nhiên là Anh Thừa Cương!
Triệu Hiểu Phù quýnh lên, nói: “Ngươi, ngươi mau thả ta ra, ngươi không sợ ta nói với cha ngươi sao.”
Anh Thừa Cương vẫn ôm nàng, từ tốn nói: “Ta biết nàng không thích ông ấy, tuổi của ông ấy đủ để làm cha nàng.”
Triệu Hiểu Phù vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, muốn đẩy hắn ra nhưng cả người
không có chút sức, trong cơ thể như có một ngọn lửa tà ác đang bốc cháy. Tay hắn dần dần mò vào trong áo nàng, nắm lấy quả tuyết lê trên ngực
nàng. Theo sự vuốt ve của hắn, cơn nóng cháy trong nàng ngày càng mãnh
liệt, giống như một đóa hoa rực lửa muốn được nở rộ ngay tức khắc. Nàng
thở hổn hển: “Ngươi, ngươi đã làm gi với ta?”
“Ta cho nàng ngửi
mê hương... Hiểu Phù, cho ta.” Giọng của Anh Thừa Cương như mang theo ma lực, hắn cởi áo nàng ra, từ từ tiến vào cơ thể nàng.
Vân Định
Quyền chưa từng dịu dàng với nàng như thế, nàng cũng chưa bao giờ được
trải nghiệm sự khoái lạc của ân ái, thứ nàng cảm nhận được chỉ là đau
đớn và nhục nhã.
Dưới tác dụng của mê hương, thân thể trẻ trung,
khí chất cường tráng, hơi thở nam tính, sự hừng hực đầy sức sống của Anh Thừa Cương như là một ly rượu độc, rõ ràng biết là có độc nhưng vẫn
không thể kiềm chế được.
Trong lòng nàng thì ra sức kháng cứ,
nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà có phản ứng. Theo những động tác
của hắn, cơ thể nàng phát ra những tiếng đầy ám muội, nghe rõ mồn một
trong đêm tối. Nàng nhục nhã muốn chết, nhưng lại sung sướng đến cực
điểm.
Một lúc lâu sau, thuốc mất đi tác dụng, cơ thể nàng đã khôi phục sức lực, thần trí cũng tỉnh táo lại, một cảm giác nhục nhã dâng
trào khiến nàng không còn mặt mũi nào. Trong cơn xấu hổ và giận dữ, nàng đưa tay định tát hắn một cái.
Anh Thừa Cương bắt được bàn tay nàng, mỉm cười khe khẽ: “Gạo đã nấu thành cơm, ta và nàng đã thế này rồi, có đánh cũng vô ích.”
Phải, mọi thứ đều đã muộn rồi. Cơ thể nhu nhược không xương của Triệu Hiểu
Phù bị hắn giam cầm, vừa hổ thẹn vừa bất lực, chỉ có thể lẳng lặng mà
khóc.
Trong đêm tối, khóe môi Anh Thừa Cương cong lên thành một
nụ cười lạnh. Hai mươi năm không thấy mặt trời, cuối cùng hắn cũng từng
bước đoạt lại những thứ thuộc về hắn.
***
Đêm đen như mực, lúc này, trong một nông trại cũ nát ở ngoại thành, Vân Phỉ bị Triệu
Sách hung hăng ném mạnh xuống đất. Vết thương trên cổ và trên tay cùng
phát ra sự đau đớn. Nàng sờ lên cổ, đau đến hít hà. Sau khi rời khỏi chỗ ẩn nấp của Triệu Sách, nàng dùng khăn tay bịt kín vết thương trên cổ,
lúc này máu đã đông lại, khăn tay cũng dính trên da thịt.
Triệu Sách túm nàng dậy, bóp cổ nàng, hung tợn nói: “Nếu cô dám chạy trốn thì ta sẽ đánh gãy chân cô.”
Vân Phỉ cong môi cười, châm chọc hắn một cách không khách khí: “Ta sẽ không chạy trốn đâu, bên ngoài tối như thế, ta không muốn gặp phải cầm thú,
càng không muốn gặp phải loại người không bằng cầm thú như ngươi.”
Triệu Sách hừ một tiếng, lấy mồi lửa ra đi vào trong nhà. Không biết chủ nhân của nông trại này đi ra ngoài hay là nó đã bị bỏ hoang từ lâu mà hoang
tàn đến nỗi hầu như không có gì. Trên cái giường đắp bằng đất chỉ còn
lại một cái chiếu rách.
Đêm khuya gió lạnh, Vân Phỉ ôm hai vai,
lạnh đến nỗi run cầm cập. Triệu Sách bước tới, ném khúc củi trên tay
xuống đất, quát: “Nhóm lửa.”
Vân Phỉ gom củi khô lại, cả buổi trời mà không biết phải nhóm thế nào.
Triệu Sách cười lạnh: “Chẳng phải cô nói cái gì cô cũng biết làm sao?”
Vân Phỉ nhớ lại hôm đó ở sơn trang, vì muốn giữ mạng nên quả thật có nói
như thế. Nàng hừ lạnh một tiếng. “Có giỏi thì ngươi tới mà làm.”
Triệu Sách đẩy nàng ra, lấy củi nhỏ để đốt trước. Ha người ngồi dưới đất, tay cầm một đống củi. Dần dần, ngọn lửa bùng lớn lên, trong phòng bắt đầu
ấm lên, khí lạnh không xâm nhập vào người nữa.
Ánh lửa phản chiếu vào trong đôi mắt sáng ngời của hắn, vẻ hung tợn bạo ngược trong ấy
giống như là một con rắn đang lè lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể chui
ra cắn người. Vân Phỉ cố nèn sự sợ hãi trong lòng, cố lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem làm thế nào mới có thể thoát thân.
Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Tại sao Anh Thừa Cương lại muốn giết cô?”
Nghe tới cái tên này, Vân Phỉ cố nén sự phẫn nộ đang bùng lên trong lòng, kể cho hắn nghe chuyện trước đó.
Triệu Sách nghe xong thì khoái chí cười ha hả: “Thảo nào hắn muốn giết cô.”
Có lẽ Vân Phỉ từng sỉ nhục Anh Thừa Cương cho nên vẻ thù hận trong mắt
Triệu Sách đã tan biến ít nhiều.
Vân Phỉ tức giận nói: “Hắn hại
đệ đệ của ta suýt mất mạng, ta chỉ mắng hắn vài câu mà thôi, ngươi không thấy ta làm thế là rất khách khí với hắn rồi à?”
Triệu Sách hả
hê khi thấy nàng gặp họa: “Ta đã muốn giết cô từ lâu để trả mối thù hôm
đó, bây giờ cô có loại ca ca như vậy thì không cần ta ra tay giết cô
nữa, tự khắc sẽ có người báo thù thay ta.”
Vân Phỉ không phục,
phản bác: “Người không đáng ta ta không đáng người, hôm ấy ngươi muốn
giết ta để bón cho hoa, tại sao ta phải khách khí với ngươi? Lẽ nào ta
cứ trơ mắt ra chờ bị ngươi giết sao?”
Triệu Sách bị hỏi thế thì không biết phải nói sao, hắn hừ một tiếng rồi chuyên tâm nghịch lửa.
Vân Phỉ thử thương nghị với hắn: “Hay là ngươi thả ta về, ta sẽ làm nội ứng cho ngươi cứu quận chúa ra.”
Triệu Sách cười lạnh một tiếng: “Ta bị cô gạt một lần rồi, cô nghĩ là ta sẽ tin cô nữa sao?”
Vân Phỉ nghiêm nghị nói: “Ta không có gạt ngươi. Ta biết rất rõ cha ta rất
sủng ái quận chúa, ta không muốn quận chúa cướp mất tình yêu của mẹ.”
“Với tình hình của ta hiện nay, cứu Hiểu Phù ra sẽ chỉ làm muội ấy chịu
khổ.” Trong mắt Triệu Sách hiện lên vẻ đau thương, sau đó hắn ngẩng đầu
nhìn nàng, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Về phần cô thì còn tác dụng khác, ta sẽ dẫn cô đi tìm một người.”
Vân Phỉ vội hỏi: “Ai?”
Triệu Sách thừa nước đục thả câu, nheo mắt nhìn nàng, ung dung nói: “Cô đoán xem.”
Trong đầu Vân Phỉ lóe lên một cái tên.