Nhìn thấy chủ nhân ra nghênh đón, Tô Mạt theo chồn tinh tiếp tục đi đến nơi làm lễ cưới, đồng thời cũng thầm tính toán phải làm sao mình mới có thể rút lui an toàn.
Mà lúc này, thấy chủ nhân đi ra ngoài, chồn tinh vội vàng chạy đến, nịnh nọt nói: "Tiểu thành chủ đại nhân, tiện tỳ tìm được tân nương cho ngài rồi đây, không biết ngài có hài lòng không ạ? Ngài xem thân hình này, gương mặt này, thật sự là trong hàng nghìn mới tìm được một người đó."
Nghe thấy lời nói của chồn tinh, trong lòng Tô Mạt không khỏi chê cười. Mới vừa rồi là trong trăm có một, giờ thì đã lên cấp, trực tiếp thành trong nghìn có một luôn rồi, con chồn tinh này chém gió siêu thật. Có điều tên con trai đã mang thân phận Quỷ Vương, không biết cha hắn sẽ là nhân vật lợi hại cỡ nào. Nghĩ đến đây Tô Mạt thầm lo lắng.
Mà Quỷ Vương nghe thấy chồn tinh nói vậy cũng đánh giá Tô Mạt. Hiển nhiên hắn rất hài lòng với Tô Mạt, vừa gật đầu vừa ra hiệu thị nữ hầu hạ bên cạnh đưa Tô Mạt vào trong thay áo cưới.
Đương lúc này thì trong nhà bỗng xôn xao, Tô Mạt nhìn vào trong, chỉ thấy xuất hiện một ông lão rất lớn tuổi.
Quỷ Vương nghe thấy tiếng động phía sau cũng vội quay đầu lại. Hắn thấy ông lão đi đến thì vội vàng bước nhanh đến bên cạnh, dìu ông ta, nói cung kính, "Phụ thân đại nhân, sao cha lại đi ra đây, an tâm ở trong phòng chờ con dâu đến dâng trà cho cha là được rồi."
Nhìn thấy phản ứng của Quỷ Vương, Tô Mạt hiểu được ông lão trước mắt này chính là cha của hắn, cũng chính là thành chủ đại nhân kia.
Nhưng mà... Tô Mạt rất muốn biết, hắn đã thành Quỷ Vương sao còn phải gọi một con rùa già rụng răng là cha, hơn nữa còn vô cùng tôn kính. Thế giới này là sao? Chuyện gì xảy ra đây?
Tô Mạt đờ mặt ra nhìn hai cha con lạ đời trước mắt này. Hiển nhiên là cô không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Con rùa già ngẩng đầu, lụm khụm quan sát Tô Mạt, nhoẻn môi cười một cái. Chậc, răng cũng chẳng còn
Hiển nhiên con rùa già kia rất hài lòng với đứa con dâu trước mắt, cũng không biết nói gì với Quỷ Vương bên cạnh khiến hắncười ngã nghiêng ngã ngửa, vừa cười vừa phất tay bảo thị nữ đưa Tô Mạt đi thay quần áo.
Tô Mạt vừa đi theo bước chân thị nữ, vừa quan sát bố cục căn nhà để tìm đường trốn chạy ình.
Theo thị nữ dẫn đường, cô chỉ thấy vào cửa liền là hành lang quanh co, dưới thềm có con đường lát đầy đá vụn. Trước mặt là ba gian nhà nhỏ, cửa khép cửa mở. Trong phòng được kê bàn ghế giường chiếu ngay ngắn gọn gàng. Từ phía trong có cửa con đi ra sân sau. Ra ngoài chính là vườn sau, có mấy cây hòe sum suê, mấy cụm liễu xanh um tùm.
Loài người là nhà trước phòng sau, trước không trồng dương, sau không trồng liễu. Như thế này thật không hổ là nhà của quỷ, cây cối trong vườn đều là loài cây nhân gian kiêng kỵ nhất.
Thêm vài bước nữa, cô thấy chân tường ở vườn sau có một dòng suối rộng chừng một thước quanh co theo thềm đến dãy nhà đằng trước, quẩn quanh khóm trúc róc rách chảy ra. Một ngọn núi xanh chênh chếch, đi vào trong núi, thấp thoáng có một bức tường thấp đắp từ bùn đất, trên mái tường phủ đầy rơm. Là con đường thích hợp để chạy trốn!
Ngoài tường có vài cây hoa lê trắng muốt. Mùa hoa khác với thế giới hiện tại của loài người, xem ra cũng do Quỷ Vương cố ý biến hóa nên.
Giữa những cây lê có mấy gian nhà tranh, mặt ngoài có cây dâu, dâm bụt và măng non mơn mởn mới đâm chồi. Chỗ nhô ra, chỗ lượn vào, đan thành hai hàng rào xanh. Ngược lại còn mang một phong cách khác biệt.
Thị nữ phía trước bỗng dừng lại, ý bảo Tô Mạt đã đến phòng thay áo cưới. Tô Mạt phất tay cho các cô nàng lui ra, cố chấp muốn tự thay quần áo. Nghĩ đến một đám người giấy sờ tới sờ lui trên người, Tô Mạt cảm giác toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Đi vào trong phòng, Tô Mạt khẽ đóng cửa lại. Quan sát căn phòng một chút, cô chỉ thấy trong phòng lụa mỏng phất phơ, tầng tầng lớp lớp sa mỏng sắc màu thanh tao khiến từng ngóc ngách trong phòng ẩn chứa cảm giác mông lung mờ ảo. Có lẽ nơi này thường ngày được lau dọn sạch sẽ, một bức bình phong che một góc phòng, bước vào chỉ nhìn thấy trên giường có đặt một chiếc áo cưới đỏ thẫm.
Tô Mạt bước đến cầm lấy áo cưới, ướm thử trên người mình. Cạnh giường có một chiếc gương đồng nhỏ, trong gương hiện in bóng Tô Mạt đang mặc áo cưới. Tuy chỉ là một hình bóng mờ nhạt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.
"Ai?" Nhận thấy trong phòng còn có người khác tồn tại, một ngọn lửa Phượng Hoàng dấy lên trong tay Tô Mạt, chưa kịp ra đòn thì một giọng nam quen thuộc vang lên, khiến Tô Mạt nhất thời ngây ngẩn.
"Là anh." Tại nơi bình phong trong góc hiện lên một bóng người.
"Ngạo, sao anh lại ở đây?" Thấy Tô Mạt giật mình, Hàn Ngạo khẽ mỉm cười, bước đến vài bước, kéo Tô Mạt ôm vào lòng. "Chuyện này giải thích với em sau. Chúng ta tính sổ việc em muốn gả cho người khác trước đã, dù thế nào đi nữa, em cũng chỉ có thể làm cô dâu của anh thôi."
Tô Mạt thấy Hàn Ngạo nghiêm túc như thế cũng quên mất mình còn đang ở trong lòng anh, cứ thế lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt hiện lên một vẻ đau đớn.
Hàn Ngạo cũng không bỏ lỡ vẻ mặt của Tô Mạt. Anh không lên tiếng, nhưng cánh tay ôm lấy Tô Mạt hơi siết chặt lại một chút, tuy không làm cô đau nhưng cũng biểu đạt được sự kiên quyết của mình.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang hai người đang dùng dằng. Tô Mạt mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, nói hơi giận dỗi, "Buông em ra trước đã, còn việc chính phải làm nữa. Trước mắt nên xử lý sao đây? Không giải quyết được vấn đề hiện tại thì không ai rời khỏi đây được đâu."
Hàn Ngạo vẫn không chịu buông tay, "Tóm lại anh sẽ không trơ mắt nhìn em gả cho người ta, chuyện khác đều có thể bàn bạc, duy chỉ có chuyện này thì em đừng hòng."
Dường như thấy trong phòng không ai đáp lời, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên lần nữa, nghe ngóng cẩn thận còn có tiếng đám người huyên náo đang đi về phía bên này từ khoảng cách không xa.
"Nguy rồi, có thể là tên Quỷ Vương kia đã dẫn người đến, anh trốn trước đi, em không gả cho hắn thật đâu. Anh xem thời cơ thích hợp thì đả thương hắn, chúng ta cũng dễ trốn đi. Nếu không nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, chỉ bằng em và anh là hoàn toàn không đối phó được." Hàn Ngạo không trả lời, nhưng đôi môi chu lên cho thấy lúc này anh đang không vui.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo còn đang giận dỗi, cũng không nói chuyện, chỉ lấy tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh đang ôm lấy cô. Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt một cái, bất đắc dĩ ẩn thân.
Nhìn Hàn Ngạo đã ẩn thân, Tô Mạt soi gương đồng sửa sang lại quần áo một chút, sau đó mở cửa phòng ra. Lúc ngày ngoài cửa ngoại trừ Quỷ Vương mặc bộ đồ cưới ra còn có vài tùy tùng quỷ quái đi theo.
Tô Mạt tính toán một chút, dù mình và Hàn Ngạo đánh bất ngờ cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui. Hơn nữa chỉ cần ra tay, căn bản sẽ không thể âm thầm giải quyết. Tất nhiên sẽ kinh động đến đám yêu ma quỷ quái đang ở tiền sảnh kia.
Bên này Tô Mạt đang tự tìm cách giải quyết, bên kia Quỷ Vương nhìn Tô Mạt đã thay áo cưới xong, khó dằn lòng được đi về phía cô.
Còn chưa kịp nhích đến gần đã nghe phía sau mình vang lên mấy tiếng bình bịch, giống như tiếng vật thể rơi xuống đất. Quỷ Vương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy tùy tùng quỷ quái đi theo mình vậy mà đều nằm la liệt dưới đất.
Đương lúc Quỷ Vương tìm kiếm kẻ tác quái khắp nơi, phía trước bỗng thoáng hiện một bóng người. Một tấm bùa chú đánh vào ót Quỷ Vương. Quỷ Vương cả kinh muốn né tránh, nhưng cảm thấy phía sau mình có một cảm giác nóng rực truyền đến. Quỷ Vương bị địch bao vây vội vàng bay lên, tránh khỏi cơn nóng từ phía sau, lại né được đòn tấn công từ phía trước.
Đương lúc muốn quay đầu lại xem cái gì đang tấn công mình từ phía sau, thì bóng đen trước mặt lại đánh đến lần nữa. Ỷ vào bản lĩnh của mình, Quỷ Vương không hề kêu lên, mà ra một đòn hư ảo tấn công bóng đen vừa hiện lên trước mặt mình.
Tô Mạt nhìn bóng dáng Quỷ Vương không ngừng tránh né, trong lòng thầm sốt ruột. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì tên Quỷ Vương này lại tự đại, không thèm lên tiếng. Nếu không đám quỷ quái tại tiền sảnh chạy đến đây thì sẽ càng khó khăn hơn. Cổ tay Tô Mạt xoay lại, thế nhưng trong hai bàn tay lại đồng thời xuất hiện hai ngọn lửa khác màu. Hai bàn tay Tô Mạt đối nhau, hai ngọn lửa khác màu tụ lại, có điều màu sắc đan xen lại vô cùng rực rỡ.
Khẽ vung tay lên, ngọn lửa trong tay Tô Mạt ập về phía Quỷ Vương. Bên này Quỷ Vương mệt mỏi đối phó với bóng đen không ngừng tấn công vào quỷ môn của mình, hoàn toàn không chú ý đến ngọn lửa yên ắng đã đến gần. Vừa không lưu ý đã bị ngọn lửa hợp nhất này đánh trúng.
Không đợi Quỷ Vương kêu lên thảm thiết, một lá bùa đã giáng xuống quỷ môn của Quỷ Vương, đồng thời bóng đen lại nhét thêm một lá bùa nữa vào miệng Quỷ Vương.
Dưới sự tấn công liên hiệp của Tô Mạt và Hàn Ngạo, Quỷ Vương tự đại không kịphét lên một tiếng thê thảm đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhìn Quỷ Vương đã hóa thành tro, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này bóng đen cũng từ từ hiện ra mặt mũi, ngoại trừ Hàn Ngạo thì còn có thể là ai nữa.
Nhìn Hàn Ngạo đi về phía mình, Tô Mạt không khỏi mỉm cười, vừa muốn cất lời đã cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi tri giác. Mà Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đột ngột té xỉu liền kinh khoảng ôm lấy thân thể ngã xuống của Tô Mạt. Đương lúc muốn xem tình trạng của cô thì tiếng ồn ào ngoài tiền sảnh đã truyền vào sân sau. Hàn Ngạo vội vàng ôm lấy Tô Mạt, sử dụng bùa chú nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.