Nguy cơ từng bước phủ xuống, nhưng Đào Tử đang đắm chìm trong ký ức lại không nhận ra được.
Chỉ thấy bóng đen phía sau càng đến càng gần, một bàn tay lông lá màu đen đập thẳng xuống ót Đào Tử.
Đào Tử chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh ập đến phía sau mình, không kịp nghĩ nhiều đã vội lách mình lăn qua bên cạnh. Khi ổn định lại thân thể, xem xét cẩn thận mới phát hiện, tại vị trí vừa rồi của mình đã xuất hiện một con quái vật lông đen toàn thân.
Quái vật lông đen thấy mình không đánh trúng, thân thể cồng kềnh lắc lư xông đến Đào Tử lần nữa.
Đào Tử vội vàng đứng dậy, cũng may là tuy mình truyền lại huyết mạch Phượng Hoàng cho Tô Mạt nhưng vẫn không bỏ bê tu luyện, trên người cô luôn chuẩn bị không ít bùa chú.
Tiện tay cô lấy một lá bùa Ngũ Lôi từ trong ngực, miệng vội vàng đọc chú ngữ, "Lập tức tuân lệnh." Sau đó đánh về phía quái vật lông đen.
Con quái vật lông đen này nhìn thấy lá bùa bay đến ngay mặt cũng không biết tránh né, đâm đầu xông thẳng đến bị bùa Ngũ Lôi đánh trúng. Nhất thời, trong không khí tràn ngập mùi lông bị cháy khét.
Đào Tử che mũi, nhìn quái vật màu đen bị trúng bùa Ngũ Lôi. Rất hiển nhiên, bùa Ngũ Lôi vô hiệu với quái vật, ngoại trừ biến quái vật lông đen thành quái vật lông quăn ra thì không có bất cứ thay đổi gì.
Đào Tử liếc mắt, rốt cuộc nó là cái gì, không sợ sấm đánh, đen thui, trúng một lá bùa chẳng những vô hiệu mà còn tạo kiểu tóc miễn phí cho nó, từ lông suôn thẳng trực tiếp biến thành kiểu hoa lê (1) mà không cần thuốc uốn tóc. Nếu không thì mình còn phải chải sấy cho nó bằng tay nữa, cuối cùng vẫn là mình thua lỗ. Nếu nó đã không sợ sấm vậy thì thử lửa xem sao. Thấy bộ lông đen của nó có lẽ là sợ lửa nhỉ?
(1) Kiểu tóc hoa lê: Mái tóc uốn cúp ngang vai giống như quả lê. (Hình ảnh tham khảo: k14.vcmedia /Images/Uploaded/Share/2011/06/07/anh-9.jpg )
Nghĩ đến đây, Đào Tử lại chọn một lá bùa lửa từ đống bùa trong tay, đánh về phía quái vật lông đen. Lá bùa vừa dính vào người quái vật, Đào Tử vội vàng niệm chú, "Lập tức tuân lệnh!" Theo câu chú được niệm lên, trong nháy mắt đám lửa đã vây quanh quái vật lông đen.
Đáng tiếc chính là con quái vật lông đen cũng không có phản ứng. Bản thân nó dường như khó hiểu vì sao mình lại bị lửa đốt, nên vẫn đứng đó hơi sửng sốt. Nhưng có lẽ nó cũng biết mình bị lửa đốt thì lông sẽ bị mất nên trực tiếp nằm xuống đất bắt đầu lăn lộn. Lửa trên người bị quái vật màu đen lăn qua lăn lại nhanh chóng bị dập tắt.
Điều này khiến Đào Tử hơi hoang mang. Nỗi đau buồn khi đi theo dòng ký ức vừa nãy đã nhanh chóng tan thành mây khói trước sự xuất hiện của con quái vật lông đen này. Nó không sợ sấm cũng không sợ lửa, vậy phải làm sao mới được đây?
Đương suy nghĩ, con quái vật lông đen kia lại đứng dậy, đi về phía Đào Tử.
Hay cho con quái vật này, bản thân nó vốn một màu đen tuyền, nếu như trong đêm tối không có một chút ánh sáng thì cũng chả nhìn ra được nó. Có điều cuối cùng làm sao đối phó nó đây? Tuy chỉ là một quái thú cỏn con, nhưng mình đâu phải là Siên Nhân Điện Quang chứ. Cũng không thể hóa thân chính nghĩa, biến thành sứ giả, đoán chừng còn chưa kịp biến thân thì đã ngã xuống trước rồi.
Đào Tử nhìn con quái vật lông đen đang từng bước tiến đến gần, cảm thấy hơi nhức đầu. Lúc này trong đầu cô hiện lên vài kết quả.
Kết quả thứ nhất là ngồi xuống đàm phán với nó: Người anh em, mày xem tao với mày nước sông không phạm nước giếng, hay là mày tha cho tao một mạng có được không? Đoán chừng con quái vật lông đen kia ột tát là mình đã xuống uống trà với Diêm Vương rồi.
Kết quả thứ hai là trực tiếp xin nó tha cho: Đại ca, tao sai rồi, mày bỏ qua cho tao đi, không phải là tao chỉ nhớ chút chuyện cũ thôi sao, đâu đến nỗi mày phải diệt trừ tao chứ hả? Có điều đoán chừng kết cục cũng chẳng khác gì vừa rồi, mình vẫn phải tìm Diêm Vương uống trà thôi.
Kết quả thứ ba, trực tiếp đánh nhau với nó, lựa chọn các thủ đoạn. Nào là chiên, xào, nấu, rang, nào là chưng, kho, trực tiếp quật ngã nó. Khụ khụ, hình như mình hơi bị đói bụng rồi.
Quái vật lông đen từng bước nhích đến gần Đào Tử, tiếng bước chân bình bịch đan xen với tiếng thở phì phò của nó từ từ ép bức Đào Tử. Đã nhẹ nhàng không được thì phải bạo lực thôi. Đoán chừng mấy ý nghĩ vừa rồi của mình cũng không thể trở thành hiện thực được.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy Đào Tử lấy ra một cây dao găm từ bên hông nắm trong tay. Sau đó lại lấy một lá bùa trong ngực ra kẹp lên con dao găm, nhìn chằm chằm hành động của con quái vật lông đen.
Con quái vật lông đen này cũng cố chấp, từ lúc đứng dậy nó vẫn cố đi về phía Đào Tử.
Thấy quái vật lông đen đã đến trước mặt mình, Đào Tử nơi né người, xông ra sau con quái vật, chém một dao vào giữa lưng nó. Nhưng không biết con quái vật kia làm cái gì, lại không hề phản ứng. Giống như nhát dao kia chỉ gãi ngứa cho nó thôi vậy.
Sau khi quái vật lông đen bị chém đã nhận ra sau lưng mình có người đánh lén, nó trực tiếp quay người, tát một cú về phía Đào Tử.
Đào Tử vội vàng nhảy lên, né cú tát cỡ cây quạt hương bồ này, nhảy qua bên trai quái vật lông đen, quơ con dao găm nhào về phía sườn bên trái của nó.
Đáng tiếc, nếu là người bình thường thì chắc chắn nhát đâm đó đã trở thành vết thương chí mạng. Nhưng đâm vào người con quái vật lông đen này lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Đào Tử nhanh chóng rỉ mồ hôi hột trên trán, cứ thể né trái né phải vài hiệp với con quái vật. Không chỉ chẳng có kết quả gì, ngược lại còn khiến bản thân cô mệt đến thở hổn hển, còn con quái vật lông đen kia thì chẳng hề có phản ứng gì.
Đào Tử cau mày, vừa né tránh vừa suy nghĩ cách giải quyết.
Phải biết rằng nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì sớm muộn gì mình cũng kiệt sức. Sau đó mà bị bàn tay con quái vật kia tát ột phát thì xem chừng mình không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, sớm muộn gì cũng tìm Diêm Vương uống trà thôi.
Nghĩ đến đây, Đào Tử thầm sốt ruột. Bỗng nhiên cô phát hiện trước ngực con quái vật lông đen dường như có vật gì đó. Cô dụi mắt cẩn thận nhìn xem, dường như là một ấn ký màu nâu xám. Nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra được. Bởi vì lông con quái vật này vốn là màu đen, ấn ký trước ngực lại là màu nâu xám, mới vừa rồi nếu mình không nhìn kỹ e rằng cũng không phát hiện được.
Lẽ nào đây chính là nhược điểm của con quái vật này ư? Nghĩ đến đây, Đào Tử không chần chờ nữa, chân vội vàng mượn đà nhảy đến trước người con quái vật. Quái vật kia thấy Đào Tử nhảy đến trước người mình liền giơ bàn tay lên đánh Đào Tử.
Nhìn thấy bàn tay to đánh về phía mình, Đào Tử không hề tránh né mà giơ một chân đạp thẳng vào lòng bàn tay đánh đến mình, mượn lực bàn tay nó, Đào Tử niệm chú giơ con dao găm kèm theo lá bùa đâm vào ấn ký màu nâu xám trước ngực quái vật lông đen.
May mắn là lần này Đào Tử đã thành công, con dao găm không trực tiếp đi vào thân thể nó. Con dao găm cầm trong tay Đào Tử cắm vào trước người quái vật lông đen.
Chỉ thấy con quái vật kia kêu lên một tiếng, bàn tay chộp về phía trước ngực mình. Đào Tử vội vàng đạp một cú vào trước ngực quái vật, sau đó mượn lực rút dao ra, rồi né mình qua phía bên cạnh. Đáng tiếc là hơi chậm, vẫn bị bàn tay nó đánh sượt qua, cô rơi xuống đống cỏ cách con quái vật lông đen không xa.
Mà con quái vật lông đen bị đánh trúng chỗ hiểm, bàn tay quơ vài cái trước ngực, rốt cuộc cũng ngửa mặt ngã quỵ. Nhìn quái vật lông đen ngã xuống đất, Đào Tử thở phào nhẹ nhõm. May quá, kẻ xuống uống trà với Diêm Vương không phải mình, có điều bây giờ mình cũng phải đi tìm chung trà để uống rồi. Sau đó cô vừa chuyển mắt thì đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.