Đêm tháng bảy đối với người bình thường là đêm hè yên ả, ngoại trừ nóng nực khiến người ta hơi cáu kỉnh, tổng thể mà nói vẫn rất được mọi người chào đón. Dĩ nhiên ngoại trừ Tô Mạt hiện đang ở địa phủ lần theo bóng đen đã cướp Mạc Ly từ trong tay mình kia.
Phượng Hoàng màu vàng kéo chiếc đuôi thật dài, không ngừng vỗ cánh bay quanh Tô Mạt. Lúc này bầu trời địa phủ u tối gần như bị ngọn lửa rực rỡ trên người Phượng Hoàng chiếu sáng. Mà ánh sáng trên người Phượng Hoàng càng mãnh liệt lại càng cho thấy giờ phút này cảm xúc chủ nhân tức giận đến cỡ nào.
Tô Mạt không nghĩ đến lúc then chốt này lại xảy ra chuyện phiền phức như thế. Cô trách sự sơ suất của mình.
Đã sớm biết tên kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, lại không nghĩ hắn cũng sẽ đến nơi này quấy rối.
Tô Mạt liên tục tăng tốc, tìm kiếm tung tích của bóng đen. Tuy nhiên nó vẫn chẳng mảy may có thu hoạch gì, bỗng Tô Mạt dừng bước, che tay lên ngực.
"Không xong rồi..."
Tô Mạt dừng bước lại, thân hình hơi lảo đảo đi đến ven đường, ngồi xuống. Mà hình ảnh Phượng Hoàng vờn quanh cô lúc này cũng một lần nữa ẩn náu vào thân thể Tô Mạt.
Tô Mạt nhíu nhíu mày, không nghĩ đến lúc này mối hiểm họa ngầm trong thân thể lại xông ra. Tuy không trì hoãn quá lâu, nhưng Mạc Ly vẫn còn chờ mình đến cứu.
Tô Mạt muốn đứng dậy, nhưng rõ ràng là lực bất tòng tâm. Ôi, đều do mình chuẩn bị không chu đáo.
Vốn tưởng rằng chỉ xuống quỷ giới một chuyến, đưa ma đi luân hồi mà thôi, nào ngờ chẳng những bị người khác cướp Mạc Ly, mà thân mình tại thời điểm then chốt lại cũng xảy ra vấn đề. Tình trạng hiện tại nên làm gì cho phải đây?
Mình và Đào Tử cách nhau hai giới âm dương, có lẽ cô ấy cũng không cách nào biết được tình trạng trước mắt của mình. Cho dù cô ấy có thể đến, thân xác của mình cũng không ai trông coi, vấn đề nan giải giống như nhau.
"Ngạo..."
Tô Mạt khẽ giọng gọi tên Hàn Ngạo, đáng tiếc Hàn Ngạo chỉ có một đôi mắt Thiên Nhãn, ngoại trừ thấy rõ âm dương, cũng chỉ là một người phàm mà thôi. Cũng không biết bây giờ anh ở nhà có lo lắng ình hay không.
Tô Mạt cứ ngồi dưới đất như thế, không nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng rung động khi nghe thấy cô khẽ gọi tên mình.
Hóa ra cô ấy đối với mình cũng không phải thờ ơ, hóa ra mình cũng có trọng lượng trong lòng cô ấy. Nhưng tại sao cô ấy lại muốn che giấu mình chứ?
Nhìn tình trạng trước mắt của cô ấy, có lẽ thân thể xảy ra vấn đề rất lớn. Rốt cuộc là tại sao? Cô ấy lại không chịu nói rõ với mình, xem ra giải quyết xong chuyện lần này, mình nhất định phải tìm Đào Tử hỏi rõ ràng mới được.
Hàn Ngạo đứng ở chỗ tối vẫn chú ý tình trạng của Tô Mạt, đương lúc anh muốn lộ diện, phía Tô Mạt lại xảy ra thay đổi khác lạ.
Lúc này Tô Mạt đang ngồi trên mặt đất suy nghĩ cách giải quyết cảnh khốn khó trước mắt. Đương lúc cô không tìm ra cách giải, bất chợt chỗ tối xuất hiện một con quái vật có dáng ngoài giống con cọp nhưng mọc ra hai cánh vây chặt Tô Mạt.
Tổ Mạt nhìn thấy quái vật trước mắt vô cùng kinh ngạc. Cô không nghĩ đến gần nơi luân hồi lại có mãnh thú Cùng Kỳ (1) thượng cổ tồn tại.
(1): Theo Sơn Hải Kinh, Cùng Kỳ có dáng ngoài giống cọp, kích cỡ bằng con trâu, có một đôi cánh, thích ăn thịt người, hơn nữa ăn từ đầu người trước, là một loài thú lạ hung ác.
Tô Mạt quan sát Cùng Kỳ trước mắt, không xong rồi, nếu trạng thái mình bình thường, một con Cùng Kỳ hoàn toàn là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ, mình muốn khôi phục cần một khoảng thời gian, phải làm sao đây?
Hiển nhiên mãnh thú Cùng Kỳ vô cùng hài lòng với Tô Mạt trước mắt. Nó đung đưa đôi cánh của mình, bắt đầu đảo quanh vây lấy Tô Mạt, dường như đang tìm cơ hội, sau đó nhào đến cắn vào đầu Tô Mạt.
Hàn Ngạo nơi chỗ tối cũng hơi kinh ngạc, anh cũng không ngờ đến lại gặp phải mãnh thú Cùng Kỳ ở nơi này.
Dường như chuyện hơi kỳ lạ rồi. Cho nên anh kiềm chế ham muốn bản thân muốn xông ra cứu Tô Mạt, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Bỗng nhiên Hàn Ngạo phát hiện cách chỗ Tô Mạt không xa, một bóng đen lẳng lặng đứng đó. Có điều bởi vì vị trí của anh khá khuất, cho nên bản thân có thể thấy được đối phương, còn đối phương lại không thấy được mình nơi chỗ tối.
Hàn Ngạo nhìn qua tình huống bên phía Tô Mạt, mãnh thú Cùng Kỳ vẫn còn đang đảo quanh vây bắt cô. Xem ra tạm thời Tô Mạt vẫn an toàn, cho nên Hàn Ngạo liền tranh thủ bản thân đang ẩn hình, lặng lẽ đến gần bóng đen cách đó không xa.
Phía bên kia Hàn Ngạo đang nhích đến gần bóng đen, mà Tô Mạt bên này nhìn Cùng Kỳ trước mắt hiển nhiên cũng hơi khốn đốn.
Cùng Kỳ là mãnh thú thượng cổ, tính cách hung tợn, hơn nữa còn kỳ dị. Tục truyền nếu như nó nhìn thấy hai người đang đánh nhau, nhất định sẽ ăn đối thủ mạnh hơn. Hơn nữa Cùng Kỳ là thú dữ ăn thịt người, nhưng tại sao lại vây bắt mình cả buổi, chậm chạp không hành động?
Lẽ nào trong chuyện này có gì đó kỳ quặc hay sao?
Nghĩ đến đây, Tô Mạt vừa liếc khóe mắt quan sát hành động của Cùng Kỳ, vừa tìm tòi tình trạng xung quanh. Cô nhanh chóng phát hiện ra một bóng đen cách đó không xa, liên tưởng đến tình trạng Cùng Kỳ trước mắt, Tô Mạt không khỏi cười khẩy. Thuật che mắt như thế cũng muốn đem ra dọa mình à? Ôi, người đó thật đúng là xem trọng mình quá đi.
Nghĩ vậy, Tô Mạt thử cử động thân thể, rất tốt, sức lực của mình đã khôi phục ba tầng, tuy không nắm chắc một cú đã giành thắng lợi, nhưng cũng nắm chắc thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị mà đả thương được đối phương.
Dù sao sức lực đối phương cũng giống như mình, không phải là dùng thân xác thật đến đây. Tô Mạt nhắm hai mắt lại, không để ý đến mãnh thú Cùng Kỳ trước mắt, mà tập trung tinh lực bắt đầu khôi phục thực lực của mình. Chuẩn bị tặng cho bóng đen một món quà lớn.
Mà lúc này Hàn Ngạo đã chậm rãi đến vị trí gần sát bóng đen, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình trạng của Tô Mạt. Bản thân anh nhanh chóng càng ngày càng gần với bóng đen. Hàn Ngạo dừng bước, quan sát thử trạng thái của bóng đen kia. Anh hơi nghi ngờ vậy mà tính cảnh giác của bóng đen này thấp đến như thế, ngay cả bản thân mình đến gần cũng không phát hiện được. Nếu như vậy thì đừng trách mình ra tay đánh lén nhé.
Đương lúc Hàn Ngạo muốn thực hiện tấn công bóng đen, một con Phượng Hoàng mang theo ngọn lửa màu vàng bay vút qua bên cạnh Hàn Ngạo, vọt đến phía bóng đen, xem ra là muốn vây khốn bóng đen kia lại.
Hàn Ngạo giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạt. Chẳng biết từ lúc nào, Tô Mạt phía sau đã đứng lên. Có điều, dường như bởi vì quá chăm chú vào bóng đen kia, nên cũng không chú ý đến mình đang ở gần bóng đen.
Hàn Ngạo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp tục ẩn hình, lại một lần nữa núp đi.
Phượng Hoàng lửa màu vàng nhanh chóng vọt đến bên cạnh bóng đen, nhưng kỳ lạ chính là dường như bóng đen nhìn thấy phượng hoàng lửa cũng không kinh hoảng, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích như cũ.
Tô Mạt cảm thấy hơi kỳ lạ, cô chẳng quan tâm Cùng Kỳ còn đang lắc lư kia, vội vàng chạy đến bên cạnh bóng đen. Lúc đến gần mới phát hiện bóng đen kia chỉ là một con rối được điều khiển bằng bùa.
Trong tay con rối còn nắm chặt lấy chiếc bình chứa hồn phách Mạc Ly. Tô Mạt vội vàng tiến đến cầm lấy bình, mở nắp ra. Mạc Ly nhanh chóng bay ra khỏi bình, hơi khó hiểu nhìn tình huống xung quanh, hỏi: "Mạt Mạt, chúng ta đã đến chỗ luân hồi rồi sao?"
Tô Mạt nhìn Mạc Ly bình yên vô sự, lắc đầu: "Chưa đâu, gặp phải tình trạng bất ngờ xảy ra, cô không sao là tốt rồi." Nói xong, Tô Mạt lại nhìn về phía Cùng Kỳ cách đó không xa, theo phong ấn trên chiếc bình nhỏ chứa hồn Mạc Ly bị rút đi, bóng dáng Cùng Kỳ cũng chậm rãi mờ theo, cuối cùng cũng biến mất bặt vô âm tín.
Tô Mạt buồn bực, cô điều khiển ngọn lửa Phượng Hoàng đánh về phía con rối. Không nghĩ đến trong khoảnh khắc con rối bị Phượng Hoàng lửa đốt cháy, trong ngọn lửa lại xuất hiện ra một hình bóng chàng trai áo đen.
"Ha ha ha ha, Tô Mạt, có thích niềm ngạc nhiên tôi tặng không? Đừng khẩn trương, bạn bè cũ lâu ngày không gặp, tôi chỉ đùa với cô chút thôi. Không biết cô có thích món quà tôi tặng không? Không thích cũng không sao, tôi còn sắp xếp một món quà lớn cho cô ở tiệm cô nữa. Có điều, lần này là tôi nghiêm túc chơi với cô đó, cũng không phải là thuật che mắt gì và càng không phải là con rối cỏn con mới vừa rồi. Tôi thật sự vô cùng mong mỏi biểu hiện của cô khi nhìn thấy quà của tôi, tốc độ cần phải nhanh hơn nữa nhé"
Người đàn ông từ từ biến mất không còn thấy gì nữa trong ngọn lửa, mà trái tim Tô Mạt cũng không thả lỏng theo người đàn ông áo đen biến mất. Ngược lại, lúc nghe thấy lời nói của người đàn ông áo đen, trên mặt cô hiện lên một nét lo lắng. Tử Ngâm, Kiều Dật không biết các người ở nhà toàn bộ bình an hay không, xin hãy chờ tôi...