Văn Huyên là thư ký một công ty, hai mươi ba tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp. Một năm trước được người giới thiệu, quen biết Trương Minh Viễn gia đình buôn bán, người phương Nam, lớn hơn mình năm tuổi, dáng vẻ xốc vác, tính tình cũng tốt.
Hai người vừa gặp mặt đã rất hài lòng về nhau, qua lại hơn nửa năm, bởi vì hai bên nhà sốt ruột hôn sự của con cái, vì vậy dự định mua một căn nhà tại khu Nam thành phố A.
Căn nhà này là tòa nhà thương mại mới cất hai năm trước, dù là xanh hóa hay giao thông đều vô cùng thuận lợi. Vị trí căn nhà kia vốn có giá bán rất cao, nhưng bởi vì chủ nhà nói vội xuất ngoại, cho nên bán với giá thấp. Sau khi hai nhà bàn bạc đã đặt mua, dự định làm phòng cưới cho hai đứa con. Bây giờ nhà cũng mua rồi, mọi người trong nhà cũng bắt đầu thúc giục hai người kết hôn.
Đôi tình nhân trẻ thương lượng cũng cảm thấy không tệ, nên nghe theo gia đình tổ chức một hôn lễ lãng mạn. Mà bản thân Văn Huyên cũng cảm thấy hạnh phúc không thôi vì mình gả được ột người đàn ông tốt .
Hai người kết hôn chưa đến nửa năm thì Văn Huyên phát hiện mình mang thai.
Thời khắc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ có lẽ là lúc bản thân mang thai, Văn Huyên cũng không ngoại lệ. Thời điểm biết mình mang thai, chồng của Văn Huyên vui sướng ôm Văn Huyên quay một vòng lớn. Sau đó phấn khởi cầm lấy từ điển bắt đầu lựa chọn đặt một cái tên cho con. Mà Văn Huyên, từ sau khi phát hiện mình mang thai, cô dứt khoát thôi việc ở nhà, an tâm đợi sinh mệnh mới ra đời.
Gần đây lượng công việc của chồng khá bận, thường xuyên về nhà tương đối trễ. Mà phụ nữ mang thai bình thường đều rất thích ngủ, vì vậy mỗi đêm Văn Huyên đều đi ngủ sớm.
Buổi tối Văn Huyên nói chuyện điện thoại với chồng, biết được có thể tối nay chồng không về, nên bản thân thu dọn qua loa xong rồi đi ngủ thật sớm.
Nửa đêm, Văn Huyên bị một đợt sấm đánh thức, trong mơ màng, cảm giác bên giường dường như có một người đứng đó. Lẽ nào là chồng về ư? Bản thân cô sợ nhất là trời mưa sấm chớp, cho nên anh cố ý về ở bên mình sao?
Nghĩ đến đây, Văn Huyên không có mở đèn, "Chồng, là anh sao?" Không ai đáp lời, Văn Huyên nghĩ thầm, người này cũng sắp làm cha rồi, vậy mà còn thích đùa giỡn như vậy, không nói không rằng, muốn trêu mình đây mà.
Cho nên Văn Huyên vén chăn lên, giơ tay đưa về phía bóng người bên giường, muốn kéo tay chồng, nhưng vào tay lại vô cùng lạnh lẽo.
"Chồng, bên ngoài có phải lạnh lắm không, sao tay anh lại cóng như vậy chứ?"
Nhưng ngay sau đó, Văn Huyên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tay chồng là loại thịt dày, Văn Huyên thích nhất nắm tay chồng nghịch ngợm vào lúc hai người đều ở nhà xem truyền hình . Mà cái tay đang nắm trong tay lại gầy và hơi xương xẩu.
Văn Huyên nắn nắn cái tay này, càng cảm thấy trong lòng hoang mang. Một loại sợ hãi lặng lẽ dâng lên trong lòng. Nếu như người này không phải chồng mình, vậy hắn là ai? Mà lại vào nhà bằng cách nào? Văn Huyên run rẩy muốn buông tay người đứng bên giường ra.
Bỗng nhiên, đối phương trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Sức mạnh đến nỗi khiến Văn Huyên không nhịn đau được kêu lên. Lẽ nào người này đến đến cướp sao? Trong bụng mình còn con cưng, nghĩ đến đây, Văn Huyên chẳng quan tâm đến cổ tay truyền đến đau đớn, ra sức vùng vẫy.
Ầm! Một tia chớp đánh xuống ngoài cửa sổ, người nắm tay Văn Huyên dường như hơi sợ hãi, khẽ buông lỏng cái tay nắm chặt cổ tay Văn Huyên. Văn Huyên cũng nhân cơ hội tránh ra khỏi. Mượn ánh sáng mỏng manh của tia chớp, Văn Huyên nhìn về phía đối phương theo bản năng, vừa nhìn, Văn Huyên nhất thời hôn mê bất tỉnh.
"Vợ, vợ, tỉnh tỉnh nào, sao trời mưa không đắp chăn? Cảm lạnh thì sao?"
Văn Huyên bị một loạt tiếng kêu đánh thức, mở hai mắt ra, chồng cô đang nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng. Văn Huyên quan sát khắp nơi một chút, không có gì hết, lẽ nào tối qua mình nằm mơ sao? Bản thân nhớ được hình như cuối cùng nhìn thấy người kia. Có điều, mặt mũi người kia Thật kỳ quái, sao mình lại nhớ không ra dáng vẻ người kia vậy kìa, có lẽ là mình nằm mơ rồi.
"Vợ, em đang nghĩ gì vậy? Kêu em vài tiếng rồi, sao cũng không để ý anh?" Thấy Văn Huyên không phản ứng, tay Minh Viễn quơ quơ trước mắt Văn Huyên, ý bảo cô hoàn hồn lại.
"Ồ, có nghĩ gì đâu, tối hôm qua thấy ác mộng, em" Văn Huyên giơ tay lên muốn thân thiết kéo tay Minh Viễn, nhưng hoảng sợ phát hiện ra trên cổ tay mình lại có một vòng bầm tím, giống như bị người ra nắm rất chặt. Mà tối hôm qua, người kia quả thật đã dùng sức rất lớn nắm lấy cổ tay mình.
"Vợ, tay em sao vậy?"
Minh Viễn nhìn theo mắt Văn Huyên thấy vết bầm trên cổ tay.
"Chồng, nhà chúng ta có ma, tối hôm qua em cũng nhìn thấy, tay của em, tay của em chính là bị con ma đó nắm." Văn Huyên khóc nức nở ôm lấy Trương Minh Viễn.
"Ma? Cưng ơi, có phải là em nằm mơ hay không, thế giới này đâu ra ma cỏ gì chứ?"
"Vậy anh nhìn cổ tay em đi, tối hôm qua nó đã nắm tay em." Văn Huyên buông chồng mình ra, sắc mặt trắng bệch đưa cổ tay đến trước mặt chồng mình.
"Anh nhìn đi, đây là con ma đó nắm, tối hôm qua em bị tiếng sấm đánh thức, cảm giác bên giường có người, em còn tưởng rằng là anh nên nắm tay anh, kết quả" Tiếng Văn Huyên hơi run rẩy.
Hồi tưởng lại việc trải qua tối qua, Văn Huyên không khỏi ôm lấy cánh tay mình. Mà Minh Viễn nhìn mặt vợ mình trắng bệch, hơi đau lòng, kéo cô vào trong ngực.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh thấy có lẽ là do em quan tâm đến việc mang thai quá, cho nên có chút âu lo, chi bằng chúng ta đi bệnh viện khám xem. Trên tay bị bầm cũng không thể nói rõ thật sự có ma mà, có lẽ không cẩn thận va chạm vào đâu đó thôi." Vỗ nhẹ lưng Văn Huyên, Minh Viễn dịu dàng an ủi.
Văn Huyên nghe chồng an ủi, cũng bắt đầu hoài nghi có lẽ thật sự là mình bị ảo giác. Dù sao ở căn nhà này cũng đã nửa năm rồi, cũng đã qua ngày mưa sấm chớp, chưa từng xảy ra gì cả.
Lẽ nào thật sự nguyên nhân là do mang thai nên mình đa nghi sao?
Nhưng nghĩ đến xúc cảm lạnh lẽo tối hôm qua và vết bầm trên tay, trong lòng Văn Huyên lại thêm một chút không xác định. Vẫn nên đi với chồng đến bệnh viên khám thử xem sao.
Hai người thu dọn qua loa một chút, rồi rời khỏi nhà. Bọn họ không chú ý, trong thoáng chốc đóng cửa, chiếc gương trong nhà có một bóng người vụt thoáng qua.
Gần đây Tô Mạt hơi nhức đầu, bởi vì khắc tinh của cô đã trở về nước.
Hàn Ngạo - thanh mai trúc mã của Tô Mạt, lớn hơn Tô Mạt bốn tuổi, năm nay hai mươi sáu.
Bởi vì hai nhà thân thiết nhiều đời, vì vậy từ lúc Tô Mạt bắt đầu nhận thức, Hàn Ngạo đã theo cô như hình với bóng. Mà cô, từ nhỏ tính tình đã im lặng, không chú ý điều gì quá nhiều. Vì vậy phần lớn ký ức thơ ấu của mình đều bị chàng trai bảnh bao kia chiếm giữ. Thời thơ ấu của cô cũng gần như trôi qua dưới sự áp bức của anh, cho đến khi cô mười bốn tuổi, anh bị gia đình sắp xếp cho ra nước ngoài, lúc đó áp bức đại gian ác mới kết thúc.
Nghĩ đến chiếc máy bay sắp đáp xuống có chàng trai kia khiến cô nhức đầu kia, Tô Mạt hi vọng mình có được điều khiển từ xa của chiếc máy bay kia, có thể điều khiển nó bay ngược lại trên trời.
"Em yêu ơi, anh rất nhớ em."
Đột ngột xuất hiện cắt ngang ảo tưởng của Tô Mạt, Tô Mạt kết thủ ấn theo bản năng, đánh về phía đối phương. Một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay đánh đến của cô.
"Cô nhóc, đừng đánh mà, là anh."
Tô Mạt ngẩng đầu, hơi sửng sờ, mấy năm không gặp, cậu nhóc luôn thích cười xấu xa bắt nạt mình trong ký ức đang dịu dàng nhìn mình, trong đôi mắt còn có thứ Tô Mạt nhìn không hiểu. Người này khi còn bé cũng đã rất bắt mắt, lúc xuất ngoại có rất nhiều con gái rơi nước mắt vì anh, không nghĩ đến trưởng thành còn yêu nghiệt hơn nữa.
Bất giác, Tô Mạt đỏ ửng mặt, cô ngẩng đầu, nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu, khẽ mỉm cười: "Mới vừa xuống máy bay có mệt không? Đi tìm khách sạn cho anh ở trước, sau đó anh nghĩ xem muốn ăn gì nào."
"Khách sạn? Không thể nào, cô nhóc, sao em có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Anh vất vả lắm mới từ trạng thái lưu vong trở thành thiên hạ đại xá trở về nước, em nhẫn tâm để anh lẻ loi ở trong khách sạn lạnh lẽo sao? Em không biết mấy năm tháng anh ở nước ngoài giống như là dã nhân vậy, thịt ăn đều còn máu, nhiều khi anh cũng ăn chỉ bằng con thỏ mà thôi. Cô nhóc, em nhìn hình dáng anh cũng đã gầy còm đến nông nổi này rồi còn gì."
Hàn Ngạo vừa nói vừa kéo tay Tô Mạt giống như làm nũng. Tô Mạt nhìn vẻ mặt tủi thân lay lay tay mình của chàng trai đối diện, cô có một loại cảm giác muốn đánh bay anh đi. Không nghĩ đến đã nhiều năm vậy rồi, chẳng những anh không hề thay đổi, hơn nữa còn trầm trọng thêm, ngay cả làm nũng cũng đem ra dùng.
Thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt tò mò, Tô Mạt nhức đầu kéo tay Hàn Ngạo lôi anh ra khỏi sân bay. "Đi theo em trước đã, có việc gì lên xe lại bàn." Cô không chú ý đến, khi mình kéo tay Hàn Ngạo, trong thoáng chốc vẻ mặt Hàn Ngạo trở nên rất dịu dàng.
Hàn Ngạo nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt kéo tay mình, tâm trạng vui vẻ đi theo phía sau Tô Mạt, mặc cho cô dùng cách lôi mình ra khỏi sân bay.
Qua nhiều năm như vậy, tuy Tô Mạt vẫn có vẻ lạnh lùng, nhưng cô vẫn là cái tính miệng cứng lòng mềm, đợi rất nhiều năm, cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi.