Xe ngựa ánh vàng đáp xuống, khiến cho đám yêu ma quỷ quái vốn đang múa may loạn xạ rối rít yên tĩnh trở lại.
Khi bàn tay trắng nõn vén màn xe ngựa lên, cả đám yêu ma quỷ quái trong phủ rối rít quỳ lạy.
Lúc này Vị Ương chỉ đứng ở ngoài sân nhìn chiếc xe ngựa ánh vàng đáp xuống từ trên không trung. Khi cả đám quỷ quỳ xuống lạy, cũng chỉ có cô và Tô Mạt, Hàn Ngạo bên cạnh cô là hoàn toàn không nhúc nhích.
Thấy phản ứng của Vị Ương, hiển nhiên Tô Mạt và Hàn Ngạo hơi kinh ngạc.
Tuy biết Vị Ương chắc chắn mang thân phận chủ nhân, lại không ngờ rằng khi tất cả quỷ quái quỳ lạy thì Vị Ương vẫn đứng im tại chỗ.
Không giống với Tô Mạt và Hàn Ngạo, hai người bởi vì chỉ mải nhìn xe ngựa đáp xuống nên quên mất việc quỳ lạy theo người khác để tránh gây chú ý. Mà Vị Ương thì rõ ràng hoàn toàn không có ý định quỳ xuống bái lạy.
Ngoài tế đàn, Tô Mạt và Hàn Ngạo suy đoán thân phận thật sự của Vị Ương. Mà lúc này, trong tế đàn, chủ nhân bàn tay trắng nõn vén màn xe lên kia cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt thật sự.
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông, Tô Mạt và Hàn Ngạo rõ ràng thoáng sửng sốt. Quỷ Vương thành Tây mà họ tiêu diệt ban đầu mang dáng vẻ vô cùng xấu xí. Nhưng vị Quỷ Vương thành Nam trước mắt này lại khiến người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của mình.
Quỷ Vương thành Nam thật sự có thể nói là tuấn tú tuyệt trần, khuôn mặt như được điêu khắc, nét nào ra nét đấy, gương mặt góc cạnh anh tuấn vô cùng.
Bề ngoài nhìn như có chút phóng đãng ngang ngạnh, nhưng đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường. Hiển nhiên là khác biệt một trời một vực với Quỷ Vương thành Tây kia. Có lẽ nếu ngày đó đối phương đổi lại người đàn ông này thì ai chết vào tay ai thật sự còn chưa biết được.
Mái tóc dài đen nhánh dày đặc buộc hờ sau ót, dưới mày kiếm là đôi mắt đào hoa dài nhỏ mang đủ loại dịu dàng khiến người ta vừa nhìn đã như không kiềm được lạc vào trong đó.
Dưới chiếc mũi cao thẳng là cánh môi có độ dày vừa phải như hoa anh đào, lúc này đang nhoẻn một nụ cười khiến người lóa mắt. Bộ trường bào ánh vàng, từ cổ áo đến ống tay áo thêu hoa văn hình rồng vàng đậm, thể hiện rõ thân phận tôn quý của Quỷ Vương trước mắt.
Hắn bước xuống xe ngựa, không hề nhìn mọi người mà đưa đôi tay trắng nõn về phía xe ngựa, giống như đang chờ đợi ai đó bước xuống.
Quả nhiên nhìn bàn tay đưa về phía màn che, từ bên trong xe ngựa lại duỗi ra một cánh tay mang làn da ngọc ngà trắng hơn cả làn da của Quỷ Vương trước xe ngựa.
Tô Mạt nhìn cánh tay khác đưa ra, tò mò không biết Quỷ Hậu này sẽ nghiêng thành nghiêng nước đến cỡ nào. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến khi chủ nhân đôi tay kia lộ ra dung mạo thật của mình thì Tô Mạt mãi mà vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Nhìn theo phía cánh tay lộ ra, bóng dáng sau màn che rốt cuộc cũng xuất hiện.
Tóc dài buộc cao, khi khom lưng ra khỏi xe ngựa, sợi tóc mượt mà sau lưng nghịch ngợm rơi lả tả xuống trước ngực.
Vầng trán sáng bóng, dưới đôi lông mày thon như chiếc lá là đôi mắt đen láy và sâu thẳm như có thể hút hồn người khác. Lông mi dài và cong, khóe mắt khẽ nhếch tăng thêm vẻ phong tình mê hoặc lòng người. Dưới chiếc mũi anh tuấn là đôi môi đầy đặn giống như cánh hoa hồng nổi bật trên làn da trắng.
Hắn đặt tay vào tay người đàn ông kia, mượn lực một cái đã rơi vào lòng Quỷ Vương thành Nam. Nhìn khắp một lượt, khi thấy Vị Ương đứng ngoài tế đàn, hắn bỗng mỉm cười, vẻ xinh đẹp cực hạn khiến mắt Quỷ Vương đang ôm hắn tối sầm lại.
Lúc này vẻ mặt không thể tin của Tô Mạt lúc nhìn người trong ngực Quỷ Vương khiến Vị Ương mỉm cười.
"Sao hả? Không ngờ à? Cũng đã sớm nói màn giật gân còn ở phía sau rồi."
Tô Mạt nhìn Vị Ương, lại nhìn sang Hàn Ngạo bên cạnh, hiển nhiên có chút rối rắm.
"Tôi rất ngạc nhiên đó, vốn tưởng rằng chủ nhân của đôi tay kia thế nào cũng phải là một cô gái nghiêng thành nghiêng nước. Ai ngờ rằng đường đường là Quỷ Hậu của vua quỷ giới lại là một người đàn ông chứ!"
"Ha ha, còn có việc cô không ngờ đến nữa kia." Vị Ương che mặt cười khẽ, nhín về phía người đàn ông trong ngực Quỷ Vương.
Chú ý đến ánh mắt Vị Ương nhìn sang, người đàn ông trong ngực Quỷ Vương không biết kề tai hắn nói gì, thế nhưng Quỷ Vương thành Nam lại ôm hắn đi về phía Vị Ương.
Nhìn Quỷ Vương từ từ đến gần, Tô Mạt và Hàn Ngạo hơi đề phòng. Vị Ương quay đầu lại nhìn hai người đang cảnh giác, khoát tay áo như trấn an, "Đừng lo, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu."
Rốt cuộc Quỷ Vương ôm người đàn ông đến trước mặt Vị Ương, không hề nhìn về phía Hàn Ngạo và Tô Mạt. Quỷ Vương khẽ gật đầu với Vị Ương, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trong ngực đã đẩy hắn, ý bảo để mình xuống.
Chân người đàn ông vừa chạm đất liền nhào về phía Vị Ương. Tô Mạt và Hàn Ngạo còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông trước mắt đã ôm chầm lấy cô ta, kêu lên một tiếng khiến hai người sững sờ.
"Chị, chị vẫn khỏe chứ?" Tiếng nói ôn hòa như gió xuân khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng cách xưng hô lại thật sự khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo sợ hãi vã cả mồ hôi lạnh.
Vị Ương không đẩy người đàn ông ôm mình ra, ngược lại quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, vẻ mặt như cười như không còn mang theo nét ranh mãnh.
"Đây là em ruột của tôi, tên là Tử Khanh. Cũng là người tạo nên bức họa trong trang viên và chiếc bình ngọc. Quỷ Hậu của Mặc Uyên - Quỷ Vương thành Nam."
Tô Mạt và Hàn Ngạo liếc nhìn nhau một cái rồi nhìn về phía Vị Ương.
Lúc này trong mắt Vị Ương thêm vẻ trấn an, dường như nói cho họ biết đừng nên lo lắng, có mình ở đây đương nhiên phủ Quỷ Vương thành Nam này cũng an toàn.
Trái tim lơ lửng đã yên ổn trở lại, hai người thoáng nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Vị Ương. Vừa lúc nhìn thấy người đàn ông đang ôm Vị Ương lúc này bị Quỷ Vương Mặc Uyên xách trở lại trong ngực mình.
Vị Ương buồn cười nhìn vẻ mặt không tình nguyện của em trai mình khi bị xách đi, cô ta ngẩng đầu nhìn Mặc Uyên, rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Ổn định người đàn ông không yên phận bên cạnh mình, nụ cười lóa mắt trên mặt Mặc Uyên biến mất. Hắn nhìn Vị Ương, giọng nói dễ nghe nhưng có vẻ lạnh lùng:
"Không ngờ lại có thể mời được chị cả đến đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này , đã lâu không gặp, đợi sau khi đại điển kết thúc không bằng chị cả theo tôi vào phủ nghỉ ngơi vài ngày, tránh cho Tử Khanh luôn nhắc đến chị."
Vị Ương khẽ mỉm cười, "Cũng được, đúng lúc mọi người cũng có thể ôn chuyện, nhưng có thể thấy cậu nhiều lời như thế cũng thật kì lạ." Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, "Không ngại ở lại vài ngày với tôi chứ?"
Theo ánh mắt của Vị Ương, Mặc Uyên nhìn thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo luôn quan sát mình và Tử Khanh.
"Chị cả giao thiệp với loài người từ lúc nào thế? Nên chú ý một chút, quỷ quái trong đại điển này cao thấp không đều, cẩn thận gặp phiền phức." Hiển nhiên khi nhìn thấu thân phận của hai người, Mặc Uyên nhíu mày, khuyên nhủ Vị Ương khóe mắt đang mỉm cười.
"Tôi làm việc khi nào phải nhìn mặt người khác chứ, không sao cả, có điều cậu nói cũng đúng. Hôm nay quỷ quái quá đông, đây là bạn tốt ở thế giới loài người của tôi, khó lắm mới đến thăm tôi được một lần. Coi như tôi xin cậu chút sĩ diện, giúp tôi thu xếp ổn thỏa cho họ trước. Đến lúc tôi đi thì tự tôi sẽ đưa họ đi luôn."
"Cũng được, vậy để họ ở bên cạnh chị, đừng nên đi lung tung. Đợi sau khi đại điển kết thúc thì tính." Tử Khanh không đợi Mặc Uyên trả lời, giành trước nhận lời với chị mình.
Mặc Uyên bất đắc dĩ nhìn người yêu bên cạnh, đành phải gật đầu. Đám người lại đưa mắt nhìn cảnh tưởng trong tế đàn.
Sau khi Quỷ Vương Mặc Uyên ngồi xuống, đám yêu ma quỷ quái trong sân lần nữa sục sôi, trên lối vào là quỷ đầu to bị biến thành Đào Tử đang bị quỷ binh kéo ra. Thấy tế phẩm xuất hiện, không khí trong sân càng nồng nhiệt.
Mặc Uyển liếc nhìn tế phẩm trong sân, khẽ cau mày. Hiển nhiên là đã nhìn thấu gì đó, hắn chuyển mắt về phía Vị Ương. Thấy ánh mắt Mặc Uyên, Vị Ương nhún vái, ý bảo mình muốn bảo vệ người bên cạnh, để hắn xem làm thế nào thì làm. Về phần giải thích thì sau này sẽ nói với hắn.
Nhận thấy ánh mắt hai người, Tử Khanh nhìn chị gái của mình, sau đó chuyển ánh mắt về phía Mặc Uyên, lặng lẽ truyền đến lời thỉnh cầu của mình.
Mặc Uyên nắm tay Tử Khanh trấn an, rồi quay đầu tiếp tục xem biến chuyển tại buổi lễ.
Quỷ binh ra sức ném quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử lên không trung, chỉ thấy một trăm con quỷ dưới đất ùa lên, phóng đến tế phẩm giữa không trung.
Hiển nhiên Tô Mạt và Hàn Ngạo không ngờ kết quả của tế phẩm là như thế, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp thời cứu được Đào Tử. Nếu không hiện tại người bị chúng quỷ tranh đoạt sẽ là Đào Tử rồi.
Cảnh tượng tranh đoạt trong sân không duy trì bao lâu, quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử nhanh chóng bị tên tà thần Ngũ Thông Thần mới vừa được bọn Tô Mạt thảo luận cướp đi. Chỉ trong thoáng chốc, năm tên tà thần mặt mày dữ tợn đã xé tế phẩm vừa cướp được thành bốn năm mảnh, đồng thời máu tươi văng tung tóe khiến tâm trạng tất cả quỷ quái càng dâng trào.
"Đi thôi." Mặc Uyên đứng dậy, thản nhiên cất tiếng. "Tế phẩm đã có chủ, đại điển này cũng xem như kết thúc, trở về phủ rồi nói." Nói xong, hắn kéo Tử Khanh đứng dậy rồi rời khỏi vị trí của mình.
Vị Ương nhìn vào sân, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo còn đang sững sờ. "Chẳng thú vị gì, đừng xem nữa, đi thôi."
Tiếng Vị Ương khiến hai người phục hồi lại tinh thần. Hai người không chần chờ nữa, đi theo Vị Ương rời khỏi tế đàn bách quỷ bẩn thỉu xấu xa này.