Đào Tử chiến thắng quái vật lông đen đã lâm vào hôn mê. Mà Hàn Ngạo và Tô Mạt cùng tồn tại trong kết giới rốt cuộc cũng đưa ra lựa chọn.
Sắc mặt Vị Ương u ám nhìn Hàn Ngạo tái mặt che vết thương trước mắt, oán hận thốt lên, "Không ngờ cậu lại xảo trá như vậy, có thể lợi dụng chỗ sơ hở trong lời nói của tôi nghĩ ra cách này, còn có thể xuống tay với bản thân mình, tự nguyện chịu thương tổn cũng không muốn làm hại cô gái bên cạnh cậu."
"Nếu như ngay cả cô ấy tôi cũng không thể bảo vệ được thì không hề xứng đáng nói yêu cô ấy nữa. Nếu giữa chúng tôi đã đưa ra lựa chọn có phải cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình hay không?" Hàn Ngạo cảm thấy trước mắt hơi tối đi, nhưng trong lòng anh vẫn biết rõ bây giờ không phải thời điểm ngã xuống. Cô gái trước mắt tính tình thất thường, nếu như không phải mình lợi dụng sơ hở trong lời nói của cô ta, e là mình và Tô Mạt sẽ bị cô ta vây khốn.
"Cậu..." Vị Ương chỉ tay vào Hàn Ngạo, không nói nên lời.
Không để ý đến phản ứng của Vị Ương, Hàn Ngạo chuyển ánh mắt đến Tô Mạt mới vừa rồi vẫn còn đang sững sờ. Lúc này trong tay Tô Mạt vẫn còn cầm con dao Vị Ương đưa, trên đó dính đầy máu của Hàn Ngạo.
Mà trạng thái của Tô Mạt lúc này hiển nhiên là có chút kinh sợ quá độ, nhưng ngoài mặt lại không hiện vẻ gì, chỉ sững sờ nhìn con dao dính máu của Hàn Ngạo kia.
Nhìn trạng thái của Tô Mạt, Hàn Ngạo biết hành động mới vừa rồi của mình thật sự đã làm Tô Mạt sợ hãi. Anh vội vàng chống người ôm Tô Mạt vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.
Tô Mạt hơi hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn chàng trai tuy đã trắng bệch cả mặt nhưng vẫn cười dịu dàng với mình, nước mắt cô bỗng nhiên tuôn rơi.
Thấy Tô Mạt rơi lệ, hiển nhiên Hàn Ngạo có chút không biết phải làm sao. Anh vừa định giơ tay lên lau lệ trên mặt Tô Mạt, nhưng lại không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương trước ngực, cảm giác đau đớn khiến Hàn Ngạo không khỏi hơi nhíu mày.
Tô Mạt thấy Hàn Ngạo nhíu mày thì vội vàng đè lại cánh tay muốn giơ lên của anh, nắm trong lòng bàn tay, lo lắng hỏi han tình trạng lúc này của Hàn Ngạo.
Thấy Tô Mạt đã hoàn hồn, Hàn Ngạo liếc nhìn đôi tay chủ động nắm lấy tay mình, anh khẽ cầm lại tay cô, ý bảo mình không sao. Sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Vị Ương đang nhìn hai người.
"Câu trả lời của cô thì sao?" Nhìn hai người yêu thương lẫn nhau, trong đôi mắt Vị Ương hiện vẻ ảm đạm.
Khi nào mình mới có được tình cảm như vậy? Có điều bản thân đã ở trong thế giới này, kẻ ham mê vẻ ngoài của mình nhiều không kể xiết, đáng tiếc chẳng tìm nổi một ai thật lòng thật dạ với mình. Bản thân cô ta cũng không muốn làm khó đôi tình nhân trẻ này nhiều, hôm nay sắp đặt thử thách cho người ta, nhưng lại khiến bản thân mình tổn thương, thật đúng là tự gây nghiệt.
Vị Ương cười khổ, "Tôi nói được làm được, tuy cậu lợi dụng sơ hở trong lời nói của tôi, nhưng lời hứa vẫn được thực hiện. Chờ khi thương tích cậu khá hơn một chút tôi sẽ đưa các người ra khỏi trang viên. Cầm lấy đi, đây là thuốc trị thương."
Vị Ương vừa nói vừa vung tay lên, trong tay xuất hiện một bình ngọc tinh xảo, "Thuốc trong bình ngọc này một nửa thoa lên vết thương, một nửa uống. Vết thương của cậu sẽ nhanh chóng khép lại. Bên kia còn có một căn phòng, các người nghỉ ngơi ở chỗ đó đi." Vị Ương nói xong thì ném bình ngọc trong tay cho Tô Mạt rồi đứng dậy rời khỏi.
Nhìn Vị Ương đi khỏi, Hàn Ngạo cũng không chịu đựng được nữa, thân thể chao đảo rồi ngã vào ngực Tô Mạt.
Tô Mạt vội vàng đỡ Hàn Ngạo dậy, cẩn thận đi đến căn phòng Vị Ương vừa chỉ. Đẩy cửa phòng ra, Tô Mạt dìu Hàn Ngạo chậm rãi đi đến chiếc giường trong phòng. Trong phòng trang trí rất đơn giản, tuy có vẻ không có ai ở nhưng rất sạch sẽ. Chứng tỏ mỗi ngày đều có người quét dọn tỉ mỉ, còn về phần người quét dọn là ai thì không cần phải nghiên cứu kỹ.
Sau khi đặt Hàn Ngạo lên giường, Tô Mạt lấy chiếc bình ngọc Vị Ương ình, mở nắp ra, mùi hương thoang thoảng bay đến, ngửi thấy sẽ khiến tinh thần trở nên phấn chấn. Quả nhiên là đồ tốt.
Tô Mạt vội vàng đổ ra hai viên thuốc. Một viên đút cho Hàn Ngạo uống, còn một viên khác thì ngâm nước. Sau đó cô cởi áo Hàn Ngạo, chuẩn bị lau vết thương cho anh.
Vừa mới cởi áo Hàn Ngạo ra, nước mắt mới vừa ngừng lại rơi xuống. Nhớ đến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra khi nãy, Tô Mạt cảm thấy giống như mình đang mơ.
Vị Ương đặt con dao lên bàn trà, cười nhạt nhìn Hàn Ngạo và Tô Mạt bị mình làm khó trước mắt, "Không phải các người nói có thể chết vì đối phương sao? Bây giờ cần các người lựa chọn đó, sao hả? Không nỡ rồi à? Nhưng không có đường lui đâu, chỉ là một thử thách đơn giản, có điều các người phải có một người đích thân làm bị thương đối phương thôi. Có gì khó đâu nào, nhanh lên một chút, tôi còn phải nghỉ ngơi nữa."
Vị Ương chớp mắt nhìn hai người, luôn miệng thúc giục.
"Chỉ cần làm đối phương bị thương là được, đúng không?"
"Ha ha, dĩ nhiên, chỉ cần các người đích thân làm đối phương bị thương thì tôi sẽ xem như các người thắng. Hơn nữa sẽ đưa các người ra khỏi trang viên an toàn."
"Nói giữ lời chứ?"
Vị Ương che mặt cười một tiếng, "Dĩ nhiên."
Vừa dứt lời chỉ thấy Hàn Ngạo cầm lấy con dao trên bàn trà nhét vào tay Tô Mạt, không đợi Tô Mạt phản ứng đã bắt lấy tay cô đâm vào lồng ngực mình.
Phụp một tiếng, con dao trong tay Tô Mạt cứ thế đâm vào người Hàn Ngạo. Máu chảy ra theo áo của anh, nhanh chóng thấm ướt vị trí trước ngực.
Hiển nhiên Vị Ương cũng không nghĩ đến Hàn Ngạo sẽ dùng cách này đương đầu với thử thách của cô ta. Cô ta hơi ngớ ra, sau đó mặt mày u ám nhìn Hàn Ngạo sắc mặt tái nhợt đang che vết thương.
"Tại sao lại khóc?" Tiếng nói hơi suy yếu nhưng vẫn dịu dàng cắt ngang dòng hồi tưởng của Tô Mạt.
Tô Mạt vội ngẩng đầu, chiếu vào mắt là gương mặt tái nhợt của Hàn Ngạo. Thấy Tô Mạt rơi lệ, Hàn Ngạo muốn giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt cho cô. Nhưng vừa động tay thì trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh không nhịn được cau mày.
Tô Mạt vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Hàn Ngạo, "Anh làm sao rồi hả? Có phải đau lắm không?"
Hàn Ngạo gượng mỉm cười, "Không sao, vốn không đau, nhưng khi thấy em rơi nước mắt thì lại cảm thấy đau đớn. Đừng khóc, như vậy anh mới cảm thấy dễ chịu hơn."
Nghe thấy lời nói của Hàn Ngạo, Tô Mạt vội lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó cô bưng thuốc đã hòa tan với nước đến, cầm lấy băng gạc chấm vào tỉ mỉ lau vết thương cho Hàn Ngạo.
Nhìn Tô Mạt cúi đầu xử lý vết thương của mình, Hàn Ngạo rất hi vọng thời gian hãy dừng lại vào giây phút này. Tuy bị thương nhưng anh chỉ muốn tiếp tục ở bên cô như vậy. Tối thiểu Tô Mạt sẽ không trốn tránh tình cảm của anh như trong thực tế nữa.
Ôi, không biết Thiên Niên Kiếp quái quỷ kia rốt cuộc là thứ gì nữa. Đến khi mình phá được kết giới đáng chết này, nhất định phải hỏi Đào Tử xem sao. Cũng không biết cô bé đó giờ này thế nào Có phải cũng ở trong kết giới này hay không? Có gặp phải điều gì nguy hiểm không? Tình trạng cơ thể khiến Hàn Ngạo không trầm tư được bao lâu đã ngủ say.
Tô Mạt xử lý xong vết thương vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt say ngủ của Hàn Ngạo thì thở dài một hơi.
Tô Mạt đặt tay lên mặt Hàn Ngạo. Làm sao cô không biết tình cảm anh dành cho cô được chứ? Từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, tuy chia cách vài năm nhưng ký ức và sự ăn ý từ thuở bé thơ vẫn còn đó. Cậu bé bụng dạ xấu xa vô hạn cả ngày bắt nạt mình trong ký ức rốt cuộc cũng đã trưởng thành. Tuy tính tình nói là trầm ổn hơn nhiều nhưng bụng dạ anh vẫn xấu xa như cũ, duy chỉ có đối mặt với mình mới trở nên cực kỳ dịu dàng. Nhưng tình trạng bây giờ của mình
Ôi, lại là một tiếng thở dài. Tô Mạt cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, đi đến thế giới này cũng được một khoảng thời gian rồi mà mình chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi. Cũng không biết tình huống hiện giờ của Đào Tử có khá khẩm hơn mình chút nào hay không. Chờ thương tích Hàn Ngạo khá hơn rồi mau chóng đi tìm cô ấy mới được.
Ngáp một cái, Tô Mạt đưa tay đan với năm ngón tay của Hàn Ngạo, sau đó gục bên giường, mê mệt thiếp đi.