Thầy Âm Dương Lạ Đời


Rời khỏi tế đàn Bách Quỷ bẩn thỉu xấu xa, Tô Mạt và Hàn Ngạo đi theo Quỷ Vương Mặc Uyên trở về sân sau trong phủ.
Không vội vã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, trước tiên Mặc Uyên đưa cả đám đến phòng nghị sự trong phủ, sau đó cho người hầu bên cạnh và quỷ binh lui xuống.
Nhìn đám quỷ binh, quỷ hầu lui xuống, mà cửa phòng thì bị quỷ binh lui ra thuận tay đóng lại. Lúc này Mặc Uyên ngồi ở ghế chủ trì mới thản nhiên cất lời, giọng nói còn mang theo chút lạnh lẽo.
"Chị cả, hiện tại có thể giải thích xem tế phẩm kia là thế nào chưa?"
Thấy Mặc Uyên hơi tức giận, Tử Khanh cũng ngồi ở ghế chủ trì đưa tay cầm lấy tay Mặc Uyên. Hắn lo lắng nhìn người yêu và chị gái, sợ hai người sẽ xảy ra xung đột.
Mà Vị Ương thấy Mặc Uyên hơi giận cũng không có hề sợ hãi chút nào, chỉ nhún vai, sau đó lấy chiếc bình ngọc chứa Đào Tử trong ngực ra, mở nắp bình.
Đào Tử ở trong bình chỉ thấy trước mắt xuất hiện một tia sáng, cho nên liền đi về phía ánh sáng đó. Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, Đào Tư che mắt lại theo bản năng.
Khi nắp bình mở ra, một luồng sương mù cũng bay ra từ trong bình ngọc. Thân hình Đào Tử từ từ hiện ra trước mắt mọi người. Có lẽ là vì ánh sáng chói mắt, lúc này Đào Tử đang lấy tay che mắt lại.
Thấy Đào Tử xuất hiện, Tô Mạt vội vàng tiến đến kéo tay Đào Tử. Có lẽ vì cô biết Đào Tử vừa mới rời khỏi chiếc bình, mắt sẽ bị ảnh hưởng nên cẩn thận dẫn cô ấy tránh khỏi vật thể trước mắt, kéo Đào Tử về bên cạnh mình. Sau đó Tô Mạt đề phòng nhìn vẻ mặt hơi giận của Mặc Uyên.
"Đây là bạn tốt của tôi ở thế giới loài người, bị quỷ đầu to bắt giữ, vốn là tế phẩm đại điển lần này. Nhưng cậu cũng biết kết quả của tế phẩm rồi, lẽ nào muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy bị xé thành mảnh nhỏ sao?"

Tiếng Vị Ương thản nhiên, cũng không lên xuống quá nhiều, dường như thật sự chỉ giải thích với Mặc Uyên tại sao tế phẩm cuối cùng lại biến thành đồng loại.
Đôi bàn tay của Mặc Uyên bị nắm rất chặt, hiển nhiên đang xin xỏ cho chị gái của mình. Cảm giác được trên tay truyền đến nhiệt độ, biểu cảm trên mặt Mặc Uyên trở nên ôn hòa lại, nhưng đôi mắt vẫn thoáng vẻ bất đắc dĩ. Hắn nhìn Tử Khanh bên cạnh, đặt bàn tay vẫn đang nắm chặt ấy vào lòng bàn tay mình, sức lực vừa phải, không làm bị thương Tử Khanh nhưng cũng khiến Tử Khanh không rút ra được.
"Ngồi xuống cả đi, nếu đã đến đây thì chính là khách. Các người cứ yên tâm, nếu đã là bạn của chị cả, tất nhiên bổn vương sẽ không làm khó. Lát nữa ta sẽ bảo quỷ hầu chuẩn bị phòng cho các vị, các vị cứ việc ở đây. Nếu muốn rời khỏi, bổn vương cũng có thể đưa các vị đến vùng đất an toàn hơn một chút. Không biết chị cả có hài lòng với sắp xếp này không?"
Có được lời cam đoan của Mặc Uyên, như đã nhẹ nhõm hơn một chút, Vị Ương khẽ thở dài, "Đương nhiên tôi yên tâm về lời cậu nói rồi. Người một nhà tôi cũng không từ mà biệt, làm phiền rồi."
"Nếu chị đã nói người một nhà thì còn nói gì mà phiền với không phiền chứ hả? Ba tên nhóc các người cứ an tâm đi, từ trước đến nay Mặc nói được thì làm được. Khi nào các người muốn đi cứ việc nói thẳng, chúng tôi sẽ sắp xếp. Vốn các người không thuộc về thế giới của chúng tôi, nhưng bị ép vào trong này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi."
Tiếng nói dịu dàng của Tử Khanh khiến bọn Tô Mạt cả kinh, vậy mà người này lại có thể nhận ra mình không thuộc về thế giới của bọn họ.
Có điều...
Có thể tạo ra bức họa phong ấn người khác và bình ngọc chứa con người, còn có thể nhìn thấu sự việc, xem ra người đàn ông này cũng không đơn giản. Có điều khiến người ta tò mò nhất chính là một người đàn ông như thế lại trở thành người yêu của Quỷ Vương, quả thật lợi hại.
"Cám ơn." Chỉ hai chữ đơn giản nhưng đã bày tỏ được lòng biết ơn của ba người họ đối với Vị Ương và sự thành toàn của Mặc Uyên và Tử Khanh.
Đối mặt với lời cảm ơn của ba người, Mặc Uyên chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì hết. Còn Vị Ương thì đi đến cửa gọi quỷ hầu dẫn ba người đến gian phòng đã được sắp xếp.

Chào Mặc Uyên và Tử Khanh xong, ba người liền rời đi.
Sau khi tất cả đều được sắp xếp xong, tất cả quỷ hầu cũng lần lượt lui ra, rốt cuộc Đào Tử hơi không kiềm lòng được, nhìn Tô Mạt nói lên đề nghị của mình.
"Ở đây chúng ta thật sự an toàn sao? Có nên thừa dịp bây giờ rời khỏi hay không?"
Tô Mạt thoáng do dự, cũng không nói lời nào, hiển nhiên là đang suy tính gì đó. Thấy phản ứng của Tô Mạt, Đào Tử không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đợi Tô Mạt hoàn hồn.
"Mình tin tưởng Vị Ương." Tô Mạt bỗng cất tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng, giọng nói còn tràn ngập sự kiên định. "Trước mắt không phải là lúc suy nghĩ đến điều này, mình tin Vị Ương sẽ bảo vệ chúng ta chu toàn. Hiện tại quan trọng nhất là làm sao để chúng ta có thể rời khỏi kết giới. Bị giam trong này lâu như vậy không biết bây giờ ngoài kia đã là lúc nào rồi? Kiều Dật và Tử Ngâm đến cùng là ở đâu? Ra sao rồi?"
Tô Mạt đưa ra rất nhiều câu hỏi trong lòng mình. Mà những vấn đề cô nói lên lúc này cũng chính là nỗi lo của Hàn Ngạo và Đào Tử.
Kể từ đầu tháng cô hồn đã xảy ra một loạt chuyện khiến ba người đến nơi quái quỷ này, không biết bây giờ thế giới bên ngoài đã ra sao rồi.
Không khí yên lặng tĩnh mịch bao trùm ba người, lúc này hiển nhiên họ đều rất hoang mang, không biết tình trạng này đến bao giờ mới kết thúc? Và lúc nào mới có thể trở lại nhân gian?
"Ba người đang suy nghĩ gì thế?" Bỗng một tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy tư của họ. Ba người đồng thời ngẩng đầu, Tử Khanh đang đứng tại cửa mỉm cười nhìn ba người. Khuôn mặt vốn mị hoặc cười lên lại càng có cảm giác hút hồn.
"Làm sao chỉ có mình anh đến? Vị Ương đâu?" Hiển nhiên thấy một mình Tử Khanh xuất hiện, ba người trong phòng đều rất kinh ngạc.

"Ừ, tôi đến gặp các người, thuận tiện muốn biết tại sao các người lại đến thế giới này?" Tiếng nói dịu dàng giải thích nguyên nhân mình xuất hiện. "Thời gian của tôi không nhiều, lát nữa Mặc sẽ đến tìm tôi. Cho nên các người nên nói sơ lược cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ tìm ra đầu mối có thể giúp các người rời khỏi đây, trở về thế giới của các người."
Ba người liếc nhìn nhau một cái. Trong mấy ngày qua, dường như đây được coi là tin tốt đầu tiên.
Trong mắt ba người đều lướt qua một tia hi vọng. Đúng vậy, bị giam trong đây lâu như vậy sao không muốn trở về thế giới của mình được chứ, có điều sóng trước chưa yên thì sóng sau lại đến. Hiện tại vất vả lắm mới tìm được Đào Tử, nếu hiện tại Tử Khanh có thể giúp họ rời khỏi đây vậy thì quá hoàn mỹ rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt bắt đầu kể lại cho Tử Khanh biết cô và Đào Tử trở về tiệm, chạm vào bùa chú trên chiếc bình nhỏ ra sao; Làm sao lại bị kết giới hút vào đây, đại khái là nói hết tất cả những gì mình đã trải qua cho Tử Khanh biết.
Dĩ nhiên ngoại trừ chuyện tiêu diệt Quỷ Vương thành Tây và thiên lôi là cô giấu đi.
Dù sao cô cũng không quen người trước mắt, tùy tiện nói việc này ra sợ rằng cả ba người họ đều không thể có kết quả tốt.
Nghe Tô Mạt kể lại, Tử Khanh không nói gì nữa mà vẫn cúi đầu không biết đang suy tính điều chi.
Ba người cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tử Khanh trước mặt. Đợi chờ ngóng trông vào tài năng của vị Quỷ Hậu xinh đẹp này giải đáp nghi ngờ của bọn họ.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, đến độ mà cảm giác như một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Cuối cùng theo tiếng hô hoán của Tử Khanh, sự yên tĩnh trong phòng rốt cuộc bị đánh vỡ.
"Tôi nhớ ra trận pháp này rồi. Đây là trận Thất Tuyệt - tà trận thượng cổ. Cái gọi là Thất Tuyệt đơn giản là bảy trận trong trận tạo nên, độ khó mỗi trận pháp không giống nhau. Nhưng rất kỳ lạ là các người dường như chẳng gặp phải nguy hiểm gì cả. Có lẽ các người may mắn ư? Xem tình hình trước mắt, các người hẳn đã qua được năm trận, chỉ còn hai trận chưa qua được. Nhưng mà tôi chỉ có thể nói rằng tự cầu phúc thôi." Nói đến đây, Tử Khanh dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới nói tiếp.
"Các người không phải lo lắng vấn đề thời gian. Thời gian trong kết giới này gần như không thay đổi với thế giới của các người, đến khi các người trở về sẽ biết. Nói cho cùng tôi chưa hề nghiên cứu trận pháp này, cũng chỉ có thể nói mấy thứ này mà thôi."
Nghe thấy lời nói của Tử Khanh, trên mặt Tô Mạt hiện vẻ lo lắng. Đúng là giống như lời Tử Khanh đã nói, ban đầu cô cũng liên tưởng đến tà trận thượng cổ. Nhưng khi đến đây dường như chưa gặp phải nguy hiểm khó khăn gì, ý nghĩ trong lòng cô đã sớm có chút dao động. Bây giờ nghe thấy xác nhận của Tử Khanh, chút nghi ngờ kia rốt cuộc cũng đã trở nên trầm trọng, cứ như thế đè nặng lòng Tô Mạt.

Tử Khanh quan sát phản ứng của ba người. Hiển nhiên Đào Tử và Hàn Ngạo vẫn còn chưa hiểu tà trận này, cho nên vẻ mặt vẫn chưa có gì thay đổi. Mà Tô Mạt hiển nhiên là có chút ấn tượng với chuyện này.
Giống như suy nghĩ của Tử Khanh, Đào Tử và Hàn Ngạo chẳng hề biết gì về trận Thất Tuyệt mà Tử Khanh nói cả. Tuy từ lúc đến thế giới này cho tới nay đã gặp phải chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng cũng không có gì quá nguy hiểm. Nhưng khi thấy phản ứng của Tô Mạt, có lẽ chuyện không đơn giản như họ nghĩ.
Thấy rõ không khí trở nên hơi trầm trọng, Tử Khanh cất lời cắt đứt sự yên lặng trong phòng.
"Các người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, không phải nói rằng thuyền đến đầu cầu tự đi thẳng (1) sao? Các người đã vào đây thì nhất định phải đối mặt, có nghĩ nhiều hơn nữa thì vẫn là kết quả này thôi. Chi bằng thả lỏng nghỉ ngơi thật tốt. Dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với nguy hiểm chưa biết."
(1) Thuyền đến đầu cầu tự đi thẳng: Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Dường như lời an ủi của Tử Khanh mang lại tác dụng, Tô Mạt ngẩng đầu cười thản nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì, khích lệ Đào Tử và Hàn Ngạo.
"Tử Khanh nói rất đúng, dù sao cũng phải đối mặt, vậy thì còn rối rắm gì nữa chứ? Chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, chờ đợi ngày trở về thế giới của chúng ta!"
"Vậy là đúng." Nhìn tinh thần ba người dường như khá hơn một chút, Tử Khanh cười cười đứng dậy cáo từ. "Tôi cũng phải đi đây. Nếu không một hồi Mặc Uyên lại đến tìm. Các người nghỉ ngơi cho khỏe đi, chọn ngày xong sẽ đưa các người rời khỏi." Hắn nói xong, nháy mắt với ba người rồi rời khỏi.
Nhìn Tử Khanh đi khỏi, Đào Tử quan sát vẻ mặt Tô Mạt, biết lúc này trong lòng Tô Mạt cũng không nhẹ nhõm như biểu hiện trên mặt cô ấy. Cô đi đến bên cạnh Tô Mạt, đưa tay vòng trên cánh tay Tô Mạt, im lặng truyền cho bạn thân niềm an ủi của mình.
Nhìn Đào Tử lại nhìn Hàn Ngạo, Tô Mạt thở dài vỗ vỗ bàn tay Đào Tử trên cánh tay mình. "Không sao, chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Đến khi chúng ta ra khỏi nơi quái quỷ này nhất định phải thư giãn một chút mời được. Đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này đã kết thúc, cũng không còn sớm nữa, trời đã sắp sáng rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi nào."
Như lời của Tô Mạt nói, lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã tờ mờ lấp ló tia sáng. Thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh đến cuối cùng cũng đi qua. Bọn Tô Mạt phải chăng sẽ thuận lợi phá được trận Thất Tuyệt như thời khắc trời sắp sáng này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận