Mỗi ngày về nhà với Tử Ngâm là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì chỉ cần Kiều Dật có thời gian thì sẽ đến trường đợi cô tan học. Sau đó hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn. Hai người bàn bạc ăn gì, rồi cùng nhau về nhà nghiên cứu cách làm. Ngày tháng trôi qua cũng coi như là sinh động.
Cứ như thế qua khoảng hai tháng, Tử Ngâm phát hiện bạn thân tháng này của mình dường như đã lâu còn chưa đến.
Mang theo một chút hoài nghi, Tử Ngâm nhờ bạn học xin nghỉ giúp cô, sau đó đi đến bệnh viện kiểm tra. Cầm lấy báo cáo kết quả kiểm tra trong tay, Tử Ngâm nửa vui nửa lo.
Vui chính là trong bụng mình đã có một sinh mệnh nhỏ. Lo chính là cô không biết đứa con này đến có đúng lúc và Kiều Dật có thích đứa con này hay không.
Chuông điện thoại cắt ngang dòng trầm tư của Tử Ngâm, "Tử Ngâm, em đang ở đâu? Anh ở cửa trường của em đợi rất lâu cũng không thấy em ra, hỏi bạn học của em mới biết em xin nghỉ. Sao vậy? Em đang ở đâu thế?"
"Em... em ở bệnh viện." Trong tiếng nói của Tử Ngâm lộ ra một chút bất lực.
"Bệnh viện? Sao vậy? Em khó chịu ở đâu? Sao không nói với anh một tiếng chứ? Em ở bệnh viện nào? Anh đến tìm em." Nghe thấy tiếng Kiều Dật lo lắng, trong lòng Tử Ngâm thêm phần an ủi.
"Em ở bệnh viện thành phố."
"Được, chờ anh." Cúp điện thoại, Kiều Dật bắt một chiếc taxi, chạy thẳng đến bệnh viện thành phố. Đến bệnh viện thành phố, Kiều Dật trả tiền, mở cửa xe, chạy vào bệnh viện.
"Em ở đây." Tử Ngâm nhìn thấy Kiều Dật chạy về phía bệnh viện, vội vàng kêu lên.
Kiều Dật quay đầu lại, nhìn thấy Tử Ngâm đang yên lành đứng đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Anh bước lên ôm lấy Tử Ngâm, "Em làm anh sợ chết được, sao lại đến bệnh viện? Khó chịu ở đâu?" Anh đưa tay sờ trán Tử Ngâm, lại sờ sờ trán mình. Tử Ngâm buồn cười nhìn Kiều Dật, sau đó nghiêm mặt, "Kiều Dật, em có việc muốn nói với anh."
Kiều Dật nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Tử Ngâm, cũng không đùa giỡn với cô nữa, "Vậy chúng ta về nhà nói, em cũng mệt rồi phải không?"
Tử Ngâm suy nghĩ một chút, nên về nhà nói rõ ràng với anh, xem thái độ anh, nói chuyện ở ngoài cũng không thích hợp. Vì vậy cô khoác cánh tay Kiều Dật, hai người ngồi xe về nhà.
Ngồi trên ghế salon, Tử Ngâm hơi bận tâm nhìn Kiều Dật cũng đang ngồi trên ghế salon giống mình. Đã sắp qua nửa tiếng rồi, từ lúc về nhà cô đưa báo cáo chẩn đoán cho Kiều Dật đến giờ, Kiều Dật vẫn nhìn chằm chằm báo cáo chẩn đoán trong tay anh không nhúc nhích, miệng chỉ cười toe toét ngây ngô.
Có điều thấy phản ứng này của anh, tim Tử Ngâm ngược lại nhẹ nhõm. Có lẽ anh cũng thích trẻ con giống như mình.
Kiều Dật ngồi trên ghế bỗng cầm lấy điện thoại trong tay, gọi một cú điện thoại, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Alo, mẹ, mẹ sắp làm ba rồi, ha ha. À, không đúng, là con sắp làm ba rồi. Tử Ngâm mang thai rồi, dạ, được, mai con sẽ đưa cô ấy về nhà. Có cái gì cần chú ý không ạ, cô ấy có thể đi lại hay không? Hả? Ngày mai con ôm cô ấy về nhà. Cái gì? Ôi, lúc nào rồi mà mẹ còn trêu đùa con nữa. Ha ha, không phải là con lần đầu tiên làm ba sao. Được rồi, cứ như vậy đi, mai gặp."
Cúp điện thoại, rốt cuộc Kiều Dật khôi phục lại bình thường.
"Ngày mai về nhà với anh sao? Em còn chưa chuẩn bị xong nữa, cha mẹ anh sẽ thích em chứ? Dù sao chúng ta còn chưa kết hôn mà em đã Em hơi lo lắng."
Kiều Dật kéo tay Tử Ngâm, "Yên tâm đi, em cũng đừng nghĩ nhiều. Từ lúc chúng ta bắt đầu quen nhau thì anh đã nói việc của hai chúng ta cho gia đình biết rồi. Mẹ anh cũng sớm thúc giục anh đưa em về nhà, bây giờ chẳng những anh cho bà một đứa con dâu xinh đẹp, còn cho bà lên chức bà nội nữa. Bà vui mừng còn không kịp nữa là. Em có đói bụng không, anh đi nấu chút gì cho em ăn nhé."
Tử Ngâm nhìn Kiều Dật bận rộn trong phòng bếp, cũng cầm lên điện thoại trong tay, chuẩn bị gọi về nhà báo tình huống hiện tại của mình. Điện thoại bắt máy, quả nhiên vừa nghe việc cô mang thai thì điện thoại rơi vào trạng thái cứ cách một phút là đổi một người trò chuyện. Tử Ngâm để xa điện thoại ra, cho đến khi tiếng nói bên kia nhỏ dần, cô mới đặt lại điện thoại bên tai một lần nữa.
"Ba và mẹ con quyết định ngày mai sẽ đến thành phố A. Con hãy chăm sóc mình thật tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đúng giờ. Bên trường học thì xin phép nghỉ trước, nghỉ ngơi sớm một chút, trước hết cứ vậy đi." Ba nói xong lại dặn dò vài câu, rồi cúp điện thoại.
"Ăn cơm đi." Kiều Dật bước ra khỏi phòng bếp, bưng bát mì nóng hổi, "Hôm nay không có mua thức ăn, trong tủ lạnh chỉ có một chút mì thôi. Em ăn trước thử xem, nếu không thích thì anh đưa em ra ngoài ăn."
Tử Ngâm lắc đầu, "Cái này là được rồi, anh làm là ngon mà."
"Anh xin lỗi, nếu không phải anh thì em cũng sẽ không phải lo lắng đến việc con có được đón nhận hay không, lo lắng đến việc cha mẹ anh có chấp nhận em hay không." Kiều Dật nhìn Tử Ngâm miệt mài ăn mì, bỗng nói.
"Đừng nói xin lỗi, đây là con của chúng ta, em rất mong muốn nó đến thế giới này, để chúng ta có một gia đình trọn vẹn. Có điều, bây giờ đến lượt anh lo lắng rồi, ngày mai ba mẹ em muốn đến, hay là anh suy nghĩ thật kỹ xem phải ứng phó với họ thế nào đi. Em ăn no rồi, vào phòng chuẩn bị quần áo để ngày mai mặc đây." Tử Ngâm nói xong, đứng dậy hôn Kiều Dật một cái, không quan tâm đến Kiều Dật đang ngây người, trở về phòng, chuẩn bị cho việc ngày mai gặp người lớn.
Ngày hôm sau, hai người đã thức dậy từ sáng sớm, sau khi ăn sáng qua loa thì Kiều Dật đưa Tử Ngâm về nhà.
Người mở cửa là mẹ Kiều, bà nhìn thấy Tử Ngâm thì vui mừng kéo tay cô, đi vào trong nhà, hoàn toàn không nhìn thấy Kiều Dật còn đang ở cửa. Kiều Dật liếc mắt, cũng biết mẹ mình sẽ thế này, có vợ rồi quên mất con trai.
Tử Ngâm đi theo mẹ Kiều đến phòng khách. Trên ghế salon trong phòng khách, ba Kiều đang xem báo. Kiều Dật thấy ba mình, hơi kinh ngạc, "Ba, hôm nay không phải cuối tuần, sao ba lại ở nhà?"
Ba Kiều thản nhiên nhìn con trai một cái, "Xem con dâu." Một câu nói khiến cho Tử Ngâm hơi đỏ mặt, mẹ Kiều kéo Tử Ngâm ngồi vào ghế salon, bắt đầu chỉ huy Kiều Dật rót nước, bưng trái cây.
Hai người phụ nữ ở chung luôn luôn có đề tài nói không hết, chỉ thoáng chốc đã đến xế chiều.
Mẹ Kiều vừa mới kể cho Tử Ngâm nghe chuyện xấu của con mình xong thì đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa tối. Tử Ngâm cũng muốn giúp đỡ, nhưng bị mẹ Kiều cười híp mắt giữ lại trên ghế salon. Ngược lại kéo Kiều Dật đang nhàn rỗi ngồi bên cạnh mơ màng buồn ngủ đi vào phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại ba Kiều lật báo và Tử Ngâm.
"Trong nhà cháu biết chuyện này không?"
Im lặng hồi lâu, đương lúc Tử Ngâm chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng bếp xem thử tình huống thì ba Kiều buông tờ báo trong tay ra, cất tiếng hỏi.
"Dạ, biết rồi ạ, ngày hôm qua cháu đã gọi điện thoại nói với gia đình rồi." Nghe thấy câu hỏi của ba Kiều, Tử Ngâm hơi khẩn trương, bất an nghịch nghịch ngón tay mình.
"Cháu đừng khẩn trương, bác cũng chưa từng tiếp xúc với mấy cô bé bọn cháu nên cũng không biết nói gì cho phải. Hai bác đã sớm biết chuyện cháu và Kiều Dật , vẫn muốn bảo nó đưa cháu về nhà chơi, vậy mà thằng nhóc đó lại viện đủ lý do. Tuy tình trạng gặp mặt bây giờ hơi đột ngột, nhưng bác và mẹ nó cũng rất thích cháu. Bên gia đình cháu, cháu hãy yên tâm. Qua vài này bác và mẹ nó sẽ đi đến viếng thăm, bàn bạc chuyện cưới xin của hai đứa. Cũng không biết cháu có chịu gả vào nhà bác hay không?"
"Bác trai, ngày mai ba mẹ cháu sẽ đến thành phố A, cháu rất muốn cùng Kiều Dật tạo nên một gia đình nhỏ, hòa nhập bọn cháu vào một gia đình lớn. Mấy việc khác phải phiền người lớn các bác sắp xếp rồi." Nghe lời nói của Tử Ngâm, ba Kiều gật đầu cười.
"Ăn cơm được rồi, ba, Tử Ngâm, nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi." Trong phòng bếp, Kiều Dật ló đầu ra, hô về phía hai người trong phòng khách.
"Nào, Tử Ngâm, đi ăn cơm với bác, cũng nếm thử tay nghề của bác gái con." Ba Kiều nghe tiếng con trai gọi ăn cơm, ông đứng dậy, nói với Tử Ngâm. Kiều Dật nhìn thấy ba đứng dậy, bước đến kéo Tử Ngâm, hai người cùng nhau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Sau khi ăn cơm tối, bởi vì hôm sau ba mẹ Tử Ngâm cũng đến thành phố A. Ba mẹ Kiều Dật dự định đi chung với Tử Ngâm đón người nhà cô, vì vậy cũng không để hai đứa về nhà, mà là thu dọn căn phòng Kiều Dật ở trước kia, sắp xếp cho hai đứa ở lại đây.