Theo tiếng nổ đùng đoàng, đại điển Bách Quỷ Dạ Hành tại quỷ giới chính thức mở màn.
Tô Mạt và Hàn Ngạo đi theo Vị Ương đến tế đàn phủ Quỷ Vương thành Nam. Trong khu tế đàn trống trải rộng lớn, quỷ quái lần lượt xuất hiện tại các ngả đường. Nhìn lướt qua lại khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến buổi lễ khai mạc hoạt động nào đó.
Bao quanh khu tế đàn có một dãy trống, kỳ dị chính là trước dãy trống không hề có bất kỳ quỷ quái gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trống đánh đùng đùng rung động trong khu tế đàn.
Theo số lượng ma quỷ từ từ tăng lên, như đã luyện tập rất nhiều lần từ trước, tất cả bọn chúng đều đi tuyến đường của mình theo trật tự nghiêm chỉnh.
"Hoành tráng thật, nhưng mà tế đàn rộng lớn như vậy phải cần bao nhiêu người vô tội mới có thể làm được nhiều trống da người như thế? Đáng tiếc là sức lực quá mỏng manh, nếu không em thật sự muốn đánh đám quỷ này hồn bay phách tán." Tô Mạt giảm thấp giọng rỉ tai nói với Hàn Ngạo bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Mạt, làm sao Hàn Ngạo không cảm thấy tức giận chứ? Mới vừa vào tế đàn, anh đã phát hiện dãy trống da người bao quanh nơi đây. Nếu như không phải chủ nhân lớp da này trước khi chết bị hành hạ thê thảm, có oán khí ngút trời, làm sao có thể tự vang khi không có người gõ. Tiếng trống này chính là oán khí phát ra từ người bị hại.
Vị Ương quay đầu nhìn vẻ mặt của hai người, vỗ nhẹ bả vai họ: "Chú ý tâm trạng, nhiều quỷ như vậy không sợ bại lộ thân phận à? Đừng nên để oán khí bao quanh chỗ này làm mê muội."
Lời nhắc nhở của Vị Ương khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo giật thót. Hai người nghĩ lại vẫn còn rùng mình, nhìn lẫn nhau. Không ngờ khí trường trong tế đàn Bách Quỷ Dạ Hành này lại mạnh mẽ đến vậy. Chỉ vừa mới bắt đầu mà hai người đã bị trúng đòn, nếu không có Vị Ương nhắc nhở, sợ rằng lúc này thân phận hai người đã sớm bại lộ rồi.
Thật là nguy hiểm!
Thấy hai người hồi phục lại tinh thần, Vị Ương thở phào nhẹ nhỏm. Cô ta chỉ vào đám quỷ xuất hiện theo thứ tự bên trong tế đàn, nói thản nhiên, "Nơi này quỷ quái đa dạng, có lẽ có nhiều loại quái mà hai người chưa từng gặp phải không? Dù sao các người cũng ở lại, chi bằng theo tôi đi xem Bách Quỷ Dạ Hành hiếm có này đi. Các người ở nhân giới tuyệt đối không gặp được đâu."
"Ừ, vậy cũng được, Bách Quỷ Dạ Hành của người ta cao lắm chỉ là du hồn uổng mệnh trôi giạt trong nhân gian. Nhưng tại quỷ giới các người là yêu ma quỷ quái hoành hành thật sự, như bầy quỷ múa loạn vậy." Nhìn cảnh tượng trong sân, hiển nhiên Tô Mạt rất cảm thán.
Vị Ương che mặt cười một tiếng, "Vậy cô xem cô biết được bao nhiêu loại trong số quỷ quái này? Tôi có thể phổ cập giáo dục miễn phí cho cô một buổi đấy."
Tô Mạt và Hàn Ngạo hướng ánh mắt vào trong tế đàn. Bởi vì lúc nãy Vị Ương nhắc nhở nên cũng vô cùng chú ý, tránh để mình bị oán niệm của trống da người quấy nhiễu lần nữa.
Lúc này trong tế đàn đã tụ tập đủ loại quỷ quái, ngoại trừ mười hai loại quỷ ra, đúng là có rất nhiều loại quỷ mà họ chưa từng nhìn thấy.
Đưa tay chỉ vào một loài quỷ không biết tên trong tế đàn, Tô Mạt quay đầu lại hỏi Vị Ương. "Đám kia là gì vậy? Đại đa số quỷ tôi biết đều từ trong sách cổ, có điều mấy loài này thật sự chẳng có ấn tượng gì."
Nhìn theo hướng ngón tay của Tô Mạt, trong tế đàn quả thật có mấy yêu quái mang hình thù kì dị.
Vị Ương quan sát kỹ lưỡng, "Không ngờ Quỷ Vương thành Nam càng ngày càng có mặt mũi, thậm chí Tà thần Ngũ Thông Thần (1) cũng đến."
(1) Ngũ Thông Thần là dâm thần hoành hành tại thôn quê, có lai lịch phức tạp. Có người nói là quỷ ở Liễu Châu thời Đường, có người nói là kẻ chết trận được Chu Nguyên Chương tế điện, năm người làm một đội.
"Đây chính là Ngũ Thông Thần? Nhưng sao tướng mạo lại khác với miêu tả trong sách cổ quá vậy. Hơn nữa không phải Ngũ Thông Thần chỉ có một kẻ, chẳng qua hình dáng khác nhau, dáng vẻ không phải quỷ cũng chẳng phải yêu sao? Nhưng Ngũ Thông Thần cô nói dường như là đám quỷ kia thì phải?" Tô Mạt nhìn vào trong sân thấy mấy yêu quái lạ mắt, hiển nhiên rất khó hiểu.
Phải biết rằng trước khi Tô Mạt truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, Đào Tử từng đặc biệt tăng cường khóa học cho cô, trong đó có ghi chép về Ngũ Thông Thần. Nhưng Ngũ Thông Thần trong trí nhớ cô với thực tế trước mắt lại khác nhau một trời một vực.
Đầu tiên là chênh lệch số lượng, trong trí nhớ của cô Ngũ Thông Thần chỉ có một kẻ, cũng coi như là tà thần. Nhưng trước mắt lại có tận năm người.
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô Ngũ Thông Thần chẳng ra thể loại nào cả. Nói hắn là yêu quái nhưng lại mặt xanh nanh vàng, mặt mày đáng ghét. Nói là quỷ thì lại có tà pháp mà ác quỷ cũng không thể đạt được.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Mạt, Vị Ương cười giải thích: "Dù sao đây cũng là quỷ giới, dĩ nhiên sẽ có sai lệch với miêu tả tại nhân gian. Hơn nữa cũng chưa từng thấy loài người các cô tiêu diệt được Ngũ Thông Thần chân chính mà."
Nhìn bọn quỷ nhảy múa trong sân, Vị Ương nói tiếp, "Ngũ Thông Thần này tuy thuộc tà thần nhưng nếu như người ta cung phụng đâu ra đấy cũng có thể là thần tài. Hơn nữa còn linh nghiệm hơn cả chính thần. Nhưng một khi xúc phạm thì kẻ đó chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà."
Ba người ngoài tế đàn thảo luận về đám quỷ bên trong, khi thời gian dần trôi, tế đàn rốt cuộc bắt đầu có biến hóa.
Theo nhịp trống da người càng lúc càng dày đặc, trong tế đàn chẳng biết từ khi nào đã nổi lên màn sương mỏng, tựa như trắng mà không phải trắng, khiến người ta cảm thấy mơ hồ. Tế đàn xuất hiện một bầu không khí không biết gọi tên, nhưng muốn miêu tả thì lại chẳng mảy may có được đầu mối.
"Hai người cẩn thận, sương mù này kết hợp với tiếng trống sẽ khiến cho khí trường bên trong mang sắc thái cổ xưa. Hai người tuyệt đối đừng mắc bẫy mà bại lộ thân phận."
Nhìn sương mù màu trắng kéo đầy tế đàn, Vị Ương vội vàng ngưng giải thích về Ngũ Thông Thần mới vừa rồi, nhắc nhở Tô Mạt và Hàn Ngạo suýt nữa trúng đòn.
Nghe Vị Ương nhắc nhở, hai người nghiêm mặt lại, không gặng hỏi trong tế đàn có ai với ai nữa mà là thầm niệm pháp chú để mình tĩnh tâm. Sau đó lẳng lặng nhìn biến chuyển trong tế đàn, không hề lên tiếng nữa.
Vị Ương thấy hai người đã tiến vào trạng thái đề phòng thì gật đầu, cũng chuyển ánh mắt vào tế đàn. Thấy tình hình này có lẽ Quỷ Vương thành Nam sắp xuất hiện rồi.
Quả nhiên theo màn sương mù càng lúc càng đậm và nhịp trống da người vang lên, quỷ quái trong tế đàn cũng không vì sương mù kéo đến mà yên tĩnh, ngược lại toàn bộ lắc lư theo tiết tấu của tiếng trống.
Thấy cảnh tượng trong sân, Tô Mạt và Hàn Ngạo thoáng liếc nhìn nhau, xem ra tiếng trống không những đầu độc hành động của con người mà còn có thể phối hợp với sương mù thật sự mê hoặc đám quỷ quái. Nhìn dáng vẻ mấy con quỷ này, hiển nhiên đã gần như mất lý trí. Quả nhiên phù hợp với ý nghĩa của bốn chữ bầy quỷ múa loạn.
Rốt cuộc khi sương mù dần dần từ đậm trở thành nhạt, quỷ quái trong sân cũng từ từ yên tĩnh lại, dường như bắt đầu chờ đợi điều gì đó.
Lúc này chân trời loáng thoáng thấy được một vầng trăng màu máu sáng rực treo trên không trung. Dưới vầng trăng máu dường như có gì đó đang bay về phía bên này.
Tô Mạt và Hàn Ngạo ngẩng đầu lên nhìn vật đang bay đến tế đàn, vậy mà lại là một chiếc xe ngựa màu vàng nhạt. Điều kỳ lạ chính là xung quanh xe ngựa không có tôi tớ đi theo, cũng không có đồ gì đặc biệt. Có lẽ thân phận người trong xe ngựa này không hề đơn giản, nếu không cũng không thể từ trên trời giáng xuống như thế.
Tô Mạt lặng lẽ lấy tay huých Vị Ương, "Người đó là ai thế?"
"Quỷ Vương thành Nam. Hiện tại kinh ngạc còn sớm, chờ chút nữa cô thấy được hắn thì sẽ càng kinh ngạc hơn." Vị Ương không quay đầu lại nhìn Tô Mạt có vẻ hơi kinh ngạc ở phía sau, cô ta chỉ ngẩng đầu nhìn xe ngựa màu vàng nhạt từ từ đáp xuống, đôi mắt thấp thoáng vẻ mong đợi. Có điều Tô Mạt và Hàn Ngạo ở sau lưng cô ta không nhìn thấy được.
Cuối cùng xe ngựa màu vàng nhạt đáp xuống con đường trong sân, đám quỷ quái vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại.
Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ trong xe ngựa, vén tấm màn xe che phía trước. Mà theo tấm màn được vén lên, đám quỷ quái trong tế đàn bắt đầu rối rít quỳ lạy. Nhất thời trong phủ thành Nam chỉ có tiếng hoan hô và tiếng tham bái của đám quỷ vang vọng cả bầu trời.
"Cung thỉnh Quỷ Vương - Quỷ Hậu hiện thân, Quỷ Vương - Quỷ Hậu vui sướng bất tận..."