Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy."
Tử Ngâm buông điện thoại trong tay ra, trên gương mặt hơi có vẻ tiều tụy đầy lo lắng.
Đã hai ngày rồi, chỉ có một lần duy nhất Kiều Dật gọi cho cô là lúc đến thành phố D, sau đó thì biệt vô âm tín.
Lúc trước cô vẫn cho rằng có lẽ là công việc anh bận quá nên không chú ý đến việc gọi ình, thế nhưng cô biết nhiều năm qua anh chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Cho đến sáng hôm nay lúc cô gọi cho Kiều Dật, phát hiện điện thoại anh trong trạng thái tắt máy.
Vốn nghĩ rằng điện thoại Kiều Dật hết pin, nhưng đến bây giờ, Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là chín giờ tối, làm sao cũng nên cắm sạc pin điện thoại rồi chứ.
Tử Ngâm cầm điện thoại trong tay, lo lắng đi tới đi lui trong nhà. Cô không biết có phải Kiều Dật gặp phải gì rồi không, thế nên cho đến bây giờ cũng không liên lạc với mình.
Đíng đoong Tiếng chuông cửa thánh thót vang lên. Tử Ngâm sửng sốt, có phải là chồng về hay không? Nhưng tại sao anh lại phải nhấn chuông cửa chứ?
Mang theo một chút nghi ngờ, Tử Ngâm đi đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài cửa từ mắt mèo, chẳng có gì cả.
Tử Ngâm cũng không tùy tiện mở cửa, mà sau khi cẩn thận quan sát thật lâu, lại quay người trở về phòng khách. Dù sao hiện tại cô đang có thai, nếu như tùy tiện mở cửa, gặp phải người xấu thì làm sao đây?
Tử Ngâm mới vừa quay người trở về phòng khách. Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. Trong lòng Tử Ngâm lại thêm một chút sợ hãi, có phải là trộm đang thăm dò xem trong nhà có người hay không?
Cô đi đến bên cửa lần nữa, nhìn ra phía ngoài, lại vẫn chẳng có gì cả. Lần này, Tử Ngâm không trở về phòng khách, mà là đưa tay cầm lấy bình hoa trang trí trên tủ, ôm chặt vào trong ngực. Dự định nếu quả thật chính là trộm thì dùng bình hoa đập hắn, sau đó chạy ra ngoài kêu cứu.
Chỉ chốc lát, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, vang lên giống vậy còn có tiếng điện thoại bảo an cố định trong phòng khách và tiếng TV. Trong lúc nhất thời đủ loại tiếng động trong nhà toàn bộ vang lên, mà trước khi đó, Tử Ngâm cũng không hề bật công tắc.
Cả người Tử Ngâm run rẩy, cô véo mình một cái, tất cả đều không phải nằm mơ. Cô hiểu nhất định mình đã gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nói như vậy, có phải chồng đã xảy ra chuyện rồi không?
Tử Ngâm ra sức lắc đầu, phải vứt bỏ hết tất cả ý nghĩ không may kia đi. Cô thử mở cửa xem sao, cũng giống như tất cả những câu chuyện kinh dị đã từng xem, cửa, cửa đã không mở ra được.
Tử Ngâm sờ sờ bụng mình, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. Cô biết thật ra thì bản thân không thay đổi được gì, điều duy nhất có thể làm là cố hết sức bảo vệ cho đứa con trong bụng mình an toàn. Nếu như, nếu như Kiều Dật thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy
Tử Ngâm không dám nghĩ tiếp nữa, sợ dũng cảm mà mình vất vả lắm mới tích góp được từng chút sẽ biến mất.
Ngoài cửa, tiếng chuông vẫn còn tiếp tục reo vang, các loại âm thanh trong phòng khách cũng vẫn thay phiên vang lên như cũ. Nước mắt Tử Ngâm đã không kiềm được rơi xuống, cô nỗ lực khống chế mình, không để cảm xúc mình suy sụp.
Bùa hộ mệnh, Tử Ngâm chợt nhớ đến lá bùa hộ mệnh mà thầy Thôi kia ình. Cô vội vàng lấy trong quần áo ra, nắm gắt gao trong tay. Đáng sợ chính là trong thoáng chốc lấy bùa hộ mệnh đó ra, thế mà đèn phòng khách bỗng tắt ngúm.
Tử Ngâm sợ hãi kêu lên một tiếng, cô cũng không nhịn được nữa khóc lớn lên. Cô không rõ là tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào mình làm sai gì sao?
Cuối cùng là chồng đã ra sao...
Cô cầm lấy điện thoại muốn gọi cho cha mẹ, đáng tiếc tín hiệu điện thoại không biết đã biến mất tự lúc nào.
Lúc này, trên đường Thanh Lâm, bởi vì vị trí hơi khuất, vì vậy thời gian này cả con đường đã gần như không còn bóng người. Nhìn tỉ mỉ cũng chỉ có một căn tiệm nhỏ còn sáng đèn, trên tấm bảng hiệu ngoài cửa tiệm nhỏ là một chữ Điếm thật to. Mà trong tiệm, Tô Mạt đang suy tính phương hướng của âm thai.
Không nghĩ đến mình ra tay diệt con ác quỷ kia, vậy mà lại khiến đối phương chó cùng rứt giậu, xuống tay trước. Có lẽ hiện tại người phụ nữ đang mang thai kia đang gặp phải nguy hiểm khôn lường. Tô Mạt suy nghĩ, hành động trong tay cũng không dừng lại. Lại thất bại nữa, trên đầu Tô Mạt đã lấm tấm mồ hôi, đây đã là lần thứ sáu rồi.
Đúng rồi, Tô Mạt bỗng ngưng lại hành động trong tay. Sao mình lại quên mất anh ta chứ. Cô vội vàng lấy cái bình đựng hồn phách của Kiều Dật, mở phong ấn bình ra, chỉ thấy khí thể màu trắng xông ra khỏi bình, chậm rãi ngưng tụ thành bộ dáng của Kiều Dật.
Kiều Dật chậm rãi mở mắt ra, đây là đâu? Anh rõ ràng nhớ được mình đã bị
Nghĩ đến đây, Kiều Dật rùng mình một cái, vừa mới ngẩng đầu lên, anh lại nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đứng đối diện, "Cô là?"
"Trước hết đừng quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ cần biết rõ anh đã chết, mà bây giờ cũng không có thời gian giải thích nhiều, mau dẫn tôi đến nhà anh, vợ con anh đang gặp nguy hiểm!" Kiều Dật vừa nghe, hơi kinh ngạc nhìn Tô Mạt, mình thật sự đã chết rồi ư?
Vừa muốn ngẫm nghĩ, lại bỗng nghe Tô Mạt nói vợ con mình gặp nguy hiểm, nên vội vàng hỏi: "Bọn họ sao rồi?"
"Ôi trời, anh còn dài dòng, chậm nữa sẽ không còn kịp, mau dẫn tôi đến nhà anh đi."
Kiều Dật nghe xong cũng không hỏi tới nữa, vội vàng quay người chuẩn bị về nhà, "Ặc, nhà tôi cách đây rất xa, chúng ta ngồi gì về hả?"
Tô Mạt dở khóc dở cười, gấp gáp quá đã quên mất chuyện này, "Cái gì cũng không cần, anh đã không còn là người nữa, không bị hạn chế bởi những thứ đó. Anh chỉ cần suy nghĩ đến phương hướng nhà anh ở trong lòng thì tôi sẽ cảm giác được."
Lần này Kiều Dật không nói gì nữa, mà cố gắng nghĩ đến phương hướng nhà mình ở trong lòng. Tô Mạt thông qua phương hướng trong lòng Kiều Dật, trong miệng niệm chú, nhanh chóng chạy đến nhà Tử Ngâm. Cô vốn muốn lợi dụng bí pháp lần trước, có thể đến đó trong nháy mắt. Đáng tiếc gần đây dường như cơ thể mình bắt đầu xảy ra vấn đề, vẫn cố hết sức giữ gìn sức khỏe thôi.
Mà lúc này, trong nơi xin quẻ khác ở thành phố A, cái tên thầy Thôi kia đang làm phép lên người rơm, bàn bên cạnh còn đặt người rơm khác, vị trí trái tim người rơm kia rõ ràng là một cái lỗ. Rất hiển nhiên, người rơm này đại biểu cho người đã không còn tim kia.
Chú ngữ của thầy Thôi càng lúc càng gấp rút, trên trán của ông ta không ngừng nhỏ xuống mồ hôi. Sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Không nghĩ đến tuy đã trừ khử người đàn ông kia, lúc muốn thu linh hồn của cậu ta, lại bị người khác phá hoại, còn tiêu diệt luôn cả con ác ma mình nuôi dưỡng, dẫn đến nguyên khí mình tổn thương nặng nề, ép mình bây giờ phải lấy ra âm thai trước, tuy là như vậy hiệu quả luyện hóa sẽ bị giảm to lớn, nhưng khẳng định còn tốt hơn là không có.
"Làm sao còn chưa thành công nữa? Còn bao nhiêu lâu mới có thể giải quyết người phụ nữ kia, lấy đi âm thai hả? Ông đã thất bại một lần, còn lần nữa thì không cần tôi nói kết quả, tự mình ông cũng biết rõ."
Phía sau thầy Thôi không biết từ khi nào lặng lẽ xuất hiện một người áo đen, có điều bởi vì vấn đề ánh sáng nên không thấy rõ mặt mũi. Chỉ có thể đoán ra là một người đàn ông trẻ tuổi qua tiếng nói.
Dường như thầy Thôi hơi e ngại đối với tiếng nói này, ông ta không dám quay đầu lại, nhưng mồ hôi trên trán lại nhỏ giọt càng ngày càng nhiều. Ông ta không ngừng tăng nhanh tốc độ niệm chú, kỳ vọng lần này mình sẽ không thất bại. Tên đàn ông phía sau mình tâm tình bất định, nếu như thật sự làm hư chuyện này, sợ rằng người chết ở đây sẽ là mình.
Nghĩ đến đây, thầy Thôi hạ quyết tâm, cắn vào đầu lưỡi của mình, cứ như thế phun một ngụm máu lên người rơm Tử Ngâm. Sau đó ông ta ngồi xuống mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Tử Ngâm nhìn tín hiệu điện thoại không có, tuyệt vọng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Có điều dường như ông trời cũng không tính bỏ qua cho cô.
Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân vang lên, Tử Ngâm ngẩng đầu, cô nhìn thấy cửa phòng ngủ mình đang từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong. Trong khoảnh khắc ông ta đi ra, tiếng chuông cửa bên ngoài và âm thanh trong phòng đều kỳ lạ biến mất.
"Ông là thầy Thôi sao? Thầy Thôi, sao ông lại đến nhà tôi? Lại vào bằng cách nào? Ông đến cứu tôi sao?" Giống như bắt được một cái phao cứu mạng, Tử Ngâm hỏi một hơi nhiều vấn đề.
Thầy Thôi cười ha hả, "Cô gái, chỉ có thể trách cô số mệnh không tốt, thế mà lại mang phải âm thai trăm năm khó gặp. Tôi cũng không phải đến cứu cô, mà là đến lấy mạng cô. Chồng cô đã chết rồi, cô nên cùng cậu ta làm một đôi vợ chồng vong mệnh đi." Ông ta nói xong cũng không đợi Tử Ngâm hiểu ra, đã điều khiển bùa chú chuẩn bị sẵn trong tay đánh về phía Tử Ngâm. Còn Tử Ngâm vì quá mức kinh ngạc nên không kịp tránh né, bị đánh trúng.
"A."
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tử Ngâm vang vọng trong nhà, cô cảm giác bụng mình như muốn nứt ra, "Đau quá, con của tôi, ông đã làm gì con của tôi?"
"Không có gì, chỉ là muốn đưa nó đến nơi cần dùng thôi, cô an tâm đi đi." Nói xong, chỉ thấy thầy Thôi đưa tay về phía bụng Tử Ngâm ra một chiêu, một vật thể hình dáng trẻ con nhẹ nhàng bay ra khỏi bụng Tử Ngâm. Tử Ngâm đau đến không kêu rên lên được tiếng nào, cô nhìn thấy linh hồn con trẻ bay ra từ bụng mình, cô mơ hồ hiểu ra, một khi nó rơi vào trong tay thầy Thôi, con của mình sẽ phải triệt để từ biệt thế giới này.
Cô vùng vẫy muốn bắt được linh hồn con mình, "Hừ, không biết tự lượng sức." Thầy Thôi vung tay lên, lại là một lá bùa đánh vào người Tử Ngâm. Tử Ngâm đau đớn ngã trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hồn phách con mình bị thầy Thôi nắm trong tay.
Trong mắt của cô có hai dòng huyết lệ chảy ra, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng cũng đã không còn tiếng. Cô hiểu, mình sẽ phải rời khỏi thế giới này, rời khỏi chồng, con, cha mẹ và bố mẹ chồng của mình. Tử Ngâm cảm thấy mình rất không cam tâm, mình từng có một cuộc sống hạnh phúc vô vàn nằm trong tầm tay, không nghĩ đến tất cả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị phá hủy toàn bộ.
Cô thật sự không cam lòng.
"Ơ?" Mới vừa dán bùa phong ấn linh hồn lên con của Tử Ngâm, thầy Thôi đã cảm thấy được oán niệm mãnh liệt từ cô, "Ha ha ha ha, thật là không uổng công, không ngờ người phụ nữ này còn chút giá trị, đúng lúc linh hồn của cô có thể cho tôi tế luyện ra một con ác quỷ mới lần nữa."
Đương lúc thầy Thôi muốn cướp lấy linh hồn Tử Ngâm, một ngọn lửa hình dáng Phượng Hoàng đánh về phía ông ta. Giống như cảm thấy được nguy hiểm, thầy Thôi vội lách mình. Tuy không bị đánh trúng hoàn toàn, nhưng cũng bị thương.
Quay đầu nhìn lại phía sau, Phượng Hoàng màu vàng đang vờn quanh Tô Mạt đứng ở cửa nhà. Trong lòng bàn tay cô còn có một ngọn lửa chưa đánh ra.
"Phượng Hoàng Hỏa? Không ngờ thế gian này vẫn còn huyết mạch thần thú thượng cổ tồn tại. Xem ra người tiêu diệt ác quỷ của tao là mày." Nhìn Tô Mạt phá hỏng việc của mình ở phía sau, ông ta nói hung ác.
"Ông hại sinh mệnh vô tội, cướp đi âm thai, bây giờ còn muốn lấy sinh hồn tế luyện ác quỷ. Người như ông sống trên đời này quả thật là sai lầm, ông đã muốn chết như vậy thì tôi tiễn ông một đoạn. Có điều, với trạng thái nguyên thần rời khỏi thể xác như ông hiện giờ, ông cảm thấy ông có thể thắng được tôi sao?"
Thôi sư phụ kinh hoảng, nhìn cô gái trước mặt không lớn tuổi, không ngờ lại có thể nhìn ra mình nguyên thần xuất khiếu. Đừng nói là nguyên thần, dù cho là bản thân hoàn chỉnh tất nhiên cũng không phải là đối thủ của huyết mạch Phượng Hoàng.
Nghĩ đến đây, thầy Thôi cầm lấy linh hồn âm thai đã phong ấn trong tay, lách mình chui vào phòng ngủ. Tô Mạt thấy thế cũng vội đuổi theo.
Tô Mạt theo thầy Thôi vào trong phòng. Vừa mới vào phòng, cô có chút ngạc nhiên, căn phòng này đã sớm bày trận pháp, nhìn kiểu dáng này chắc là một trận pháp phong ấn. Ông ta muốn phong ấn ai?
Chỉ thấy thầy Thôi nghe răng cười cầm lấy linh hồn âm thai bị phong ấn trong tay, nói cố chấp, "Tao biết tao hoàn toàn không trốn thoát được. Nhưng dù tao có trở về xem chừng người kia cũng không cho tao sống yên. Làm sao cũng là chết, nếu như vậy, thì để cho âm thai này theo tao đi. Bọn mày ai cũng đừng mong lấy được." Nói xong, ông ta quăng linh hồn âm thai bị phong ấn vào trong trận pháp, sau đó niệm chú.
Tô Mạt thất kinh, muốn ngăn cản, đáng tiếc pháp tính bản thân trận pháp này tương đối mãnh liệt, huống chi thầy Thôi trước mắt đã lấy tính mạng trả giá để khởi động trận pháp. Mình cũng thật sự bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn trận pháp bị khởi động.
Theo trận pháp từng chút kết thúc, con của Tử Ngâm cũng chậm rãi dần dần biến mất theo trận pháp trong phòng. Bản thân mình đến trễ một bước, trận pháp này mình không giải được. Trừ khi, trừ khi chờ đợi cơ duyên. Mình thật sự đã cố hết sức rồi.
Tô Mạt quay người trở về phòng khách, linh hồn Kiều Dật đã ở trong nhà, anh nhìn thi thể vợ mình trên mặt đất, muốn tiến lên ôm lấy cô, lại phát hiện tay mình chỉ có thể xuyên thấu qua thân thể Tử Ngâm.
Kiều Dật ôm đầu mình khóc òa lên, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh, rơi xuống mặt đất cũng không biến mất. Tử Ngâm thấy nước mắt của Kiều Dật, kinh ngạc bước đến nhặt lên. Xem ra ý trời như thế cũng là cơ duyên số kiếp của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt ngồi xuống bên người Tử Ngâm, tay đặt lên đầu Tử Ngâm, khí thể màu xám xông ra khỏi đầu Tử Ngâm, cuối cùng hóa thành bộ dáng của cô ta.
Tô Mạt nhìn thấy màu sắc hồn phách của Tử Ngâm đã biến thành màu xám tro, thở dài, hỏi Kiều Dật còn đang ôm đầu gào khóc, "Anh muốn một nhà đoàn tụ không?" Kiều Dật ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Tô Mạt, "Cô nói là..."
"Tôi không cách nào khiến các người người chết sống lại, con của các người đã bị phong ấn, anh nhìn hồn phách vợ anh cũng đã biến thành màu xám. Nếu xử lý trễ, tương lai nhất định sẽ nguy hại nhân gian. Nhưng tôi có cách giải quyết vấn đề giữa các người, cũng có cách khiến cả nhà các người đoàn tụ. Có điều phải chờ đợi cơ duyên, anh có bằng lòng phối hợp với tôi hay không?"
Kiều Dật ngu ngơ nhìn Tô Mạt, "Cô nói thật sao? Cơ duyên ư? Phải đợi bao lâu? Vì vợ và con tôi, tôi bằng lòng tất cả, cũng đã thành ma rồi, tôi còn gì đáng sợ nữa chứ?"
Tô Mạt nhìn người đàn ông trước mắt hơi tán thưởng, lấy ra một chiếc bình nhỏ thu hồn phách mang theo bên người, sau đó nói với Kiều Dật: "Tôi sẽ thu anh vào đây, chờ cơ duyên đến thì tôi sẽ thả anh ra, cam đoan cả nhà các người đoàn viên."
"Cảm ơn cô." Bóng dáng Kiều Dật từ từ nhạt nhòa, cuối cùng hóa thành làn khói trắng bay vào trong bình nhỏ. Tô Mạt cầm lấy bình chứa hồn phách Kiều Dật đi vào trong phòng ngủ. Sau đó thiết lập một kết giới, đặt chiếc bình chứa hồn phách Kiều Dật vào trong kết giới.
Làm xong tất cả, Tô Mạt trở lại phòng khách, nhìn Tử Ngâm mới vừa tỉnh lại. Trên mặt Tử Ngâm đã không còn trạng thái bình thản, mơ hồ mang theo vẻ dữ tợn. Cô ta nhìn thấy Tô Mạt, lạnh lùng hỏi: "Tên thầy Thôi kia đâu?"
"Ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn lấy tính mạng trả giá để phong ấn chồng và con cô. Có điều, tôi có cách để cả nhà các người đoàn tụ, tái nhập luân hồi." Tử Ngâm nhìn chằm chằm Tô Mạt, giống như đang suy nghĩ đến tính chân thật trong lời nói của cô, "Nếu như không tin, cô có thể đi vào phòng ngủ của cô cảm nhận hơi thở của bọn họ."
Tử Ngâm lách mình vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có hơi thở của chồng mình vô cùng rõ ràng. Cô ta chậm rãi bình tĩnh trở lại, trong đôi mắt lộ ra sự bi thương vô hạn: "Cô nói có thể giúp chúng tôi, tôi xin cô, cứu bọn họ đi."
Tô Mạt thấy Tử Ngâm bình tĩnh trở lại, thở phào nhẹ nhỏm, "Hiện tại tôi cũng bất lực, có điều cô đừng khẩn trương. Cơ duyên vừa đến dĩ nhiên tôi sẽ giúp các người. Về phần khi nào cơ duyên đến, cô chỉ cần làm theo lời tôi, tự nhiên sẽ hiểu được."
"Tôi phải làm sao?"
"Cô phải khống chế oán khí của mình, kiên nhẫn chờ đợi. Đợi đến khi người có thể giúp cô xuất hiện, phong ấn này sẽ xuất hiện vết rách. Đến lúc đó cô để cho người kia giúp cô là được. Nếu như người kia xuất hiện, tôi sẽ biết trước tiên. Cho nên, cô tuyệt đối không thể tổn thương bất cứ ai. Cũng không được rời khỏi phòng này. Nếu không hàng tung của cô sẽ bị quỷ sai phát hiện trước, hồn phách có oán khí giống cô sẽ bị đánh hồn bay phách tán. Cô có thể làm được không?"
"Được, tôi nhận lời cô, chỉ cần có thể để cả nhà tôi đoàn tụ, dù là bất cứ điều gì tôi cũng bằng lòng. Có điều, tôi còn có một thỉnh cầu, xin cố hết sức giảm bớt nỗi đau của cha mẹ chúng tôi, tuổi bọn họ đã lớn, không chịu được đả kích." Tử Ngâm nói xong, vái một cái thật sâu về phía Tô Mạt. Sau đó đi đến cạnh sân thượng ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi ngày đoàn tụ của mình và chồng con.
"Được!" Tô Mạt nhận lời, lại nhìn Tử Ngâm một cái, rồi quay người rời khỏi căn nhà mới vừa xảy ra rất nhiều chuyện này. Đi thực hiện hứa hẹn mới vừa nhận lời với Tử Ngâm.
Vài ngày sau, nước mắt quỷ của cô ta và Kiều Dật đã chế luyện ra một con rối. Sau đó đưa nó thay thế Kiều Dật tận hiếu với cha mẹ, còn Tử Ngâm thì trong trí nhớ của bọn họ đã chết vì khó sinh, đưa nước mắt quỷ cho bọn họ mượn, tạo ra một chút hồi ức cho bọn họ. Đây là kết cuộc tốt nhất mà cô có thể làm.
Có điều Tô Mạt không biết, khi thầy Thôi lấy tính mạng của mình ra trả giá để tiến hành phong ấn âm thai thì trong tiệm của thầy Thôi, khi thân thể của ông ta ngã ầm xuống đất, sau đó người rơm ở trên bàn cũng bốc cháy, người áo đen trong phòng nhìn thấy thầy Thôi ngã xuống thì hừ nhẹ một tiếng, quay người rời khỏi tiệm.