Hàn Ngạo và Tô Mạt thông qua thử thách của Vị Ương, được sắp xếp dưỡng thương trong một căn phòng tại trang viên. Mà lúc này Đào Tử được hai người lo lắng lại rơi vào tình trạng bi thảm một lần nữa.
Bởi vì chính cô mới vừa dốc hết sức lực chiến đấu, cho nên sau khi đánh bại con quái vật lông đen, Đào Tử cũng rơi vào tình trạng hôn mê.
Khi cô tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong một căn phòng tối om, tay chân đã bị trói chặt.
Lúc này Đào Tử vô cùng muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Chuyện này là thế nào đây? Sao vừa mới ra khỏi hang sói lại vào hang cọp nữa rồi.
Mình bi thảm quá đi mất. Cô lại nhúc nhích người, còn may, thân thể cũng không có gì đáng ngại. Có điều là tay chân bị hạn chế tự do, hoàn toàn không thể biết rõ tình huống trong phòng này được. Khiến bản thân mình hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào cho phải, càng không biết mình đang bị thứ gì theo dõi.
Nếu có người thì còn dễ nói chuyện. Có điều . Cái nơi quái quỷ này liệu có người sống tồn tại sao?
Nhưng nếu là yêu ma quỷ quái thì xem ra lần này mình phải đi nghiên cứu một chút trà đạo thật rồi, để đến khi xuống địa phủ cũng không vất vả, không việc gì làm cũng có thể nhâm nhi trà, bàn luận đạo với Diêm Vương.
Đương suy nghĩ bỗng trong phòng xuất hiện một tia sáng, Đào Tử vội vàng giả vờ như mình còn hôn mê. Có điều cô len lén hí mắt quan sát phía có ánh sáng.
Chỉ thấy cửa phòng được mở ra, một thứ gì đó lấm la lấm lét đi đến. Sở dĩ nói hắn như vậy là bởi vì hắn thật sự quá khó coi, thật sự chính là lấm la lấm lét mà.
Dáng vóc không cao, tướng người gầy gò, ngược lại đầu rất to. Nếu như bên cạnh đứng thêm một tên đầu nhỏ thì có thể đóng phim "Con đầu to bố đầu nhỏ" được luôn. Nhìn lên mặt, ngũ quan người này cứ như là tập hợp khẩn cấp lại vậy. Mặt hoa cúc, mắt lé, tóm lại là bộ dạng vô cùng... đặc biệt. Liếc mắt nhìn hắn một lần xem chừng cả đời này bạn sẽ có ấn tượng khó quên.
Tên kia ngẩng cái đầu to đùng của hắn lắc lư đi đến bên cạnh Đào Tử. Nhìn hắn, Đào Tử thật muốn nhắc nhở hắn rằng mi hãy giữ cái đầu cho kỹ nhé, đừng để rơi xuống đè bẹp hoa cỏ thì không đẹp đâu.
Nhưng hiển nhiên cô không thể nói như vậy. Cô nhìn cái đầu to kia rốt cuộc lắc lư đến bên cạnh mình, đứng đó quan sát mình không biết nghĩ cái gì.
Đương lúc giằng co, ngoài cửa vang lên một tiếng nói lanh lảnh, "Tao nói nè Sa Đầu To, mày xong chưa vậy hả? Loài người đó đã tỉnh chưa?"
Sa Đầu To, thật là chuẩn, đầu khá to, nhưng xem ra người này chính là ma quỷ, có lẽ mình bị yêu ma quỷ quái bắt trói rồi. Lẽ nào đây chính là Quỷ đầu to trong truyền thuyết sao?
Biết được chút tình huống, trong lòng Đào Tử cũng hơi yên tâm. Cô vẫn giả hôn mê, âm thầm quan sát hành động của con quỷ đầu to này.
"Chưa đâu, vẫn còn hôn mê, mày hối cái gì mà hối chứ? Danh sách khách mời đã chuẩn bị xong rồi sao? Nghe nói mấy ngày hôm trước Quỷ Vương thành Tây bị loài người tiêu diệt. Hơn nữa còn có con yêu tinh bị sét đánh. Lần này thọ yến của đại vương phải cẩn thận tuyệt đối đó. Đúng rồi, vị ở trang viên phía Tây có mời hay không? Đó là chủ nhân rắc rối, mày đừng quên cô ta." Vừa nói, con quỷ đầu to vừa đi ra ngoài cửa.
Đào Tử tổng kết lại tin tức mình nghe được một chút, đại khái biết được hiện tại mình đang ở tình cảnh nào.
Bây giờ mình đang ở trong thành của một con yêu quái. Yêu quái này sắp đại thọ, sẽ mời rất nhiều yêu quái đến đây. Mà mình thì sao, rất có thể chính là món ăn cho chúng nhắm rượu.
Có điều mới vừa rồi hắn nói Quỷ Vương thành Tây bị tiêu diệt, lẽ nào là Mạt Mạt sao?
Nếu là như vậy thì có lẽ mình sẽ được cứu. Nếu như không phải thì mình vẫn nên chuẩn bị học trà đạo là vừa.
Đào Tử ở thành quỷ cảm thán gần đây thời vận mình chẳng tốt gì cả. Mà ở lúc này, trong trang viên Vị Ương, Hàn Ngạo đã khôi phục kha khá đang nhìn gương mặt ngủ say của Tô Mạt. Anh vốn định đánh thức cô dậy để cô nằm ngủ cho thoải mái, lại nghĩ đến hậu quả của việc đánh thức cô thì quyết định bỏ qua. Anh thử cử động, phát hiện sức lực đã trở lại thân thể, lại càng từ bỏ ý định gọi Tô Mạt dậy khi nãy.
"Đã dậy chưa?" Ngoài cửa vang lên tiếng Vị Ương. Hàn Ngạo vội vàng trả lời một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Vị Ương vẫn mặc một bộ váy đỏ đứng ở cửa, khẽ gật đầu với Hàn Ngạo đã thức dậy. Sau đó cô ta đi vào phòng, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.
Bĩu môi về phía Tô Mạt: "Còn chưa dậy à?" Theo ánh mắt của Vị Ương, Hàn Ngạo nhìn thoáng qua Tô Mạt đang ngủ say, "Ừ, còn đang ngủ."
"Có muốn tôi kêu cô ấy dậy không?" Vị Ương vừa nói vừa đứng dậy đến bên cạnh Tô Mạt, Hàn Ngạo chưa kịp ngăn cản Vị Ương đã bắt đầu lay Tô Mạt đang ngủ say. Hàn Ngạo lặng lẽ nhích ra giữa giường vài tấc, cố gắng tránh để lát nữa không bị liên lụy.
Trong mơ màng, Tô Mạt chỉ cảm thấy có người không ngừng làm phiền giấc ngủ của mình. Tô Mạt vung tay lên theo bản năng, một ngọn lửa Phượng Hoàng liền bay về phía tiếng động kia.
Nhìn ngọn lửa hình dáng Phượng Hoàng bay về phía mình, Vị Ương lách mình tránh né theo bản năng. Vừa mới hoàn hồn lại đã nghe thấy tiếng Hàn Ngạo vang lên, "Đừng đứng lại, chạy liên tục, nếu cô đứng lại sẽ bị đốt đó."
Bên kia Hàn Ngạo vừa dứt lời, Vị Ương đã cảm thấy phía sau lưng mình nóng rực. Cô ta không dám khinh thường, vội vàng né người lần nữa. Vừa trốn vừa hỏi Hàn Ngạo đang xem chuyện vui trên giường, "Chuyện này là sao? Làm sao mới có thể thoát được hả?"
"Chậc, về điểm này lúc Mạt Mạt nhà tôi ngủ đừng nên làm ồn cô ấy. Nếu không sẽ xuất hiện ngọn lửa rèn luyện thân thể cùng cô. Cô cứ trốn trước đi, cô ấy sẽ tỉnh ngay thôi." Hàn Ngạo nhún vai, ý bảo mình cũng bị thương không thể giúp gì được.
Vị Ương hơi nổi cáu, "Tô Mạt, cô mau tỉnh lại cho bà, hình tượng của bà cũng mất hết cả rồi."
Dường như nghe thấy tiếng la của Vị Ương, ngọn lửa Phượng Hoàng bỗng dưng biến mất. Tô Mạt hơi tỉnh lại, hiển nhiên còn hơi nhập nhèm. Cô nhìn Vị Ương quần áo hơi xốc xếch trước mặt, lại quay đầu nhìn lại Hàn Ngạo đã lui đến tận bên giường, "Vị Ương, cô sao vậy? Sao thành ra nông nỗi này ?"
Nghe lời Tô Mạt nói, Vị Ương tức tối liếc mắt, "Còn không phải là do cô ban tặng sao? Tự dưng bị cô châm lửa đuổi theo. Sớm biết như vậy tôi đã không giải trói buộc cho các người." Nghe thấy lời Vị Ương nói, Tô Mạt hơi ngượng ngùng sờ mũi, "Cô đến có chuyện gì không?" Sửa sang quần áo xong, Vị Ương tìm đại một chiếc ghế ngồi xuống.
"Là như vầy, tôi được mời đến tham gia thọ yến của Quỷ Vương thành Nam vào ba ngày sau. Tôi hỏi các người thử xem có hứng thú đi xem Bách Quỷ Dạ Hành hay không?"
"Bách Quỷ Dạ Hành?"
"Đúng vậy, nghe nói bắt được một con người làm vật tế lễ. Đừng nói là trong giới chúng tôi trăm năm khó gặp Bách Quỷ Dạ Hành, sợ rằng các người ở nhân gian cũng giống vậy thôi đúng không?"
Nghe lời nói của Vị Ương, Tô Mạt và Hàn Ngạo liếc nhìn nhau: "Cô nói là bọn họ còn bắt được một người à? Có thể hỏi thăm xem dáng vẻ người đó thế nào không?"
"Cái này thì thật sự là tôi không rõ lắm, chỉ biết hình như là một cô gái, rất trẻ tuổi, bị tên Sa Đầu To tay sai của Quỷ Vương thành Nam nhặt được trên đường, nghe nói bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Những thứ khác tôi không biết rõ. Sao hả? Các người quen à?"
"Hôn mê bất tỉnh?" Vẻ lo lắng hiện lên mặt Tô Mạt, cô nhìn Vị Ương, sau đó gật đầu, "Ừ, cô ấy là bạn thân của tôi. Vị Ương, chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi, tôi nhất định phải cứu cô ấy ra."
"Việc này..." Nghe thấy lời Tô Mạt, Vị Ương hơi khó xử cau mày, "Thật đúng là không dễ đâu. Phải biết rằng Bách Quỷ Dạ Hành không có trăm con quỷ thôi đâu. Hơn nữa trước đây không lâu Quỷ Vương thành Tây bỗng dưng bị giết, hơn nữa còn xuất hiện thiên lôi, cả quỷ giới đều hoảng sợ. Vì vậy trong phủ Quỷ Vương thành Nam nhất định sẽ tăng cường đề phòng. Muốn cứu người kia chỉ sợ còn khó hơn lên trời nữa. Như vầy đi, còn ba ngày nữa, để tôi suy nghĩ thật kỹ, thăm dò thử tình trạng thủ vệ đã, sau đó chúng ta bàn bạc tiếp. Cô có thể yên tâm, nếu là vật tế thì tạm thời cô ấy sẽ an toàn, không có ai dám bén mảng đến cô ấy đâu."
Nghe lời Vị Ương nói, Tô Mạt cũng chỉ biết gật đầu, đồng thời trong lòng cô cũng thầm cầu nguyện cho Đào Tử, "Đào Tử, cố chịu đựng, chờ mình đến cứu cậu!"
Lúc này, cả quỷ giới trong kết giới bắt đầu chuẩn bị lễ mừng cho Bách Quỷ Dạ Hành vào ba ngày sau. Mà ở nhân giới, trong căn phòng tối đen thành phố A, hiện tượng cây nến tắt ngúm lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại vị trí cây nến thứ sáu và thứ bảy là lóe sáng như cũ. Năm cây nến đầu đã tắt, tượng trưng cho trận pháp đã tiến hành đến giai đoạn sau. Lần này liệu Tô Mạt, Hàn Ngạo và Đào Tử có bình yên vượt qua được hay không?"