Tháng bảy âm lịch là tháng cô hồn trong truyền thuyết theo phong tục tập quán dân tộc Trung Quốc.
Nghe nói vào ngày mười ba tháng sáu hằng năm Địa Tạng Vương Bồ Tát trông coi địa ngục sẽ mở cửa địa ngục, thả quỷ đói ra, mãi cho đến ngày mười ba tháng bảy mới đóng cửa địa ngục lại.
Vì để cân bằng hai giới âm dương, người - quỷ bình an, cho nên lúc cửa địa ngục mở rộng, quỷ sai địa phủ sẽ đi đến nhân gian, duy trì trật tự.
Mà hằng năm chỉ có vào lúc này, người có chút hiểu biết về âm dương mới có thể thuận tiện chạy đi chạy lại hai giới âm dương.
Ngày đầu tiên của tháng cô hồn cũng chính là ngày mồng một tháng bảy, ngày cửa địa phủ mở rộng.
Vừa qua nửa đêm, Tô Mạt đứng trên lầu nhà mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường phố thỉnh thoảng có xe cộ, người đi đường qua lại, nhưng có lẽ do tháng cô hồn, vì vậy bước chân đều nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ trong mắt người khác hiện tại đường phố chẳng thay đổi gì. Nhưng trong mắt Tô Mạt, vừa qua nửa đêm, trên đường phố lục đục xuất hiện "nhiều người" muôn hình vạn trạng. Trong bọn họ có người già lớn tuổi, có trung niên, thanh niên, thiếu niên, thậm chí có trẻ con chưa đầy tháng, cảnh tượng có thể nói là hoành tráng.
"Hình như tháng cô hồn mỗi năm đều như vậy? Yêu ma quỷ quái hoành hành tàn bạo. Ha ha, quỷ sai cũng vất vả đây." Tô Mạt tự lẩm bẩm một mình.
"Tháng cô hồn đã đến, cửa địa ngục đã mở, cũng nên chuẩn bị chuyện Mạc Ly rồi. Có điều trước tiên còn có việc nghiêm trọng hơn nhiều, đó chính là... mình phải đi ngủ rồi, mệt quá."
Tô Mạt ngáp một cái, không để ý đến cảnh tượng ngoài cửa sổ nữa. Cô quay người trở lại chiếc giường lớn của mình, lựa chọn một con gấu bông màu trắng ngà, ôm vào trong lòng. "Ừ, ái khanh, tối nay đến lượt mi thị tẩm nhé." Nói xong, cô ôm gấu bông, sau đó đắp tấm chăn mỏng lên, bắt đầu mộng gặp Chu Công.
"A"
Một tiếng thét vang lên chói tai phá vỡ buổi sớm yên tĩnh, Tô Mạt trên giường mơ màng mở mắt, cầm lấy điện thoại di động bên giường, xem thời gian, hừ, mới bảy giờ đúng.
Có lẽ lại là hai người kia rồi, sáng nào cũng trình diễn một trận chiến tranh thế giới xem tin tức hay là xem thể dục, cũng không biết hai người này có mệt hay không, giờ này ngủ mới tốt chứ. Nghĩ đến đây, Tô Mạt trở mình, tiếp tục ngủ say.
Dưới lầu, Hàn Ngạo đang ra dấu im lặng với Đào Tử đang hét chói tai, sau đó chỉ chỉ lên lầu, ý bảo Tô Mạt còn đang ngủ. Đào Tử im tiếng, thở phì phò nhìn Hàn Ngạo, "Anh nói đi, anh muốn làm loạn đến mức nào? Sáng nào giờ này cũng là thời gian tôi xem tin tức, sao ngày nào anh cũng giành tivi với tôi hết vậy?"
Hàn Ngạo tức giận nhìn Đào Tử, chớp chớp mắt vô tội, "Tôi không có à, sáng nào giờ này tôi cũng xem kênh thể dục cả. Cô làm gì vừa đến đã giành với tôi, bắt nạt người ta cũng không đến mức đó chứ."
"Anh..." Đào Tử chỉ vào Hàn Ngạo, rất lâu cũng không nói nên lời. Cô buông tay xuống, bắt đầu đi lên lầu, "Nếu ai đó không cho tôi xem tivi, tôi sẽ"
Hàn Ngạo nhìn thấy Đào Tử đi lên lầu, vội vàng đi đến kéo Đào Tử, nhấn cô ta ngồi xuống ghế salon, "Ôi, người đẹp Đào Tử yêu quý của tôi, tiểu nhân biết sai rồi, buổi sáng lão đại ngài và tiểu nhân nói nhảm lâu như vậy chắc là đói bụng rồi phải không. Xin ngài chờ một chút, tiểu nhân chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài nhé. Lại nói, ngài cũng biết rõ hậu quả lên lầu đánh thức Mạt Mạt, vì an toàn của hai ta, xin đại nhân ngài đừng chấp tiểu nhân, yên tâm xem tin tức đi."
Hàn Ngạo liếc nhìn vị trí gian phòng Tô Mạt, sau đó cam chịu đeo tạp dề, vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Đào Tử nhìn bóng lưng Hàn Ngạo cười khúc khích, cũng biết chiêu này là hiệu nghiệm nhất mà. Cái tên Hàn Ngạo này giả heo ăn cọp, ngoài mặt thì có vẻ như vô hại với cả người lẫn vật, trên mặt luôn nở nụ cười hòa nhã, nhưng thật ra lại là người đàn ông lạnh lùng đến tận xương. Có thể khiến anh ta hạ mình có lẽ cũng chỉ có giở ra đòn sát thủ Tô Mạt thôi. Xem ra mình phải sớm tìm cơ hội thích hợp nói cho anh ta biết chuyện của Tô Mạt mới được.
Không bao lâu, Hàn Ngạo đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh nhìn Đào Tử đang ngồi trên ghế salon chăm chú xem tin tức, cười khổ đi đến bên cạnh cô sau đó vỗ vỗ vai Đào Tử, "Đi gọi Tô Mạt thức dậy ăn sáng đi."
Đào Tử quay người nhìn Hàn Ngạo, lại nhìn nhìn vị trí phòng Tô Mạt, lắc đầu "Tôi không muốn đi, anh đi đi."
"Ơ, một người đàn ông như tôi sáng sớm vào phòng con gái người ta không tốt đâu, cô đi thì hơn." Hàn Ngạo ngẩng đầu, cũng nhìn lên vị trí phòng Tô Mạt trên lầu, sau đó lắc đầu từ chối.
"Thôi đi, khoảng thời gian tôi không có ở đây, không phải là anh cũng không lên kêu chứ, anh đi đi." Thấy Hàn Ngạo lắc đầu, Đào Tử lườm anh ta tức giận tiếp tục thoái thác.
"Cô nhìn đi, đây là mùa hè, mặc cũng ít đi đúng không? Phải phiền tôn giá của cô thôi, đi đi." Hai người trong phòng khách vì chuyện ai đi gọi Tô Mạt thức dậy mà cứ đùn đẩy.
"Các người đang làm gì thế?" Kiều Dật mới từ ngoài cửa bước vào đã nhìn thấy hai người nhường qua nhường lại tò mò hỏi.
Phải biết rằng hai người này bình thường cũng như là nước với lửa, căn bản chỉ một chuyện nhỏ cũng muốn phân cao thấp. Mà bây giờ nhường nhịn lẫn nhau như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Bọn Kiều Dật xuất hiện ngoài cửa là vì mỗi ngày Hàn Ngạo đều nhìn chằm chằm vào ba con ma, khiến bọn họ không được tự nhiên. Vì vậy sau khi Đào Tử đến, ba con ma phải đi đến tiệm của Tô Mạt, chỉ có thỉnh thoảng mới đến đây. Hôm nay đúng lúc tháng cô hồn, vì vậy ba người mới có thể đến đây để chuẩn bị bàn bạc xem sắp xếp tiếp theo của ba người bọn họ thế nào.
"Chúng tôi đang bàn xem ai đi lên lầu gọi Mạt Mạt thức dậy." Hàn Ngạo và Đào Tử ngừng nhường nhau, nhìn ba con ma vừa mới vào trả lời.
"Không phải là chuyện ai đi kêu Tô Mạt thức dậy thôi sao. Sao các người lại rối rắm như vậy, tôi đi gọi giúp các người." Kiều Dật nói cũng không đợi bọn họ trả lời, người đã nhẹ nhàng lướt lên lầu.
Lúc Hàn Ngạo và Đào Tử muốn cản lại, thì đã không còn thấy bóng dáng Kiều Dật đâu cả. Hai người liếc nhìn nhau một cái, lại nhìn thoáng qua Tử Ngâm và Mạc Ly bên cạnh, bất đắc dĩ nhún vai.
Đào Tử thở dài trước, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào phản ứng của phòng Tô Mạt. Hàn Ngạo thì khoa trương hơn, chạy thẳng vào phòng bếp, giống như là trong chốc lát sẽ xảy ra chuyện gì vô cùng bi thảm vậy.
Mạc Ly và Tử Ngâm nhìn phản ứng của hai người, thấy hơi quái lạ, chưa kịp cất lời hỏi, chỉ thấy Kiều Dật bay nhanh ra khỏi phòng Tô Mạt, một ngọn lửa hình dáng Phượng Hoàng bay theo phía sau Kiều Dật. Dù Kiều Dật đến đâu, Phượng Hoàng Lửa cũng sẽ đuổi tới ngay lập tức.
Kiều Dật sợ đến mức gào lên oang oang. Dù sao bản thân Phượng Hoàng Lửa chính là có thể đốt trừ hết tất cả tà vật, bản thân Kiều Dật lại là ma, một khi bị đốt trúng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đào Tử nhìn Kiều Dật không ngừng né tránh, vội vàng thét lên "Chỉ cần anh vẫn chạy thì ngọn lửa sẽ chỉ đuổi theo, cũng sẽ không gây ra thương tích thật sự, nhưng mà anh nhất thiết không thể dừng lại, nếu dừng lại, ngọn lửa sẽ lập tức cho anh cảm giác được đau đớn khi bị thiêu cháy."
Nhìn Kiều Dật xui xẻo, cuối cùng Tử Ngâm và Mạc Ly cũng hiểu được nguyên nhân Hàn Ngạo và Đào Tử luôn một mực chối từ ai là người đi gọi Tô Mạt. Xem ra bọn họ đều đã từng chịu khổ như vậy cho nên lòng vẫn còn sợ hãi rồi.
Mạc Ly che miệng cười trộm, xem như mình may mắn, cho dù vừa sáng sớm đã nhao nhao đánh thức Tô Mạt, nhưng cũng chưa từng chịu khổ như vậy.
Tử Ngâm nhìn Kiều Dật không ngừng chạy trốn, tuy biết ma sẽ không cảm thấy mệt, nhưng cô ta vẫn hơi đau lòng. Cô ta vội vàng la lên về phía trên lầu: "Mạt Mạt, Kiều Dật biết sai rồi, cô hãy bỏ qua cho anh ấy đi."
Dường như nghe được tiếng la của Tử Ngâm, ngọn lửa Phượng Hoàng ngưng đuổi theo, từ từ tiêu tan trong phòng.
Kiều Dật nhìn thấy ngọn lửa biến mất, vẫn chưa hết kinh hồn vỗ vỗ lồng ngực mình, ngồi bệt xuống sàn nhà. Tử Ngâm vội vàng dìu anh ta lên ghế salon, đau lòng vuốt lưng cho anh.
Đám người dưới lầu nghe thấy tiếng cửa phòng lạch cạch mở ra, nhìn về phía trên lầu.
Hiển nhiên Tô Mạt vẫn trong trạng thái mơ ngủ, tóc dài xõa đến eo, mặc bộ quần áo ở nhà in hình gấu nhỏ, chân còn kéo lệt xệt đôi dép có hình con gấu, lảo đảo đi xuống. Cô nhìn đám người trong phòng khách, sau đó ngồi trước bàn ăn.
Hàn Ngạo vừa thấy Tô Mạt xuống lầu, vội vàng vào phòng bếp dọn thức ăn đã chuẩn bị xong lên bàn.
"Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng cô hồn. Tử Ngâm, Kiều Dật, các người đừng vội. Tối nay tôi đưa Mạc Ly đi luân hồi trước. Sau đó từ từ giải quyết chuyện các người." Tô Mạt vừa ăn sáng, vừa chậm rãi nói kế hoạch của cô với ba con ma.
Kiều Dật và Tử Ngâm thoáng nhìn nhau, sau đó gật đầu. Mạc Ly nghe thấy tối nay sẽ phải chia xa với mọi người, hiển nhiên có chút luyến tiếc. Cô ta nhìn mọi người, muốn nói lại thôi.
"Đừng buồn, Mạc Ly, đây là chuyện tốt cho cô, uống canh Mạnh Bà xong, tuy cô sẽ quên hết tất cả chuyện xảy ra, nhưng duyên phận con người thần kỳ là chỗ đó. Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi biết cô sẽ luyến tiếc chúng tôi. Nhưng dù sao thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chia ly luôn là chuyện không thể tránh khỏi. Đợi đến tối thì tôi sẽ đưa số mệnh Tiêu Hàn lần trước lấy được cho cô, có thể bảo vệ kiếp sau cô cả đời an ổn, tôi cũng an tâm. Đào Tử, cậu đi chuẩn bị chút rượu trà cúng tế. Hôm nay là ngày mở cửa địa phủ, dù sao cũng phải cúng bái một chút. Sau đó chuẩn bị cho tôi một phần giấy tờ, để tránh lúc tôi đưa Mạc Ly đi luân hồi gặp phải sai lầm." Đào Tử gật đầu, đứng dậy đi chuẩn bị đồ Tô Mạt căn dặn.
"Hàn Ngạo, tuy anh có thể thấy ma, nhưng dù sao không thông thạo âm dương. Hôm nay là ngày cửa địa ngục mở rộng, anh ở yên trong nhà đi. Em đã thiết lập kết giới, sẽ không có ai đi bậy vào đâu." Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt một cái, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Về phần Tử Ngâm và Kiều Dật, các người muốn ở đâu cũng được, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được. Tôi cũng đã lập kết giới trong tiệm, cho nên các người không cần lo lắng. Chỉ cần xử lý xong chuyện Mạc Ly thì tôi sẽ dọn nhà cho các người đến quỷ thành Phong Đô." Tô Mạt tỉ mỉ sắp xếp tất cả mọi chuyện.
"Mạt Mạt, hai vợ chồng tôi tin cô, chờ trời tối một chút, chúng tôi trở về tiệm." Tô Mạt gật đầu, sắp xếp xong tất cả, tiếp tục ăn sáng. Đám người tán gẫu với người bản thân đã từng quen biết. Mọi người trong nhà quây quần bên nhau vui vẻ hòa thuận.
Mà lúc này, không ai phát hiện, bên ngoài căn nhà, có một con hạc giấy màu đen đang vỗ cánh phành phạch bay về phương xa.
Lúc này, một âm mưu vĩ đại sắp bắt đầu.