Lấy được lệnh bài của Vị Ương, Tô Mạt và Hàn Ngạo đi về phía sân sau.
Bởi vì buổi tối phải cử hành đại điển Bách Quỷ Dạ Hành, vì vậy mỗi cổng viện ngoại trừ có binh sĩ canh gác ra thì còn có không ít yêu ma quỷ quái mang hình thù kỳ dị.
Tô Mạt và Hàn Ngạo cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Vừa phải cẩn thận không để bại lộ thân phận của mình, còn phải quan sát con đường chạy trốn sau khi cứu được Đào Tử.
May là một đường trôi chảy, hai người vô cùng thuận lợi đi đến sân sau.
Không giống với sân trước cách mười bước có một tốp thủ vệ, năm bước có một trạm canh gác, rõ ràng sân sau canh phòng bớt chặt chẽ hơn. Có lẽ là vì họ cảm thấy không ai dám công khai đến sân sau để quấy rối. Nhưng vẫn có một số quỷ sai thỉnh thoảng tuần tra mấy lối đi thông đến sân trước.
Tô Mạt nhìn xung quanh một vòng, chú ý toàn bộ sân sau, chỉ có một góc là có nhiều quỷ sai canh gác; có lẽ bên kia chính là nơi giam giữ Đào Tử. Nhưng phải làm sao để đến gần mà còn bảo đảm không bị nghi ngờ và kiểm tra đây?
Hàn Ngạo và Tô Mạt giả vờ như đang ngắm cảnh sân sau, chậm rãi đi đến gần địa lao giam giữ Đào Tử.
Dường như mấy hôm nay quỷ binh thủ vệ đã quen với cảnh đủ loại yêu ma quỷ quái dạo chơi ngắm nghía nên cũng không có phản ứng quá lớn với sự xuất hiện của Tô Mạt và Hàn Ngạo.
Thấy càng lúc càng đến gần vị trí địa lao thì bỗng nhiên một tiếng nói cản lại bước chân hai người.
"Hai người các ngươi, đúng, chính là hai kẻ bên kia, các ngươi đến đây."
Tô Mạt và Hàn Ngạo quay đầu lại, phía sau là một con quỷ đang lấy tay đỡ đầu mình đi đến phía họ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên không rõ tại sao con quỷ đầu to này lại gọi họ.
"Hai người các ngươi là tùy tùng nhà ai dẫn đến hả? Ở đây làm gì?" Câu hỏi của quỷ đầu to đã giải quyết mối nghi ngờ của Tô Mạt và Hàn Ngạo, có lẽ con quỷ đầu to này chỉ kiểm tra lai lịch của họ mà thôi.
Biết được mục đích cũng hiểu rõ bước tiếp theo nên đối phó như thế nào. Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt một cái rồi tiến lên trước một bước, giọng nói khiêm nhường, hỏi tên quỷ đầu to vừa gọi mình lại.
"Chúng tôi là tùy tùng của trang viên thành Tây. Bởi vì chưa từng thấy phủ Quỷ Vương nam Thành nên chủ nhân nhà tôi mới cho chúng tôi đi tham quan cảnh nguy nga trong phủ. Không biết anh gọi hai chúng tôi đến đây là có chuyện gì chăng?"
Quỷ đầu to vừa nghe thấy hai người trước mặt là tùy tùng trang viên thành Tây thì sắc mặt hơi biến đổi.
Hay rồi, mình thấy hai kẻ lạ hoắc nên muốn lên hù dọa một chút, xem thử có vớt vát được gì tốt không, không ngờ vậy mà lại đụng phải chủ nhân khó chơi nhất.
"Không có gì, không có gì, chẳng qua thấy hai vị đi dạo nên không biết hai vị có cần người hướng dẫn hay không?" Thái độ nhún nhường của quỷ đầu to khiến Tô Mạn và Hàn Ngạo nén cười lắc đầu: "Không dám làm phiền, chúng tôi tùy ý ngắm nhìn là được rồi. Không biết chúng tôi có thể đi chưa?"
"Dĩ nhiên được rồi, có điều tốt nhất đừng đi đến gần địa lao bên kia. Trong đó giam giữ tế phẩm cử hành đại điển Bách Quỷ Dạ Hành tối nay." Quỷ đầu to chỉ ngón tay về phía đại lao cách đó không xa, nói với Hàn Ngạo và Tô Mạt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hàn Ngạo giả bộ hỏi như rất hứng thú: "Tế phẩm à? Là vật gì thế?"
"Là một con người, mấy hôm trước tôi bắt được ở ven đường." Quỷ đầu to đắc ý khoác lác trước mặt Hàn Ngạo và Tô Mạt.
Nghe thấy lời nói của quỷ đầu to, Tô Mạt khẽ cau mày. Xem ra Đào Tử bị thương không nhẹ, nếu không thì thứ trước mắt này muốn bắt được Đào Tử quả thật chính là chuyện lạ. Con quỷ đầu to này rõ ràng thiếu não, mình cũng có thể lợi dụng nó thử xem. Biết đâu có thể đi vào địa lao, còn nghĩ ra cách cứu Đào Tử.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt cười nói với tên quỷ đầu to phía trước: "Tế phẩm này là anh bắt được à? Vậy Quỷ Vương sẽ trọng thưởng cho anh rồi. Không biết hai người chúng tôi có thể được vinh hạnh tận mắt nhìn thấy ở bộ dạng con người kia ở khoảng cách gần hay không?"
Thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Mạt, hiển nhiên quỷ đầu to trước mặt càng thêm phơi phới. Hắn vỗ ngực, sau đó lấy một xâu chìa khóa từ ống tay áo. "Đương nhiên là có thể, địa lao này tôi trông coi mà. Đi theo tôi nào, tôi cho các người nhìn một chút."
Lúc này thân thể Đào Tử đang ở địa lao cũng khôi phục bình thường, có điều là trong này quá âm u nên cô hơi mơ hồ không biết rốt cuộc đã là lúc nào rồi. Nhưng cô cảm thấy mấy ngày gần đây tiếng động bên ngoài cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Mấy lần muốn tìm cơ hội chạy trốn nhưng bị vướng trói buộc quá nặng trên người, bản thân cô cũng bất lực. Con quỷ đầu to kia cũng đã đến vài lần, có lẽ sợ cô chết đói nên mỗi lần đến còn đút ình vài viên đan dược, trong lúc lẩm bẩm còn loáng thoáng để lộ một chút tin tức. Vì Đào Tử muốn con quỷ đầu to kia buông lỏng cảnh giác với mình nên mỗi lần đều giả bộ như vẫn hôn mê, sau đó âm thầm nhớ kỹ lời nó nói.
Hôm nay cảm thấy bên ngoài còn náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều. Có lẽ hôm nay chính là đại điển Bách Quỷ Dạ Hành gì đó ư? Mà tối nay mình sẽ trở thành tế phẩm, cũng không biết tại sao lại chết kiểu này nữa. Mình còn chưa nghiên cứu trà đạo, xuống địa phủ nhâm nhi trà bàn luận đạo với Diêm Vương thế nào đây?
Đào Tử trong địa lao đang bùi ngùi trước vận mệnh bi thảm của mình gần đây thì nghe thấy tiếng mấy bước chân ồn ào đi về phía mình.
Không phải chứ! Đào Tử thầm than khóc, nhanh như vậy đã đến rồi. Cô vội vàng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi đám ma quỷ đến bắt mình đi làm tế phẩm.
Bởi vì có quỷ đầu to dẫn đường, đám quỷ binh cũng không để ý đến Hàn Ngạo và Tô Mạt, mở cửa ra ấy người họ đi vào.
Cửa vừa mở ra, Tô Mạt đã thấy Đào Tử nằm dưới đất. Cô muốn xông lên xem tình trạng của Đào Tử nhưng vướng con quỷ đầu to còn bên cạnh cho nên không dám hành động tùy tiện. Trong đầu cũng đang tính toán cách cứu Đào Tử.
"Đây chính là tế phẩm." Quỷ đầu to chỉ vào Đào Tử đang vờ ngủ mê man, nói với Tô Mạt và Hàn Ngạo cùng đi vào. Tô Mạt giả bộ như thật sự tò mò, đi đến bên cạnh Đào Tử, ngồi xổm xuống, lấy tay chọc chọc vào mặt Đào Tử. "Ồ, đây chính là loài người à? Sao cô ta không nhúc nhích? Không phải chết rồi chứ?"
Thoáng chốc Đào Tử nằm dưới đất nhận ra đây là tiếng của Tô Mạt, trong lòng rất kích động. Cô không ngờ Tô Mạt thật sự đến tìm mình, xem ra mình không cần phải đi đánh cờ với Diêm Vương rồi. Nhưng trên mặt không hề dám lóe lên vẻ vui mừng, vẫn nhắm chặt hai mắt giả vờ hôn mê, chờ đợi thờ cơ.
"Sao chết được chứ? Hôm bắt về cũng là bộ dạng này, tôi sợ cô ta chết đói, mỗi ngày còn đến đút đan dược cho cô ta nữa đấy." Hiển nhiên quỷ đầu to không được vui lắm. Hắn cảm thấy năng lực mình bị Tô Mạt nghi ngờ. Cho nên hắn tiến lên vài bước đến bên cạnh Đào Tử. Bởi vì đầu hắn thật sự quá lớn nên hắn không ngồi xổm xuống mà là dùng tay đỡ đầu đứng đó giải thích với Tô Mạt.
Lúc này Hàn Ngạo thấy quỷ đầu to đứng bên cạnh Đào Tử, đưa lưng về phía mình chẳng hề phòng bị. Anh tiến lên dán một lá bùa Định Thân (1) vào con quỷ đầu to kia. Nhất thời quỷ đầu to im bặt.
(1): Bùa khiến đối phương không thể nhúc nhích, cử động.
Lúc này quỷ đầu to đã bị định thân, vẻ kinh ngạc trên mặt vô cùng rõ ràng. Hắn nhìn Tô Mạt trước mắt, hiển nhiên không hiểu vì sao mình lại bị định thân nữa.
Mà Tô Mạt thấy quỷ đầu to đã bị định thân, vội vàng bắt đầu kiểm tra tình trạng của Đào Tử. Còn Đào Tử luôn cẩn thận nghe ngóng tình trạng trong phòng giam, lúc này cảm giác được Tô Mạt đang kiểm tra tình trạng của mình thì cô vội vàng mở mắt nhìn Tô Mạt.
Thấy Đào Tử mở mắt, Tô Mạt mừng rỡ, "Cậu đã tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có gì khó chịu không?" Đào Tử chớp chớp mắt trước những câu hỏi dồn dập của Tô Mạt, "Mau giải mấy thứ cấm chế này ình, mình không sao đâu, yên tâm đi."
Nghe thấy câu trả lời của Đào Tử, Tô Mạt vội giơ tay lên giải cấm chế trói chặt Đào Tử.
Đào Tử được tự do, đứng dậy hoạt động thử. "Đây là thứ cấm chế quái quỷ gì vậy? Chỉ là một cái nhấc tay của người khác mà mình lại phá mãi chẳng được. Nói đi, sao các cậu tìm được mình?"
"Không kịp để nói nhiều vậy đâu, đến khi chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng nói." Hàn Ngạo ngắt ngang câu chuyện của hai cô gái, sau đó đến bên cạnh quỷ đầu to bị định thân, chỉ vào hắn nói, "Tên này phải xử lý sao đây? Một lá bùa giải quyết nhanh gọn nhé? Hay là muốn làm thế nào?"
Đào Tử nhìn quỷ đầu to bị định thân, "Tha mạng cho hắn đi, mấy ngày qua cũng nhờ có hắn, nếu không xem ra tôi cũng chết đói rồi. Những thứ khác tùy hai người."
Hàn Ngạo gật đầu: "Nếu như vậy thì lấy quỷ cốt của hắn là được rồi. Sau này hắn chỉ có thể sống ngu ngu đần đần, muốn tu thành Quỷ Tiên là chuyện không thể nào."
Nghe thấy họ sẽ giữ lại tính mạng ình, ánh mắt vốn tuyệt vọng của quỷ đầu to thoáng hiện vẻ mừng vui. Dù sao, sống vẫn còn tốt hơn chết, không thể tu thành Quỷ Tiên thì có sao, giữ được tính mạng là quan trọng.
Hàn Ngạo nói xong cách giải quyết liền đặt bàn tay lên lưng quỷ đầu to, sau đó nhẹ nhàng bấu vào, một chiếc xương đen nhánh hiện lên sau lưng hắn rơi vào tay Hàn Ngạo.
Giải quyết xong quỷ đầu to, Hàn Ngạo nhìn về phía Đào Tử và Tô Mạt, "Được rồi, chúng ta có thể đi." Vừa dứt lời, Tô Mạt bên cạnh đã đưa ra một câu hỏi làm khó Hàn Ngạo và Đào Tử.
"Nhưng chúng ta phải mang Đào Tử rời khỏi thế nào?" Một câu nói khiến bước chân Đào Tử và Hàn Ngạo dừng lại. Hiển nhiên hai người không hề nghĩ đến vấn đề này.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút từng chút, hiển nhiên ba người trong địa lao không hề có được cách giải quyết.
Dù sao Đào Tử cũng là tế phẩm đại điển Bách Quỷ Dạ Hành lần này. Nếu hành động tùy tiện thì chỉ bằng ba người họ muốn bình an ra khỏi phủ Quỷ Vương thành Nam là điều vô cùng khó khăn. Đến cùng ba người phải làm sao mới có thể thuận lợi vượt qua trắc trở? Liệu có thể bình an vượt qua đại điển Bách Quỷ Dạ Hành tại phủ Quỷ Vương thành Nam này?