Thâu Trọn Gió Xuân

Chuyện này thật là lạ. Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có một khả
năng, chính là Vân Định Quyền muốn thay mận đổi đào. Nếu tối nay Lâm
Thanh Hà sinh con gái thì dễ xử, nếu sinh được con trai thì sẽ là con
của chính thất, có Lâm Thanh Phong gây sức ép, hắn sẽ phải suy xét tới
việc lập đứa trẻ này làm thái tử. Cho nên có thể hắn đã sai Vân Thừa
Cương chuẩn bị một đứa con gái, để Liễu nương tử mang vào cung, nếu Lâm
Thanh Hà sinh con trai thì sẽ tráo đổi hai đứa trẻ.

Vân Phỉ nghĩ
ngợi một lát rồi nó với Phục Linh: “Sáng sớm ngày mai, nhân lúc trời còn chưa sáng, em hãy lén vào rừng mai bên đường dẫn đến Quý Hoa cung, xem
xem trong đó có thứ gì bị người ta làm rớt không. Nếu nhặt được thì lập
tức mang về cho ta.”

Phục Linh nói: “Dạ, công chúa ngủ trước đi, trời không còn sớm nữa rồi.”

“Ừ, em nhất định phải cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.”

“Nô tì biết rồi.”

Vân Phỉ căn dặn mọi chuyện rồi mới chịu đi ngủ. Vừa thức dậy, Phục Linh đã ở bên cạnh, nhẹ nhàng gọi: “Công chúa.”

Vân Phỉ lập tức mở mắt ra, ngồi dậy.

“Công chúa, nô tì tìm được thứ này trong rừng mai.”

Trên tay Phục Linh nâng một miếng ngọc bội, trên đó được buộc một sợi dây
treo những viên ngọc nhỏ màu xanh. Đây không phải là thứ trên người
Triệu Hiểu Phù, vậy đương nhiên là đồ của Vân Thừa Cương. Vân Phỉ vừa
ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đúng là thu hoạch bất ngờ. Hôm qua nàng nghe
được một tiếng động nhỏ, cảm thấy có đồ vật gì đó rơi xuống đất nhưng
cũng không hy vọng là tìm được thứ gì cho lắm. Có lẽ là lúc ấy Triệu
Hiểu Phù và Vân Thừa Cương đều kích động cho nên không phát hiện ra có
đồ bị rơi.

Nàng tươi cười, cất miếng ngọc bội đi.

Phục Linh nói: “Công chúa, lúc nãy trên đường về, em nghe nói hoàng hậu đã sinh rồi.”

Vân Phỉ hỏi: “Là một tiểu công chúa phải không?”

Phục Linh lắc đầu, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: “Hoàng hậu khó sinh, tiểu hoàng tử vừa sinh ra đã tắt thở.”

Vân Phỉ ngẩn ngơ mà nhìn Phục Linh, kinh ngạc đến nỗi không nói được lời nào.

Nàng chỉ nghĩ là Lâm Thanh Hà sẽ sinh được một tiểu công chúa, bất luận có
phải là con ruột của Vân Định Quyền hay không, nó cũng chỉ có thể là
công chúa. Không ngờ kết quả lại thế này.

Trước khi sinh, Lâm
Thanh Hà đã phải chịu sự xóc nảy trên một quãng đường khá dài tới kinh
thành, thân thể nàng ta vốn yếu đuối, đứa trẻ này khó sinh mà chết cũng
không phải không có khả năng, như thế cũng đúng như ý của Vân Định
Quyền.

Thế nhưng, có thật là đứa trẻ này khó sinh mà chết không?

Vân Phỉ vội vàng chạy tới Hiền Minh cung thì thấy Ngọc Trì đang vội vã đi
ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi, thấy Vân Phỉ thì nàng ta lập tức nói: “Công chúa đến rất đúng lúc, nương nương đang bảo nô tì đến mời công chúa
đây.” Hai mắt nàng ta đỏ au, vẻ mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.

“Đêm qua ngươi ở bên cạnh hoàng hậu mãi chứ?”

“Hoàng thượng sai nô tì canh giữ bên ngoài, bên trong có hai bà đỡ cùng một vị nữ đại phu, là người được Đoan vương mời từ ngoài cung vào.”

Vân Phỉ vội vã bước vào phòng ngủ của Lâm Thanh Hà, bên trong đã được dọn
dẹp sạch sẽ, Lâm Thanh Hà nằm trên giường không động đậy, không biết có
đang ngủ hay không.

Ngọc Trì bước tới, khẽ gọi: “Nương nương, công chúa đến rồi.”

“Công chúa.” Trên giường vang lên tiếng nói rất yếu ớt.

Vân Phỉ bước tới trước thì thấy sắc mặt Lâm Thanh Hà trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, chỉ trong vòng một đêm mà nàng ta đã như già đi cả chục tuổi, dung nhan đang tuổi thanh xuân tươi trẻ bị khô héo gầy mòn chỉ trong một
đêm.

Cùng là phụ nữ, hơn nữa lúc này đã có thai nên khi Vân Phỉ
nhìn Lâm Thanh Hà thì trong lòng cũng thấy chua xót, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẫu hậu hãy giữ gìn sức khỏe, ngày tháng còn dài, sẽ còn có đứa con
khác.”

Lâm Thanh Hà nắm chặt tay Vân Phỉ, run run nói: “Lúc ấy
ta đau đớn đến kiệt sức nên không tỉnh táo lắm, nhưng rõ ràng ta nghe
thấy tiếng trẻ con khóc, sao có thể vừa tắt thở khi sinh ra? Nhất định
là Đức phi đã làm gì đó, hoàng thượng đuổi con đi, ông ta chắc chắn cũng là đồng mưu, chuyện này nếu không được hoàng thượng cho phép thì Đức
phi sẽ không dám to gan đến thế.”

Vân Phỉ nói: “Mẫu hậu, người
nghe con nói, nếu mẫu hậu sinh được một hoàng tử khỏe mạnh thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không nỡ bỏ nó, dù sao đó cũng là cốt nhục của phụ hoàng.”

“A Tông cũng là cốt nhục của ông ấy, sao không thấy ông ấy có chút tình
cảm gì với nó, huống chi là một đứa trẻ vừa mới chào đời.”

Đêm
qua, không chỉ mình Vân Phỉ bị Vân Định Quyền đuổi đi mà Ngọc Trì – thị
nữ bên cạnh Lâm Thanh Hà cũng không được ở lại bên cạnh, đương nhiên Lâm Thanh Hà sẽ cảm thấy bên trong có chuyện mờ ám.

“Mẫu hậu, Liễu
nương tử mà đêm qua Đoan vương mời vào cung rất đáng nghi. Nếu mẫu hậu
nghi là Đức phi động tay động chân gì đó thì nên lập tức phái người điều tra vị Liễu nương tử kia.”

Lâm Thanh Hà nghiến răng nói: “Ta biết, cha con không muốn ta sinh được con trai.”

Vân Phỉ nói nhỏ: “Mẫu hậu, theo như con đoán thì đúng là phụ hoàng không
muốn người sinh được con trai nhưng cũng sẽ không tàn nhẫn đến độ giết
chết con trai mình, cho nên ông ấy bảo Đoan vương đưa Liễu nương tử vào, tính toán rằng nếu mẫu hậu sinh được con trai thì sẽ dùng một bé gái để tráo đổi. Nếu ông ấy muốn giết đứa trẻ này thì sẽ không cần làm những
chuyện vòng vèo như thế. Nhất định là Đức phi nảy lòng độc ác, nhân lúc
phụ hoàng không ở đó mà…”

“A Phỉ, con nói có lý lắm, ta sẽ không tha cho bọn họ.” Hai hàng lệ từ trong mắt Lâm Thanh Hà chảy dài xuống
mặt, nỗi hận trong lòng nàng như một con dao, đâm vào khiến máu chảy đầm đìa.

“Mẫu hậu hãy tĩnh dưỡng thân mình lại trước đã rồi hãy
nghĩ cách báo thù. Trước hết hãy điều tra Liễu nương tử kia trước đã,
còn cả người bên cạnh Đoan vương nữa.”

Hai mắt Lâm Thanh Hà đỏ
ngầu, căm hận nói: “Thù này ta nhất định phải báo, cho dù có đánh đổi
ngôi vị hoàng hậu này, ta cũng sẽ không tha cho bọn chúng.”

Vân
Phỉ rời khỏi Hiền Minh Cung với tâm trạng nặng nề. Không biết từ lúc
nào, trời đã có tuyết rơi lất phất. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi vào một sớm mùa đông lạnh lẽo thê lương. Rốt cuộc thì đứa trẻ
ấy bị làm sao, có thể chỉ có Vân Định Quyền và Đức phi mới biết.

Thục phi rời khỏi hoàng cung, hoàng hậu mất con, hậu cung của Vân Định Quyền trở nên hết sức u ám. Nhưng trong Ý Đức cung thì lại tràn ngập không
khí vui mừng, Đức phi đã chọn cho Vân Thừa Cương bảy cô gái tài đức vẹn
toàn, đích thân bà ta mang hình và lý lịch của họ đến ngự thư phòng cho
Vân Định Quyền xem.

Vân Định Quyền xem qua một lượt rồi gật đầu
nói: “Trẫm đặt rất nhiều hy vọng vào Thừa Cương nên vương phi cũng phải
tuyển chọn thật cẩn thận.”

Anh Hồng Tụ vừa nghe xong thì mừng
như mở cờ trong bụng, có phải hắn đang ám chỉ Đoan vương phi sau này sẽ
là mẫu phi thiên hạ? Vậy Vân Thừa Cương sẽ là thái tử rồi.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn triệu bảy vị tiểu thư này vào cung để người và
Thừa Cương cùng chọn. Thần thiếp vụng về, một mình không quyết định
được, chuyện đại sự thế này phải nhờ hoàng thượng làm chủ cho.”

Vân Định Quyền gật đầu. “Được, nàng chọn ngày rồi triệu mấy vị tiểu thư này vào cung đi.”

Đức phi mừng rỡ cáo lui, sau khi về Ý Đức Cung thì giở lịch ra xem, cuối
cùng định ngày chọn vương phi là ngày mồng tám tháng chạp.

Triệu Hiểu Phù nghe được tin tức này liền báo cho Vân Phỉ biết. Từ cái đêm
Lâm Thanh Hà sinh, Vân Phỉ không gặp Triệu Hiểu Phù nữa, lúc này gặp
được nàng ta, không khỏi nhớ đến chuyện trong rừng mai tối đêm hôm đó.

Rốt cuộc thì Triệu Hiểu Phù có tình cảm thế nào với Vân Thừa Cương? Vân Phỉ làm ra vẻ tò mò, hỏi: “Quận chúa, những người được chọn làm Đoan vương
phi thế nào?”

“Sao ta biết được chứ.” Triệu Hiểu Phù hừ một
tiếng, có vẻ không quan tâm: “Chắc cũng không ngoài con gái của mấy vị
công thần trong triều.”

Vân Phỉ chú ý quan sát thần sắc của nàng ta, có vẻ như không hề có sự đố kỵ nào. Nếu nàng ta có tình cảm với Vân Thừa Cương thì sẽ không thờ ơ vô cảm với những người được chọn là Đoan
vương phi như thế.

Vân Phỉ thầm thờ dài một hơi, lại thử tiếp
một câu: “Đoan vương diện mạo anh tuấn, võ công cao cường, lại được phụ
hoàng tin dùng, không biết ai sẽ là người may mắn được gả cho hoàng
huynh đây.”

Triệu Hiểu Phù cười lạnh với vẻ khinh bỉ, gạt đề tài này sang một bên, nói với Vân Phỉ: “Vậy chúng ta sẽ đi thăm mẹ cô vào
ngày mồng tám.”

Vân Phỉ cười tươi tắn: “Được, ta sẽ phái người đi báo cho thế tử ngay, hôm ấy phiền quận chúa phải giả làm cung nữ.”

“Đa tạ công chúa, ta cáo từ trước.”

Sau khi Triệu Hiểu Phù đi, Vân Phỉ liền đến ngự thư phòng xin Vân Định
Quyền cho phép mình đến Ân Minh Tự thăm mẹ vào ngày mồng tám tháng chạp.

Vân Định Quyền không hề nghi ngờ gì, lập tức đồng ý ngay.

Vân Phỉ đang định cáo lui thì Vân Định Quyền gọi nàng lại: “A Phỉ, có chuyện này ta muốn hỏi con.”

“Xin phụ hoàng cứ hỏi.”

“Trong lòng con có vừa ý người nào chưa?”

Vân Phỉ ngẩn ra, sau đó lòng thấy nặng nề. Có ý gì chứ? Muốn lợi dụng nàng thêm lần nữa sao? Lần này định gả nàng cho ai đây?

Vân Định Quyền nói: “Trẫm bảo Đức phi chọn cho con một phò mã, nếu trong lòng con thích ai đó thì nói ra nghe thử.”

Vân Phỉ vừa nghe nói Đức phi chọn phò mã cho nàng thì thầm cười lạnh một
cái. Sao bà ta lại chọn cho nàng một phò mã tốt được chứ. Vân Định Quyền giao chuyện này cho bà ta làm, lẽ nào không biết người Đức phi hận nhất chính là ba mẹ con nàng sao.

Nàng cố nén sự căm phẫn trong
lòng, nở nụ cười gượng gạo: “Chuyện này con vẫn chưa nghĩ đến, nhưng nếu phụ hoàng đã hỏi thì con cũng xin nói thật, trong lòng con quả thật có
thích một người, người này rất được phụ hoàng tin dùng.”

“Ai?”

“Tống Kinh Vũ.”

“Hắn sao?” Vân Định Quyền ngẩn người một lát rồi cũng cười, lòng không hề
nghi ngờ gì cả, bởi vì lúc trước Tống Kinh Vũ hộ tống A Tông vào kinh
làm con tin, Vân Phỉ và hắn sớm chiều gặp nhau, chắc là lâu ngày sinh
tình.

Vân Định Quyền nghĩ ngợi rồi nói: “Đáng tiếc, thân phận của hắn quá thấp, không xứng với con.”

“Phụ hoàng, tuy địa vị của Tống Kinh Vũ hơi thấp nhưng lại rất trung thành
với phụ hoàng, hơn nữa còn đang giữ chức thống lĩnh cấm vệ quân trong
cung.”

Vân Định Quyền trầm ngâm không nói, nhưng vẻ mặt thì đã
hơi dao động. Vị trí thống lĩnh cấm vệ quân trong cung rất quan trọng,
nhất định phải là người tâm phúc. Vân Phỉ biết chỗ yếu của Vân Định
Quyền nên đánh một kích là trúng ngay.

Vân Phỉ khẩn cầu. “Con đã từng gả cho người ta, người gia thế quá tốt thì e là sẽ chê con. Lần
trước thành thân là bị bức ép, lần này con muốn được tự làm chủ, mong
phụ hoàng đồng ý.”

Nhắc tới chuyện hôn nhân lần trước, Vân Định
Quyền cũng hơi áy náy, cuối cùng cũng gật đầu: “Tống Kinh Vũ cũng là một người rất thích hợp, trẫm phong hắn là phiêu kỵ đại tướng quân, như thế cũng coi như xứng với con.”

“Đa tạ phụ hoàng.”

Vân Phỉ
thở phào nhẹ nhõm. So với việc để Đức phi chọn cho mình một phò mã đáng
ghét, chi bằng nàng ra tay trước một bước, giữ cho mình một đường lui.

**

Vân Phỉ về lại Thục Hòa Cung thì lập tức cầm bút viết thư, sau đó bỏ chiếc nhẫn tín vật vào trong phong thư, dán lại.

Nàng cầm thư, dẫn Phục Linh ra khỏi thục hòa cung, đi thẳng về phòng cấm vệ
quân. Tống Kinh Vũ đang giữ chức thống lĩnh cấm quân nội vệ, ngày nào
cũng trực ở đó. Cấm vệ quân ở cửa nhìn thấy Vân Phỉ thì vội vàng hành
lễ.

Vân Phỉ hỏi: “Tống tướng quân có ở đây không?”

“Dạ có, xin công chúa chờ một lát.”

Lập tức có một cấm vệ quân chạy vào trong thông báo, chỉ trong chốc lát
Tống Kinh Vũ đã từ bên trong vội vã bước ra. Hắn mặc quan phục của cấm
vệ quân, càng toát lên khí khái hào hùng.

Vân Phỉ mỉm cười nhìn hắn, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết và tin cậy.

Tống Kinh Vũ không ngờ lại là Vân Phỉ nên ngẩn ra giây lát, đang định hành
lễ thì Vân Phỉ đã ngăn hắn lại. “Tống đại ca, ta có chuyện này muốn nhờ
huynh giúp đỡ.”

Tống Kinh Vũ tươi cười. “Công chúa đừng khách khí, cứ nói thẳng ra đi.”

Vân Phỉ ngại ngùng cười cười. “Huynh theo ta qua đây.”

Nàng đi sang một bên, bỗng dưng nói một câu: “Ta nói với phụ hoàng muốn chiêu huynh làm phò mã.”

Tống Kinh Vũ ngẩn người ra, trong chốc lát mặt đã đỏ lên, không dám nhìn Vân Phỉ mà chỉ ngượng ngập cúi đầu.

Vân Phỉ không nén được mà mỉm cười. “Ngại quá, đã làm huynh giật mình rồi.
Tống đại ca, huynh khoan hoảng sợ đã. Phụ hoàng bảo đức phi chọn phò mã
cho ta, đức phi rất hận ta và A Tông, không cần nghĩ cũng biết bà ta sẽ
chọn cho ta loại phò mã gì. Dưới tình thế bấ đắc dĩ, ta đành phải nói
với phụ hoàng trong lòng ta có huynh, không gả cho ai khác ngoài huynh.
Có lẽ rất nhanh thôi phụ hoàng sẽ hạ chỉ. Huynh đừng lo lắng quá, ta sẽ
không gả cho huynh thật đâu, đây chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi, đến
khi đó ta sẽ nghĩ cách khác để huy bỏ hôn ước. Tống đại ca cứ coi như là giúp ta lần nữa đi.”

Tống Kinh Vũ lại ngây người lần nữa, vẻ
ửng đỏ trên mặt giống như là bị gió thổi bay mất, hắn ngơ ná nhìn Vân
Phỉ, không nói được một câu nào, cổ hộng vừa khô vừa rát, cực kỳ đau
đớn.

Thì ra chỉ là một phen mừng hụt.

Hắn cố gắng thốt ra một câu: “Có thể giúp được cho công chúa là vinh hạnh của thần.”

“Đa tạ Tống đại ca. Làm phiền huynh giao phong thư này cho Bạch Thược.”

Vân Phỉ đưa cho hắn bức thư vừa được viết xong, nói sâu xa: “Trong cung
này, người ta có thể tin tưởng chỉ có huynh và Phục Linh mà thôi.”

Nàng nhìn ra hồ hoa quỳnh phía xa xa, khóe mắt hơi cay cay. “Ta rất nhớ
những ngày tháng ở Kinh Châu. Lúc ấy, huynh, ta, còn có mẹ và A Tông đều sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Tại sao bây giờ lại trở nên thế này?”

Vân Phỉ hơi bi thương, thở dài một hơi rồi quay người đi mất.

Tống Kinh Vũ đưa mắt nhìn theo bóng Vân Phỉ, những cơn sóng lòng không ngừng nhấp nhô, suýt nữa là đã buột miệng hỏi: sao nàng không thể thật sự gả
cho ta?

Nhưng cuối cùng thì vẫn cố nuốt câu ấy vào lòng.

Rất nhanh liền đến ngày mồng tám, Vân Định Quyền vừa lên triều sớm thì
Triệu Hiểu Phù liền thay quần áo thái giám rồi lén rời khỏi Quý Hoa
Cung, lúc ấy trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Nhân lúc trời còn mờ mờ, nàng
cúi đầu đi thật nhanh, vội vã đến Thục Hòa Cung.

Phục Linh đang đợi trên đường, thấy được nàng ta liền dẫn vào tẩm điện của Vân Phỉ.

Vân Phỉ đưa cho nàng ta một bộ quần áo cung nữ đã chuẩn bị sẵn để nàng ta
thay vào, ăn mặc giống hệt như Phục Linh. Sau đó, nàng liền lấy son và
phấn trong hộp đồ trang điểm ra bôi lên mặt Triệu Hiểu Phù. Làm như thế, làn da của nàng ta trở nên hồng hơn, không còn trắng mịn như ngọc giống lúc nãy nữa.

Chuẩn bị xong xuôi, Triệu Hiểu Phù ở Thục Hòa Cung đợi tới trời sáng.

Ăn sáng xong, Vân Phỉ dẫn A Tông ra khỏi cung.

Phục Linh và Triệu Hiểu Phù cùng đi theo sau Vân Phỉ, leo lên xe. Ra khỏi
cửa cung, Triệu Hiểu Phù thở phào một hơi, nói với Vân Phỉ: “Không ngờ
lại xuất cung thuận lợi như thế, chi bằng ta cứ đi luôn, không về cung
nữa.”

Vân Phỉ nói: “Quận chúa không biết đấy thôi, xuất cung thì dễ nhưng ra khỏi thành thì lại khó. Bốn cổng thành đều canh gác nghiêm
ngặt, bách tính ra vào đều bị kiểm tra. Thế tử ở ngoài thành mấy ngày mà vẫn không dám manh động, sau đó phải giả làm thị nữ của ta mới được ta
dẫn vào thành. Quận chúa đừng vội, trước tiên gặp thế tử một lần đã,
phải bàn bạc kế sách ra khỏi thành cho thật chu toàn. Lỡ như thất bại,
không chỉ quận chúa mãi mãi cũng không có ngày ra khỏi cung mà thế tử
cũng sẽ phải mất mạng.”

Triệu Hiểu Phù gật đầu. “Đúng vậy, có cô thì ra khỏi cung không phải là chuyện gì khó, khó là làm thế nào để ra khỏi thành.”

Xe ngựa đến Ân Minh Tự, cấm vệ quân bao vậy ngôi chùa lại, Huệ An dẫn các ni cô ra nghênh đón Vân Phỉ và Vân Tông.

Hôm qua Tô Thanh Mai đã nhận được tin tức từ trong cung, biết hôm nay Vân
Phỉ và A Tông sẽ đến nên sớm đã đích thân đợi ở ngoài cửa. Vân Phỉ bước
vội tới trước, đỡ lấy mẹ mình. “Mẹ, trời rất lạnh, sao mẹ lại ra đây,
mau vào trong đi.”

Tô Thanh Mai gặp được con gái con trai nên
rất vui mừng, đầu tiên là ôm A Tông vào lòng, nâng mặt nó lên, ngắm
nghía một lát: “Mau để mẹ nhìn xem có ốm đi không.”

Vân Phỉ nũng nịu. “Mẹ đúng là thiên vị, sao không nhìn xem con gái có ốm hay không.”

Tô Thanh Mai ngẩng đầu nhìn nàng. “A Phỉ, mẹ đang định hỏi con đây. Gần
đây con ốm đi rất nhiều, sao không nhờ chương đại phu đến xem xem. Cậu
ta vốn là bằng hữu của con, con có thể yên tâm.”

“Con không sao.”

Vân Phỉ đánh trống lảng, kéo mẹ vào trong.

Lúc này trong cung đều đốt địa long, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Tuy
Huệ An rất chăm lo cho Tô Thanh Mai, không dám sơ suất nhưng dù sao
trong chùa cũng kham khổ, trong phòng chỉ có hai chậu than.

Vân
Phỉ nhìn xung quanh, nghĩ tới giờ phút này Anh Hồng Tụ đang ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý còn mẹ mình lại làm bạn với đèn xanh và kinh
phật, sống kham khổ qua ngày thì lòng rất đỗi xót xa, gần như là muốn
rơi lệ.

Nàng đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện với A Tông trước đi, con ra ngoài một chút.”

Nàng vẫy tay gọi Bạch Thược, Bạch Thược ra khỏi phòng, nói với nàng: “Chuyện công chúa giao nô tì đã làm xong rồi.” Hôm ấy nàng nhờ Tống Kinh Vũ đưa thư cho Bạch Thược chính là bảo nàng ta đi tìm Triệu Sách.

Vân Phỉ yên tâm, chỉ vào căn phòng phía đông, nói với Triệu Hiểu Phù: “Cô vào trong đó đợi một lát đi.”

Triệu Hiểu Phù gật đầu, cùng Phục Linh đi vào trong phòng đợi. Vân Phỉ ra
ngoài vườn, nhìn ngắm xung quanh. Bởi vì trong chùa đều là ni cô, còn có gia quyến của một số quan lại quyền quý ở đây tu hành nên cấm vệ quân
chỉ có thể ở bên ngoài, cung nữ và thái giám Vân Phỉ dẫn tới đều đợi ở
ngoài viện.

Không lâu sau, hai ni cô đi tới, một người tay bưng trà nước, một người thì bưng điểm tâm.

Mắt Vân Phỉ quét qua vị ni cô có dáng người cao cao, mắt lập tức sáng lên.

Nàng ngăn ni cô bưng điểm tâm lại, chỉ vào căn phòng phía đông, nói: “Cái này đưa vào trong đó.”

“Dạ, công chúa.”

‘Ni cô’ dung mạo rất xinh đẹp, nhưng giọng nói thì hơi khàn.

Vân Phỉ mỉm cười nhìn ‘nàng’, nói: “Tiểu sư thái đúng là xinh đẹp, xuất gia thì thật đáng tiếc. Chi bằng hãy hoàn tục, bổn cung sẽ chọn cho ngươi
một nhà chồng tốt, gả cho một phu quân tốt, thế nào?”

Mắt nàng cong cong, cười vừa ranh ma vừa đáng yêu.

Triệu Sách nghiến răng, mặt thì đỏ lên, tim đập như sấm rền: Tiểu nha đầu này dám đùa bỡn lão tử.

Vân Phỉ nhướng mày, tỏ vẻ ‘ngươi làm gì được ta’. Triệu Sách nghiến răng,
hảo hán không sợ thiệt trước mắt, hiếm khi có cơ hội gặp được Hiểu Phù,
thời gian cấp bách, đây không phải là lúc tranh hơn thua với Vân Phỉ.
Hắn bưng điểm tâm bước nhanh lên bậc thềm, tiến vào trong phòng.

Một lúc sau, Phục Linh từ trong bước ra, nháy mắt với Vân Phỉ.

Vân Phỉ đang định vào phòng nói chuyện với Tô Thanh Mai thì phía trước có
một cấm vệ quân bước vội tới, đứng ở cửa lớn tiếng thông báo: “Công
chúa, ngoài chùa có một người nói là cố nhân của công chúa, muốn cầu
kiến công chúa.”

Người nói chuyện chính là giáo úy Đỗ Uyên, người hộ tống Vân Phỉ đến Ân Minh Tự lần này.

“Cố nhân?” Vân Phỉ nghĩ ngợi. Ở kinh thành nàng có cố nhân nào đâu chứ?
Người của Lục gia đã đến Tấn Châu, Chương Tùng Niên vào cung làm ngự y,
sẽ là ai đây? Nàng hơi nghi hoặc nhưng cũng tò mò, bèn theo Đỗ Uyên ra
ngoài viện.

Trước cửa chùa có mười mấy cấm vệ quân đang đứng,
tay cầm giáo dài, hông đeo bảo kiếm. Một chàng trai bị ngăn ở ngoài vùng cấm địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui