Nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trong lòng, vẻ mặt Hàn Ngạo cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng. Lúc này Hàn Ngạo rõ ràng đang ở trong trạng thái gặp thần giết thần, gặp phật độ phật. Nếu như lúc này có ai dám xuất hiện cản trở anh, chắc chắn người đó sẽ chết rất thê thảm.
Mà hiển nhiên đúng là có kẻ xui xẻo như vật xuất hiện.
Hàn Ngạo ôm Tô Mạt nhanh chóng đi khỏi nhà quỷ, vừa qua khỏi một khúc rẽ đã đụng phải con chồn tinh đưa Tô Mạt đến đây.
Vốn con chồn tinh này còn đang cảm thấy mỹ mãn trong lòng, mình tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy cho tiểu thành chủ, nói không chừng thành chủ đang nghĩ thưởng ình thế nào đây. Vì vậy càng nghĩ càng vừa ý, chồn tinh uống thêm vài chén trên bàn rượu, nào ngờ men rượu quá mạnh nên muốn đi tìm nhà vệ sinh giải quyết.
Nhưng dinh thự này thật sự quá lớn, ả rẽ tới rẽ lui rồi rẽ vào một khúc quanh. Vừa ra khỏi khúc quanh lại đụng phải một người xa lạ. Mà càng khiến ả kinh ngạc chính là người xa lạ đó đang ôm cô dâu mà mình tìm được trong lòng.
Hàn Ngạo quan sát ả đàn bà trung niên béo núc trước mắt, đột nhiên nhớ ra chính ả đã đưa Tô Mạt vào trong căn nhà quỷ quái này. Nếu không phải là ả thì không chừng bây giờ Tô Mạt vẫn còn khỏe mạnh, cũng không phải nằm trong lòng mình hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm con chồn tinh trước mắt, càng nhìn lửa giận càng hừng hực. Mà con chồn tinh nhìn chàng trai trước mắt càng lúc càng đen mặt, hiển nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm. Ả vội vàng quay người về phía ngược lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nhìn thấy tên đầu sỏ đưa Tô Mạt đến đây còn định bỏ chạy, Hàn Ngạo cười khẩy một tiếng, tiện tay ném ra một lá bùa.
Chồn tinh xui xẻo không kịp chạy hai bước đã bị lá bùa Hàn Ngạo ném ra khóa chặt người. Ả hoảng sợ nhìn Hàn Ngạo đi đến trước người mình, gương mặt mang vẻ thờ ơ kia vô hình trung khiến chồn tinh cảm giác thêm một tia áp bức.
Ả nuốt nước miếng, muốn mở miệng cầu xin nhưng há miệng ra lại hoảng sợ phát hiện rằng hoàn toàn chẳng thốt được lên lời.
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt trong lòng mình, "Đừng phí công, ta đã phong bế tiếng nói của mi. Coi như số mi gặp may, thôi đi, ta sẽ i được chết nhanh chóng. Nếu không chỉ bằng việc mi dám đưa người của ta gả cho người khác để đổi lấy lợi ích cũng đủ để băm mi ra thành nghìn mảnh rồi."
Nói xong, Hàn Ngạo lấy một lá bùa từ trong ngực ra, tiện tay dán lên đầu chồn tinh, "Tặng mi một bùa thiên lôi, chúc mi sớm ngày tan thành mây khói. Xá!"
Chữ Xá” vừa dứt, nhất thời mây đen kéo đến đầy trời, trong tầng mây không ngừng hiện lên tia chớp màu tím, chính là màu sắc thiên lôi mà yêu ma quỷ quái sợ nhất. Tia chớp này vừa đánh xuống thì bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng hồn bay phách tán, mãi mãi không siêu sinh.
Điều hành hạ nhất chính là thiên lôi hội tụ phải cần khoảng nửa tiếng. Bị thiên lôi này chụp trên đầu dù chạy trốn đến đâu cũng phí công vô ích, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào kết quả sấm chớp bổ xuống đầu, thể xác hồn phách đều tiêu tan.
Cảm giác chờ chết này còn không bằng một dao chém xuống, ra đi nhanh chóng.
Dán bùa thiên lôi xong, Hàn Ngạo cũng không quay đầu lại mà bỏ đi luôn. Cho đến khi chạy đến nơi rất xa mới nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm, có lẽ con chồn tinh kia cũng đã nhận được cái giá đích đáng.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Ngạo vội ôm Tô Mạt tìm kiếm nơi có thể trị thương. Ít ra không phải nơi núi non hoang dã như hiện tại, dù là hang núi cũng tốt, ít nhất có thể kiểm tra tình trạng cho Tô Mạt trước đã.
Dường như nghe thấy lời cầu nguyện của Hàn Ngạo, cuối cùng anh đã nhìn thấy một trang viên cách đó không xa.
Nhìn từ phía xa, trang viên đó trắng xóa một màu, cũng chẳng quan tâm đến lai lịch của trang viên, Hàn Ngạo vội vàng đi về phía đó. Lúc đi đến gần, Hàn Ngạo phát hiện ra trang viên này tuy được xây dựng ở chân núi hơi hoang vu, nhưng so với cả ngọn núi thì quả thật cách biệt một trời một vực.
Một màu trắng xóa mới vừa thấy ở phía xa chính là đám hoa lê nở rộ trong vườn.
Nhiều đóa hoa lê trắng muốt chụm lại như mây, khe khẽ lay động, không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Trong cảnh núi non hoang dã này lại có một vườn hoa lê nở rộ tôn lên cả trang viên là điều vô cùng kỳ lạ.
Quan sát cẩn thận những đóa hoa lê này có thể thấy rằng chúng được xếp đặt không hề đơn giản. Rõ ràng chúng được sắp xếp theo trận pháp mê cung, tuy nói mình không rành phong thủy, nhưng trận pháp trong trang viên này anh cũng hiểu rõ một hai. Trận pháp của đám hoa lê trong trang viên chính là trận Cửu Cung Bát Quái.
Hàn Ngạo vừa cố nhớ lại cách phá giải mình đã từng xem qua, vừa quan sát cách sắp xếp hoa lê trong trang viên.
Trận bát quái này theo tám cửa Hưu - Sinh - Thương - Đỗ - Cảnh - Tử - Kinh - Khai, biến ảo phong phú khôn lường. Vừa vào trận sẽ cảm thấy xung quanh u ám như đêm tối, âm khí dày đặc, không tìm được lối ra. Nhưng hiển nhiên trận bát quái trước mặt phức tạp hơn rất nhiều. Trong trận pháp lại còn thiết lập những trận pháp khác, hai trận kết hợp, trong trận chứa trận.
Hàn Ngạo cẩn thận quan sát trận trong trận trước mắt, suy đoán trận bát quái còn lại trong trận Cửu Cung Bát Quái đến tột cùng là gì. Nó khiến ình đứng ngoài trận pháp có thể cảm giác được sát ý đậm đặc và áp lực khó hiểu.
Lúc này, Hàn Ngạo chú ý đến giữa mấy cây lê luôn có một cây côn tròn cắm trên mặt đất. Chỗ này một cây, chỗ kia một cây, thoạt nhìn rõ ràng chẳng hề có quy luật gì cả.
Hàn Ngạo suy nghĩ một chút, bắt đầu kiểm tra số lượng cây côn. Không nhiều không ít, vừa đúng mười hai cây. Đây là...
Hàn Ngạo trầm ngâm chốc lát. Cái này rõ ràng là cửa trận Thập Nhị Đô Thiên - trận thứ nhất trong bốn mươi chín trận của Đạo gia. Trận pháp này chính là được thiết lập dựa theo Kinh Dịch.
Xem ra chủ nhân trang viên này cũng thật sự không hề đơn giản. Thế nhưng kết hợp trận Cửu Cung Bát Quái và cửa trận Thập Nhị Thiên Đô của trận pháp Đạo gia này thích hợp nhất là dùng để đối phó phụ nữ.
Nếu như mới vừa rồi mình tùy tiện đi vào, có lẽ bây giờ mình và Tô Mạt đã bị vây chết trong trận rồi. Quan sát xung quanh, sắc trời đã hơi tối, thế giới trong kết giới này biến ảo quá mức, cũng không biết sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn Tô Mạt còn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Hàn Ngạo quyết định xông vào trận. Có điều là nên làm sao với Tô Mạt trong lòng khiến Hàn Ngạo có chút khốn khó.
Nếu đặt cô ngoài trận pháp, một khi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì anh cũng không cứu kịp. Nhưng nếu mang theo cô vào trong trận, lỡ như có sai lầm thì cô sẽ bị vây khốn cùng mình ở trong đó.
Thay vì đặt cô ở mối nguy hiểm chưa biết ngoài kia thì chi bằng cùng mình trải qua một lần sinh tử, để mình ích kỷ một lần có thể được ôm cô vào lòng lâu như vậy. Có lẽ tình huống trước mắt cũng chỉ có lần cơ hội này thôi. Tuy mình không muốn tình trạng như vậy xảy ra, nhưng rõ ràng đây là chuyện không còn cách nào khác. Người mình yêu đang hôn mê khó hiểu trong lòng, sống chết còn chưa biết được.
Hàn Ngạo cười khổ một cái, ôm Tô Mạt vào lòng chặt hơn một chút. Sau đó đi xung quanh trang viên, tìm kiếm vị trí chính Đông.
Vị trí chính Đông là cửa sống trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Vừa mới bước vào trận pháp, đi vào cửa sống, vốn là đám cây hoa lê và mười hai cây côn nhỏ có vẻ như sắp xếp lộn xộn lại bắt đầu không ngừng thay đổi phương hướng. Hàn Ngạo dừng lại, nhắm mắt cảm giác vẻ biến hóa trong trận pháp. Mồ hôi trên trán cho thấy giờ phút này anh đang rất căng thẳng.
Cảm nhận thấu đáo, Hàn Ngạo mở mắt ra, nhận biết cửa chết và cửa diệt trong cửa trận Thập Nhị Thiên Đô. Sau khi xác nhận mình không đi vào cửa chết và cửa diệt, Hàn Ngạo mới đi đến phía Tây Nam mới vừa rồi mình cảm nhận được.
Vị trí Tây Nam chính là cửa Hưu trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Đi qua Tây Nam, Hàn Ngạo đứng lại lần nữa, dựa theo phương pháp vừa rồi, anh nhận biết vị trí cửa Bắc trong trận pháp. Chỉ cần tìm được cửa Bắc thì có thể tìm được cửa sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, trận Cửu Cung Bát Quái tự nhiên sẽ được giải. Mà mình chỉ cần tránh khỏi cửa chết và cửa diện của cửa trận Thập Nhị Thiên Đô cũng đủ bình yên vô sự rồi.
Sắc trời càng ngày càng tối, tình hình trong trận pháp cũng càng ngày càng tệ hại. Mấy lần Hàn Ngạo muốn phân biệt vị trí cửa Bắc cửa sinh đều thất bại, uy lực hai trận kết hợp quả nhiên mạnh mẽ.
Hàn Ngạo cứ thế đứng yên tại chỗ, cũng không dám có hành động quá lớn. Bởi vì anh biết, chỉ cần mình có dù một chút sai lầm, anh và Tô Mạt sẽ bị vây chết trong trận pháp này. Anh không thể thua ván cược này, cũng thật sự không dám đánh cược. Mà lúc này, sắc trời cũng hoàn toàn tối hẳn.