Thâu Trọn Gió Xuân

Nước mắt Vân Phỉ tuôn trào như suối chảy, vừa khóc vừa đánh y: “Đều tại chàng, tại chàng hết!”

Úy Đông Đình không ngừng gật đầu lia lịa, hớn ha hớn hở đè hai tay nàng
lên trên đỉnh đầu. “Phải phải, đều tại ta hết. Đợi tay nàng lành rồi hãy đánh tiếp được không, đừng làm đau chính mình.”

Vân Phỉ tiếp tục khóc. “Chàng là kẻ lừa đảo, bội tình bạc nghĩa.”

Úy Đông Đình lấy làm buồn cười: “Rõ ràng là nàng không chịu gả cho ta, cả
ngày lừa gạt ta, sao bây giờ lại nói ngược ngạo thế này?”

“Tóm lại đều do chàng không tốt, nói cái gì mà cả đời này sẽ đối tốt với ta, đều là những lời bịp bợm.”

“Được được được, đều do ta không tốt.” Úy Đông Đình nhìn gương mặt đầm đìa
nước mắt của Vân Phỉ, vừa cưng chiều vừa bất lực, mỉm cười: “Sao càng
ngày càng đanh đá, không nói lý lẽ thế này.”

Vân Phỉ lập tức nhìn y rất dữ dằn: “Chàng còn chê ta đanh đá, có phải là muốn tìm người khác hay không?”

Úy Đông Đình vội nói: “Không có, ta không có thời gian, cũng không có lòng dạ nào khác. Một mình nàng mà đã khiến ta...” Y cười rồi thở dài, không nói nữa.

Vân Phỉ chớp chớp mắt, nước mắt lại tuôn ào ạt. “Khiến
chàng chán ghét phải không?” Nàng tức giận đến nỗi muốn cắn người nhưng
hai tay bị y đè lại nên hai chân cứ ra sức giãy đạp trên giường.

Úy Đông Đình chỉ cảm thấy mình đang đè một con cá nhỏ hoạt bát đang quẫy
tóe nước, mắt đỏ, mũi đỏ, vừa đanh đá vừa bướng tỉnh, nhưng lại đáng yêu đến nỗi không nói nên lời.

Y không nén được cảm xúc trong lòng, lập tức cúi đầu hôn nàng.

Nụ hôn này nồng nàn và dai dẳng đến độ khiến Vân Phỉ suýt nghẹt thở. Dường như y không chỉ hút đi không khí trong phổi nàng mà còn hút đi mọi sự
đau buồn và ấm ức trong lòng nàng. Thay vào đó, trái tim nàng dần được
rót đầy mật ngọt.

Mãi một lát sau y mới buông nàng ra, nhìn bộ
dạng của nàng thì không nhịn được cười. Lúc này không chỉ mắt đỏ, mũi đỏ mà môi cũng đỏ, mặt thì càng đỏ ửng như một con cá đỏ nhỏ xinh. Có điều dù thế nào thì trong mắt y, nàng luôn luôn xinh đẹp.

Vân Phỉ cụp mắt xuống, thẹn thùng nhìn y. Sau khi trút hết nỗi lòng, lúc này nàng
mới phát hiện lúc nãy mình vừa khóc vừa la lối om sòm, rất giống một
người đàn bà chanh chua không nói lý lẽ. Nàng vừa xấu hổ vừa chán nản,
không biết mình bị sao vậy chứ, vừa thấy được y là lại mất kiểm soát. Rõ ràng là phải bày ra vẻ hoàn hảo nhất trong mặt y, thế mà... Nàng bĩu

môi, rất buồn bực.

Thế nhưng Úy Đông Đình lại yêu cái dáng vẻ cố
tình gây sự, không nói lý lẽ của nàng chết đi được. Cuối cùng thì trong
lòng nàng cũng có y, y không biết phải dùng những từ ngữ gì để hình dung niềm vui sướng vì đã mất đi mà lại có được ấy, y chỉ biết ông trời đã
đưa nàng đến trước mặt mình thì y sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Y véo đôi má nõn nà trong nàng, nói: “Nàng đi tắm trước đi, đã đói hay chưa, muốn ăn gì thì nói để ta sai người làm?”

Vân Phỉ nhớ tới những vất vả cực nhọc mà nàng phải chịu đựng trong mấy ngày nay, tức giận hừ một tiếng. “Ta muốn ăn lỗ tai heo của Triệu Sách.”

Úy Đông Đình nghe xong thì vừa đau lòng vừa tức cười, nửa thật nửa giả nói. “Được, lát nữa ta sẽ cắt nó cho nàng.”

Vân Phỉ từ trên ngựa ngã xuống và hôn mê, khi y vừa ôm nàng vào lòng, đầu
nàng ngửa ra sau thì vết thương trên cổ hiện lên rất rõ ràng. Lúc ấy
lòng y như se thắt lại, vừa sợ hãi vừa tức giận, ước gì có thể đâm cho
Triệu Sách một kiếm.

Vân Phỉ nói: “Không cần, ta tự đi làm.”

Úy Đông Đình gọi một tiếng. “Người đâu.”

Hai nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào, Vân Phỉ vừa nhìn thì thấy đó là cung nữ Thu Quế và Vãn Phong bên cạnh Úy Lâm Lang. Lúc trước từ Tấn Thành về
kinh thành, ngay cả đi vệ sinh mà hai người này cũng nhìn chằm chằm
không tha, cho nên ấn tượng của nàng đối với hai người này không được
tốt lắm, cứ cảm thấy bọn họ là người giám thị mình.

Úy Đông Đình nói: “Bưng nước nóng vào đây. Cổ tay của phu nhân không thể đụng nước, lúc hầu hạ phu nhân phải cẩn thận đấy.”

“Dạ, tướng quân.”

Hai người lui ra ngoài.

Vân Phỉ lầu bầu nho nhỏ: “Ta không thích để bọn họ hầu hạ.”

Úy Đông Đình nói đùa. “Nếu không để ta hầu hạ nàng?”

Vân Phỉ đỏ mặt, quát yêu. “không cần.”

Úy Đông Đình thuận miệng nói tiếp. “Cũng không phải chưa từng thấy.”


Vân Phỉ ngẩn ra. “Chàng, chàng thấy hết thật sao?” Nhớ hôm đó nàng đang tắm rửa, y đột nhiên vén màn bước vào, nàng cứ luôn tự lừa mình rằng trốn
trong bồn tắm thì cùng lắm y chỉ thấy một ít mà thôi.

Úy Đông Đình hơi bối rối: “Lẽ nào nàng không biết từ trên cao nhìn xuống thì nhìn thấy cả những núi đồi nho nhỏ sao?”

Nhỏ? Có ý gì chứ? Chê chỗ đó của nàng không được đẫy đà sao? Nàng vừa thẹn thùng vừa tức giận, mặt đỏ bừng lên như ráng chiều.

Lúc này, Thu Quế và Vãn Phong bưng nước nóng vào, hai nha hoàn phía sau cầm mấy thứ linh tinh như quần áo, khăn tắm đưa vào phòng tắm phía sau
phòng ngủ.

Vân Phỉ lập tức đứng dậy bước ra sau. Mấy ngày nay ở
chung với Triệu Sách, cả ngày nàng cứ đề phòng sợ bị hắn xâm phạm nên
nào dám tắm rửa, ước gì cũng không rửa mặt luôn, dơ dáy bẩn thỉu khiến
Triệu Sách không có hứng thú thì tốt nhất. Bây giờ đã thoát hiểm, nàng
vốn thích sạch sẽ nên cảm thấy chịu hết nổi rồi, chỉ mong sao lập tức
tắm rửa sạch sẽ, khoan khoái nhẹ nhàng.

Úy Đông Đình nhìn theo
bóng nàng, trong lòng rất muốn tự mình cống hiến sức lực nhưng cũng biết nàng thẹn thùng, chắc chắn sẽ không chịu nể mặt. Có điều sớm muộn gì
cũng có ngày đó, trước giờ y vẫn rất kiên nhẫn, tin chắc rằng chỉ cần là của mình thì sớm muộn gì cũng thuộc về mình.

Phòng ngủ và phòng
tắm chỉ cách một bức tường, chính là bốn tấm bình phong có khung được
làm từ gỗ trắc, trên tấm lụa mỏng có thêu những đóa mẫu đơn rực rỡ đang
nở rộ bằng chỉ vàng, trông rất đẹp và quyến rũ.

Úy Đông Đình nhìn những đóa mẫu đơn kiều diễm kia, nhớ lại cảnh đẹp quyến rũ mà mình nhìn thấy lúc vén tấm màn lụa đỏ lên, người lập tức thấy khô nóng, hạ thân
liền có phản ứng. May mà trong phòng không có người, y vận khí điều tức, cố nén cơn dục vọng kia xuống.

Gần nửa canh giờ sau, Vân Phỉ từ
sau bình phong bước ra. Nàng mặc chiếc váy màu hoa anh đào, bên ngoài là chiếc áo choàng lụa màu vàng nhạt, mái tóc dài xõa tới ngang thắt lưng, màu đen nhánh ấy tôn lên gương mặt xinh xắn nõn nà của nàng, đẹp đến
lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt được.

Bức tranh mỹ
nhân vừa tắm xong còn đẹp đẽ và sống động hơn những gì y mơ màng trong
đầu lúc nãy. Dục vọng y vừa cố nén xuống kia lập tức bừng tỉnh, hơn nữa

càng thêm mãnh liệt.

Vân Phỉ không ngờ Úy Đông Đình vẫn luôn ở
trong phòng đợi nàng. Thấy y nhìn mình chằm chằm không chớp mắt thì mặt
lập tức nóng bừng, ngượng ngùng bước tới ngồi xuống trước bàn trang
điểm. Từ trong gương, nàng thấy y vẫn đang nhìn mình, ánh mắt ấy khác
hẳn với thường ngày, bên trong như ẩn giấu một con thú nhỏ, đang rục
rịch muốn nhảy xổ ra nuốt chửng lấy nàng. Nàng hoảng hốt đến nỗi không
dám nhìn vào gương nữa, cúi đầu mặc cho Thu Quế lau khô tóc cho nàng.

Mái tóc dài tới thắt lưng giống như là một màn mực đen nhánh. Úy Đông Đình
nhìn ngắm rồi đột nhiên đứng dậy, bước tới tiếp lấy chiếc khăn trên tay
Thu Quế.

Thu Quế lập tức thức thời lui ra.

Úy Đông Đình ngồi phía sau nàng, đích thân gom tóc nàng bỏ vào trong khăn tắm, để nó từ từ hút những giọt nước còn sót lại.

Sống lưng Vân Phỉ cứng đờ, lòng vừa ngọt ngào vừa hồi hộp. Trong phòng yên
tĩnh như không có người, chỉ còn lại tiếng tim nàng đập, lộn xộn không
có quy luật, giống như là vừa uống rượu.

Một lúc sau, y đặt khăn tắm lên bàn trang điểm, đưa tay ôm nàng dậy, ngồi lên đùi mình.

Vân Phỉ thẹn đến đỏ mặt, không biết y muốn làm gì, nhưng trong tiềm thức
nàng biết rằng, dù y muốn làm gì thì nàng cũng sẽ không kháng cự, bởi vì đó là y.

Y gom mái tóc bóng mượt của nàng nắm trong tay, nhìn
nàng đầy tình tứ. Làn da trắng nõn như tuyết được nước nóng xông nên trở nên hồng hào, mịn màng như lụa. Y không nén được nên hút một cái, trên
đôi má phinh phính hồng lập tức xuất hiện một dấu đỏ. Y không dám hôn
nữa, sợ người ta thấy thì sẽ suy nghĩ bậy bạ. Nhưng rồi chính bản thân y lại không nhịn được mà nghĩ ngợi theo hướng sắc tình, rất muốn in đầy
dấu ấn lên khắp người nàng.

Ôm lấy cơ thể mềm mại uyển chuyển của nàng, mùi hương thoang thoảng như gợi lên khát vọng được đè nén từ sâu
trong đáy lòng y, y cảm thấy người nóng cháy đến độ ngay cả hơi thở cũng nóng hổi.

Vân Phỉ ngồi trên đùi y, thẹn thùng cúi đầu, rút mái
tóc từ trong tay y ra, định búi lên. Khi tóc vừa được vén lên, cần cổ
trắng ngần như ngọc lập tức lộ ra, y không nén được nên nhẹ nhàng cắn
lên gáy nàng một cái.

Tay Vân Phỉ mềm nhũn, mái tóc trong tay
cũng rơi xuống, che lại chiếc cổ của nàng. Hương thơm thấm vào tận gan
ruột ấy càng thêm nồng, y không kìm chế được, từ trên gáy nàng hôn lần
xuống, tay cũng bất giác đặt lên ngực nàng.


Vân Phỉ lập tức cảm
thấy ngực nóng phừng phừng, theo vô thức định nhảy khỏi đùi y nhưng còn
chưa kịp hành động thì y đã bế nàng lên, đi đến bên giường.

Khi y buông nàng ra, những sợi tóc đen nhánh trải lên trên tấm khăn trải
giường bằng lụa màu xanh nhạt, chiếc váy đỏ tung lên rồi lại hạ xuống,
cực kỳ diễm lệ.

Đỏ xanh tương phản, lại tôn thêm vẻ đẹp của nhau.

Y hôn nàng thật mạnh, tay mò vào trong làn váy, phủ lên chiếc mông tròn
lẳn xinh xinh của nàng. Vân Phỉ cảm thấy như có sấm nổ trong đầu, rồi
máu như chảy ngược. Nàng vội vàng chặn tay y lại, đáng tiếc bàn tay ấy
quá mạnh mẽ và rất ngang tàng, chặn cả ngày mà vẫn không chặn được, y
còn nhéo nhéo mông nàng mấy cái khiến nàng xấu hổ đến nỗi muốn ngất đi.

Y hôn lên môi nàng, thì thầm với giọng khàn khàn: “Thứ nàng nợ ta bao giờ mới trả đây?”

Nàng mụ mị đầu óc, hỏi: “Nợ chàng thứ gì?”

“Động phòng.”

Vân Phỉ đỏ mặt, vội nói: “Đừng, đừng mà, bây giờ là ban ngày.”

Y hỏi với giọng rất đường hoàng: “Ban ngày thì không được sao?”

“Đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên là phải ban đêm.” Nàng đỏ mặt, cắn
môi, hàng mi dài khẽ run run, con ngươi như mã não đen cứ đảo qua đảo
lại, dáng vẻ thẹn thùng và bối rối ấy đáng yêu đến mức khiến người ta
muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

“Tiểu hồ ly này, để đến tối thì
sợ nàng chạy mất.” Giọng của y trầm trầm, khàn khàn, hơi thở cũng gấp
gáp, giống như đang cố sức đè nén điều gì đó. Vân Phỉ không dám nhìn y,
chỉ cảm thấy hơi thở phả vào mặt mình rất nóng, như muốn nướng chín da
mặt của nàng vậy.

Vân Phỉ thẹn đến đỏ mặt. “Ta không có chạy, là do chàng không cần ta thôi.” Hai đêm đó, rõ ràng là y có cơ hội nhưng
lại án binh bất động, đâu trách được nàng.

Úy Đông Đình thở dài chán chường. “Ta hối hận gần chết đây.”

Vân Phỉ cười phì một cái, nhớ lúc ấy nàng còn nghĩ là y không làm ăn gì được, xem ra là nghĩ nhiều rồi.

“Còn cười nữa!” Y làm bộ hung dữ nói. “Đêm nay phải bồi thường gấp đôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận