Lúc này, Tô Mạt đang ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói.
Không ngờ lúc này vậy mà có âm thai sắp xuất thế, nhìn kiểu này đã có người chú ý đến âm thai, rảnh rỗi đã lâu, xem ra lại có chuyện làm.
Có điều là, vận mệnh đã định trước số phận, mình chỉ có thể làm hết sức thôi, tiếc cho cả gia đình này. Thở dài, Tô Mạt quay người trở vào tiệm mình.
Sáng sớm, sau khi Kiều Dật và Tử Ngâm ăn sáng qua loa, hai người lái xe đến chỗ thầy Thôi.
Vốn Kiều Dật nghĩ mình đi là được rồi, nhưng Tử Ngâm kiên trì đi với mình. Kiều Dật cũng chỉ gọi ẹ hỏi thăm địa chỉ nơi xin quẻ. Đầu bên kia điện thoại mẹ Kiều Dật rất kinh ngạc với cuộc điện thoại của con mình, nhưng nghe con trai nói muốn nhờ thầy đặt tên cho con, nên không nói hai lời đã đưa địa chỉ cho Kiều Dật.
Cúp điện thoại, Kiều Dật cười khổ, cũng chỉ có thể nói với mẹ như vậy, nếu nói chuyện xảy ra với mình không phải là dọa bà rồi sao. Đối chiếu với địa chỉ mẹ mình cho, Kiều Dật tìm được căn nhà xin quẻ kia.
Vừa vào nhà, Kiều Dật có một cảm giác choáng váng, anh lắc lắc đầu, khiến mình tỉnh táo một chút. Bên cạnh Tử Ngâm thấy hành động của chồng, hơi lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Kiều Dật lắc đầu, ý bảo mình không sao, sau đó mở miệng hỏi: "Có người không? Thầy Thôi có ở đây không?"
Nghe được tiếng kêu, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra khỏi phòng, chính là thầy âm dương đã coi tuổi cho Kiều Dật và Tử Ngâm. Ông ta nhìn Kiều Dật trước, sau đó nhìn chằm chằm bụng Tử Ngâm, nở nụ cười có phần thâm độc.
Tử Ngâm nhìn thầy Thôi cười quái dị, cô bảo vệ bụng mình theo bản năng. Mà thầy Thôi cũng ý thức được mình bất lịch sự, hắng giọng một tiếng, mở miệng nói: "Có chuyện gì không? Nào, ngồi xuống trước rồi nói." Nói xong, ông ta cầm lấy cốc, ra hiệu Kiều Dật và Tử Ngâm ngồi trên ghế phòng khách trong tiệm. Sau đó đi vào phòng, chỉ chốc lát sau ông ta mang ra hai cốc nước nóng, đặt lên bàn trước mặt Tử Ngâm và Kiều Dật. Còn bản thân quay người ngồi đối diện với Kiều Dật và Tử Ngâm, "Uống nước đi, có việc gì từ từ nói, có thể làm được tôi nhất định sẽ hỗ trợ."
Kiều Dật thấy thầy Thôi ngồi xuống thì tranh thủ kể tỏ tường việc gần đây xảy ra cho thầy Thôi nghe. Hơn nữa còn vén áo mình lên, để ông ta nhìn dấu răng xuất hiện sau cơn ác mộng.
Thầy Thôi đứng lên nhìn một chút, trong mắt lộ ra một nét hài lòng, nhưng ông ta che giấu rất tốt. Cho nên Kiều Dật và Tử Ngâm không thấy được.
Thầy Thôi xem vết thương trên người Kiều Dật xong, lại ngồi về ghế, ông ta trầm tư một chút, nói: "Bây giờ sắp đến tháng cô hồn rồi, cho nên khó tránh khỏi các loại yêu ma quỷ quái ra ngoài gây việc ác. Không việc gì, tôi vẽ cho cậu một lá bùa, bảo vệ từ nay về sau, mọi sự không lo."
Kiều Dật và Tử Ngâm vừa nghe, vội vàng đứng dậy nói cám ơn với thầy Thôi, "Đây cũng là chuyện trong phận sự của tôi, các người chờ ở đây, giờ tôi đi vào phòng vẽ bùa, xem ra vợ cậu cũng sắp sinh rồi, vì phòng ngừa bị tà vật quấy nhiễu, tôi cũng sẽ cho cô ta một lá." Nói xong cũng không để ý đến Kiều Dật và Tử Ngâm cảm ơn, ông ta quay người vào phòng.
Kiều Dật và Tử Ngâm nghe thầy Thôi nói có thể hóa giải, lại vẽ bùa cho họ, bảo vệ họ không lo, không khỏi đều thở phào.
Thầy Thôi đi vào trong phòng, đến bên cạnh bàn làm phép, lấy ra hai lá bùa từ bên bàn, rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, giống như là nhớ đến gì, ông ta dừng bước, sau đó lại đến cạnh bàn lần nữa, cầm lấy bút Chu Sa
Kiều Dật sợ đến mức không khỏi kêu lên một tiếng, vật phía sau mình đúng là con ác quỷ mặt mày dữ tợn trong mơ của mình. Kiều Dật vội vàng lấy tấm bùa mang theo bên người mà thầy Thôi ình, run rẩy giơ lá bùa trước người mình, đối mặt với ác quỷ kia.
Ác quỷ kia nhìn hành động của anh, trên mặt dường như tỏ vẻ bình thường, có vẻ như càng thêm đáng sợ, giống như là cười nhạo Kiều Dật không biết tự lượng sức mình. Kiều Dật cầm lá bùa trong tay cách mình càng gần, anh chậm rãi muốn lui đến cạnh cửa, mở cửa chạy trốn, lại phát hiện cửa mở không được, anh đã triệt để bị vây trong căn phòng này.
Kiều Dật cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, anh không cách nào tưởng tượng tại sao mình lại gặp phải loại chuyện này. Cuộc sống của mình giờ mới bắt đầu, mình mới vừa có một mái nhà mỹ mãn, con của mình sắp chào đời, Tử Ngâm còn ở nhà chờ mình về.
"Tử Ngâm? Con?"
Kiều Dật thì thầm, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn lên.
Đúng vậy, người yêu của mình và con còn đang ở nhà chờ anh, dù liều mạng cũng phải thử một lần.
Kiều Dật nghĩ đến, cầm lấy lá bùa trong tay nhào đến ác quỷ trong phòng. Ác quỷ trong phòng nhìn thấy hành động của anh cũng không tránh né, ngược lại vươn tay ra, đánh về phía Kiều Dật.
Lá bùa văng khỏi tay Kiều Dật, rơi xuống mặt đất. Còn Kiều Dật ngã sấp ở cửa phòng tắm, anh vươn tay cố gắng nhặt lấy lá bùa cách đó không xa. Đáng tiếc là anh cũng không còn cơ hội nữa.
Ác quỷ nhìn thấy Kiều Dật ngã xuống, cười khục khục, sau đó đi đến bên cạnh Kiều Dật, nắm lấy Kiều Dật từ trên mặt đất, đưa bàn tay to của nó, móc vào vị trí trái tim Kiều Dật.
Phập một tiếng, Kiều Dật bị ác quỷ đâm xuyên qua thân thể, tay ác quỷ quay một vòng trong cơ thể Kiều Dật, sau đó móc tim Kiều Dật ra, nhét vào trong miệng mình, nhai nhóp nhép.
Ăn xong trái tim, dường như ác quỷ còn chưa thỏa mãn, lúc nó lại há mồm muốn táp vào đỉnh đầu Kiều Dật, phía sau vang lên một giọng nữ thản nhiên cắt ngang hành động của nó: "Ôi, mình đã chậm một bước rồi."
Ác quỷ nghe thấy tiếng nói vang lên phía sau mình, dường như hơi hoang mang, khi nào trong phòng lại xuất hiện người ngoài? Nó ngu ngốc quay người sang chỗ khác. Phía sau nó có một cô gái mặc bộ trang phục thể thao, nhưng trên người lại có Phượng Hoàng màu vàng vờn quanh. Mà cô gái đó chính là Tô Mạt tối hôm qua nhìn trời thở than.
Dường như ác quỷ vui vẻ không thôi vì thấy thêm một con mồi, nó vươn đôi tay mà vừa mới giết chết Kiều Dật ra, đánh về phía Tô Mạt. Tô Mạt cũng không tránh né, mà giơ tay lên, trong tay chẳng biết khi nào xuất hiện một vòng lửa, trong ngọn lửa còn mơ hồ hiện lên hình dáng một con Phượng Hoàng, "Không biết tự lượng sức mình!"
Tô Mạt cười khẩy, hơi vung tay, ngọn lửa đã xông về phía ác quỷ kia.
Ác quỷ kia không tránh né kịp, bị ngọn lửa hình dáng Phượng Hoàng đánh trúng. Thoáng chốc, ác quỷ tru lên. Tô Mạt nhìn ác quỷ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cô đứng dậy đi đến vị trí Kiều Dật ngã xuống. Kiều Dật mở to hai mắt nằm ngửa trên mặt đất, hiện lên sự sợ hãi và không cam lòng trước khi chết.
Tô Mạt ngồi xuống, vuốt hai mắt anh khép lại, sau đó đưa tay đến vị trí đỉnh đầu anh, khẽ giọng niệm chú. Chỉ chốc lát, một vật thể màu trắng bốc lên từ đầu Kiều Dật, không ngừng tụ lại. Cho đến khi Tô Mạt ngừng niệm chú, vậy thể màu trắng kia cũng ngừng ngưng tụ. Nhìn kỹ, bạn sẽ kinh ngạc phát hiện, theo vật thể màu trắng này ngưng tụ, chính là hình dáng của Kiều Dật.
Tô Mạt lấy ra một chiếc bình rất nhỏ trên người, vung tay lên, thu Kiều Dật vừa ngưng tụ lại vào chiếc bình nhỏ.
Quay người lại, con ác quỷ đã bị Phượng Hoàng Hỏa thiêu thành tro bụi, Tô Mạt thở dài, lại vung tay lên, thi thể của Kiều Dật cũng bị thiêu cháy, nhanh chóng cũng hóa thành tro bụi. Tô Mạt nhìn sơ qua trong phòng, tìm được một bình hoa nhỏ, cất tro cốt của Kiều Dật vào trong bình hoa. Sau đó khoát tay thu hồi lại kết giới mình thiết lập khi vừa mới vào phòng.
Vì phòng ngừa trong quá trình mình trừ yêu bị quấy rầy, lúc Tô Mạt vừa vào phòng đã thiết lập kết giới. Như vậy dù thế nào hai căn phòng bên cạnh cũng không nghe thấy tiếng động trong phòng, người bên ngoài cũng sẽ như bị ma che mắt, hoàn toàn không tìm được cửa phòng.
Làm xong tất cả, Tô Mạt chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên khóe mắt cô nhìn thấy lá bùa Kiều Dật bị ác quỷ đánh rớt. Cô bước đến nhặt lá bùa lên, quan sát tỉ mỉ. Trách sao mình không tìm được gia đình có âm thai, vậy mà có người thiết lập trận pháp che trời, giấu đi vị trí bọn họ. Hơn nữa, Tô Mạt đưa lá bùa đến trước lỗ mũi, ngửi cẩn thận. Ác quỷ này có thể dễ dàng tìm được Kiều Dật, có lẽ là do trên lá bùa này còn có một dòng chú ngữ theo dõi, đúng là con ác quỷ kia lần theo dấu vết này tìm đến Kiều Dật.
Cũng là do số mệnh anh ta có kiếp số như vậy, mình suy tính cả buổi chiều mới tìm được hành tung của anh ta. Sau đó lợi dụng bí pháp đến đây, không ngờ là vẫn chậm một bước. Nghĩ đến mẹ của âm thai cũng có vật này, chỉ đáng tiếc, bản thân...
Ôi, Tô Mạt thở dài lần nữa, rời khỏi căn phòng Kiều Dật mướn. Nếu như lúc này trong phòng có người ngoài nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện thân hình Tô Mạt biến nhỏ dần, sau đó mất tăm hơi.
Tô Mạt vừa mới rời đi, tiếng chuông cửa đã vang lên. Dường như đã lâu không nghe tiếng người đáp, người ngoài cửa lấy chìa khóa phòng đền mở cửa ra.
Trong phòng không có một bóng người, trên sàn đen nhánh, không biết là do nguyên nhân gì, mặt đất trên phòng tắm rải rác đầy các mảnh kiếng vỡ. Nhân viên đưa thức ăn hơi quái lạ, từ lúc mình mới vừa nhận được điện thoại đến lúc mang thức ăn lên thì đã phát hiện mình cứ đi quanh suốt nhưng không làm sao kiếm ra căn phòng mình muốn đưa thức ăn đến. Bây giờ thức ăn mình đã mang đến, nhưng trong phòng không có một bóng người. Anh ta cảm thấy quái lạ sờ sờ đầu mình, không phải là chuyện ma quái chứ?
Nhân viên đưa thức ăn hơi bồn chồn trong lòng, anh ta rùng mình một cái, vội vàng quay người rời khỏi căn phòng Kiều Dật từng ở, sau đó tiện tay đóng cửa phòng lại.
Theo cửa phòng đóng lại, hành tung của Kiều Dật đã hoàn toàn trở thành câu đố, không ai biết người đăng ký phòng này rốt cuộc đã đi đâu, càng không ai biết nơi này từng xảy ra chuyện gì.