Sáng sớm hôm sau, Tử Ngâm đã nhận được điện thoại của ba mình. Ba cô nói cho cô biết ba giờ chiều sẽ có mặt tại thành phố A cùng với mẹ cô và chú hai. Vốn là ông nội của Tử Ngâm cũng muốn đến, nhưng quả thật vì tuổi quá lớn, cuối cùng bị người nhà khuyên ở lại.
Cha mẹ Kiếu Dật nghe nói sẽ gặp người nhà Tử Ngâm vào lúc xế chiều. Cho nên sau khi ăn sáng xong, cha mẹ Kiều Dật đã đi ra ngoài đặt nhà hàng và khách sạn. Để Tử Ngâm và Kiều Dật ở nhà đợi đến xế chiều.
Đúng ba giờ chiều, sân bay thành phố A.
"Tử Ngâm!"
Tiếng hô lanh lảnh thu hút rất nhiều ánh mắt, Tử Ngâm nhìn theo phía phát ra âm thanh, chú hai cô đang vẫy tay với cô. Phía sau chú hai là ba mẹ đã lâu không gặp. Tử Ngâm vội vàng đến đón, kéo cánh tay mẹ, đi về phía cha mẹ Kiều Dật.
Cha mẹ Kiều Dật thấy người nhà Tử Ngâm đi về phía của mình cũng vội đi lên.
Người lớn hai gia đình đối mặt, không đợi cha mẹ Tử Ngâm lên tiếng, cha Kiều Dật đã vội nói trước: "Xin chào, tôi là Kiều Viễn Sơn, cha của Kiều Dật, tối hôm qua đã nghe Tử Ngâm nói là người nhà đến, các vị vừa xuống máy bay chắc là đói rồi, chúng tôi đã thu xếp xong nhà hàng và khách sạn, hay là chúng ta dùng bữa trước nhé."
Nhìn ba Kiều nở nụ cười mời mọc, chú hai Tử Ngâm thật sự không thốt ra lời từ chối được. Hơn nữa Tử Ngâm ở phía sau khẽ kéo áo mình, nên cũng đành phải cất lời đồng ý.
"Được rồi, vậy cùng nhau ăn bữa cơm trước đã."
Cuối cùng chú hai của Tử Ngâm mở lời. Mà ba mẹ Tử Ngâm liếc nhau một cái, cũng đi theo chú hai của Tử Ngâm và ba mẹ Kiều Dật rời khỏi sân bay.
Trong nhà hàng, rượu và món ăn cũng đã được chuẩn bị xong. Chú hai Tử Ngâm thầm gật đầu trong lòng, gia đình này sắp xếp cũng coi như chu đáo.
Sau khi nhóm người ngồi xuống, cha của Kiều Dật đã rót đầy một ly rượu trước.
"Đầu tiên tôi xin kính mấy vị một ly trước, chào đón các vị không ngại đường sá xa xôi đến đây. Thứ hai là cũng muốn thay mặt con trai xin lỗi, nếu không phải do con trai tôi, mấy vị cũng không phải tàu xe mệt nhọc. Tuy con tôi còn nhỏ nhưng làm việc cũng dám làm dám chịu. Chúng tôi rất mong muốn được chịu trách nhiệm với Tử Ngâm. Cả nhà tôi đều yêu thích cháu Tử Ngâm, Kiều gia có thể có được đứa con dâu như vậy, tôi cũng cảm thấy rất may mắn. Vốn là tôi và vợ tôi cũng dự định đến viếng thăm các vị, không ngờ các vị lại sớm hơn chúng tôi một bước. Không biết các vị có ý kiến gì trong việc cưới xin của con cái hay không? Dù là điều kiện gì cũng được, chúng tôi nhất định làm theo."
Nghe thấy lời nói của ba Kiều, cuối cùng ba của Tử Ngâm cũng cất lời: "Thông gia nói lời này cũng xa lạ quá rồi. Đương nhiên chuyện cưới xin phải do hai nhà bàn bạc, chỉ có điều, từ nhỏ Tử Ngâm đã được chúng tôi nâng niu trong lòng bàn tay, không biết mai này làm vợ người ta sẽ ra sao. Nói thật ra, tôi và mẹ nó cũng rất luyến tiếc. Thôi thì chúng ta bàn bạc một chút về chuyện cưới xin đi."
Ba Kiều nghe được đối phương đổi cách xưng hô, vội vàng mừng rỡ tiếp lời: "Thông gia cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với Tử Ngâm giống như con ruột của mình, không để cho nó chịu uất ức. Về phần chuyện cưới xin, anh xem gia đình anh có ý kiến gì không?"
Mẹ Tử Ngâm nghe nói đến việc cưới xin, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, tất cả đều theo trình tự bình thường là được. Chủ yếu là hai đứa nó. Chỉ có một điều, lúc đi, bà nội Tử Ngâm liên tục dặn dò, hai đứa nhất định phải tìm thầy xem tuổi, coi tuổi hai đứa có hợp hay không rồi mới có thể định ngày cưới. Người già mà, luôn tin tưởng mấy việc thế này."
"Chuyện này không thành vấn đề, thông gia hoàn toàn có thể yên tâm. Sáng mai chúng tôi sẽ sắp xếp việc này, lát nữa dùng cơm xong các vị hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Trên đường đến đây cũng đã mệt mỏi rồi." Mẹ Tử Ngâm nghe mẹ Kiều Dật liên tục đáp ứng, lấy ra một tờ giấy đỏ trong túi xách tay của mình, "Đây chính là bát tự của Tử Ngâm, chị cất đi."
Mẹ Kiều Dật nhận lấy, cũng cẩn thận bỏ vào trong túi.
Sau buổi cơm chiều, người nhà Tử Ngâm nghỉ ngơi tại khách sạn cha mẹ Kiều Dật đã đặt sẵn. Mẹ Kiều Dật và mẹ Tử Ngâm hẹn thời gian ngày mai sẽ đi xem tuổi, rồi dẫn Kiều Dật rời khỏi khách sạn. Còn Tử Ngâm đương nhiên ở lại khách sạn trò chuyện với người nhà.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai nhà gặp nhau ăn sáng thì mẹ Kiều dẫn mẹ Tử Ngâm rời khỏi khách sạn, đi tìm thầy âm dương đã liên lạc trước.
Hai người mẹ liếc mắt nhìn nhau, rồi bước vào nơi xin quẻ của thầy âm dương, "Tự giới thiệu một chút, tôi họ Thôi, gọi tôi là thầy Thôi là được rồi. Nhìn tướng mạo của hai vị chắc là sắp có chuyện vui, đưa ngày sinh tháng đẻ của con hai vị cho tôi, tôi sẽ chọn cho hai vị một ngày thật tốt."
Mẹ Kiều vừa nghe thấy vị thầy này thần thông như vậy, cũng không do dự nữa, lấy ra ngày sinh tháng đẻ của hai đứa nhỏ từ trong túi đưa cho thầy Thôi.
"Ồ, hai người này duyên phận cũng tốt, có thể nói là ông trời tác hợp. Nhưng mà gặp phải thời vận không tốt, phạm vào thai sát, muốn phá giải nhất định phải chờ sau khi đứa bé ra đời, mới có thể nghĩ cách được."
Hai mẹ vừa nghe đã nhất thời lo lắng, chuyện cưới xin này phải đợi đứa bé ra đời mới nghĩ cách sao? Nói như vậy dù cho sinh ra đứa bé cũng chưa biết thế nào?
"Thầy à, thầy thử nghĩ cách xem, chỉ cần có thể hóa giải được thai sát của hai đứa bé, tiền bạc không thành vấn đề."
"Ôi, đây không phải là chuyện tiền bạc, cũng được, coi như có duyên. Như vậy đi, hôm nay các người trở về, lấy riêng của con mình mỗi người một sợi tóc. Tốt nhất là sợi tóc giữa gáy, ngày mai mang đến đây cho tôi. Nhớ lấy, chuyện này không thể nói cho bất cứ ai biết, chỉ hai người biết thôi."
Hai mẹ vừa nghe có cách giải quyết, vội vàng cám ơn thầy Thôi, để lại tiền quẻ, rời khỏi nơi xin quẻ. Hai người mẹ bàn bạc việc lấy tóc của con mình xong, rồi tự mình trở về áp dụng kế hoạch của mình.
Lại sáng ngày hôm sau, hai nhà vẫn cùng nhau ăn sáng như thường lệ. Mẹ Kiều Dật nhìn mẹ Tử Ngâm đang ngồi ăn sáng phía đối diện gật đầu một cái, ý bảo mình đã thành công. Mẹ Tử Ngâm cũng hơi gật lại, mẹ Kiều Dật nhìn cũng hiểu mẹ Tử Ngâm đã thành công rồi. Sau đó nói với chồng mình rằng hôm nay muốn dẫn mẹ Tử Ngâm đi chăm sóc sắc đẹp. Bảo Kiều Dật đưa chú và ba Tử Ngâm đi tham quan, ba Kiều cũng bất đắc dĩ chỉ đành đồng ý. Hai mẹ ăn sáng xong, tiếp tục đi đến nơi xin quẻ ngày hôm qua.
Vừa vào nhà, hai mẹ đã vội vàng lấy tóc con mình ra đưa cho thầy Thôi.
Sau khi thầy Thôi nhận lấy rồi nói với mẹ Kiều: "Nhà tân hôn của hai đứa trẻ có mua chưa? Không biết có thể đưa tôi đến xem không. Tôi cũng dễ bày trận phong thủy cho hai đứa trẻ. Cam đoan sau chuyện này, cuộc sống của bọn họ sẽ hưng thịnh."
Hai mẹ vừa nghe tốt cho con mình cũng không quan tâm nhiều, dẫn thầy Thôi đến nhà tân hôn.
Vừa vào nhà, thầy Thôi đã cầm lấy một la bàn đi tới đi lui, cuối cùng nói với hai mẹ: "Tôi đã chọn phương hướng trận phong thủy xong, là ở trong phòng ngủ. Có điều tôi đi vào bày trận, hai người không thể đi theo, không thể nghe lén, nếu không trận pháp phản phệ, tôi không thể giữ được cho bọn họ bình an."
Hai mẹ vừa nghe đã gật đầu lia lịa, mặc thầy Thôi đi vào phòng, hai người chỉ có thể ở ngoài phòng chờ đợi lo lắng.
Thầy Thôi đi vào trong phòng, lấy tóc hai người ra, nắm tóc và ngày sinh tháng đẻ lúc trước trong tay, đi một vòng dọc theo góc phòng. Đến mỗi góc nhỏ thì sẽ rắc gì đó vào góc. Nhưng nhìn kỹ lại thì lại như không có gì cả.
Thầy Thôi đi đủ bốn góc, rồi đi đến chính giữa căn phòng. Sau đó đứng lại, trong miệng nói lẩm bẩm: "Sơ khai hổn độn, âm dương giao hội, xá linh ngũ hành, phong thần khóa ma. Phong cho ta!"
Đọc lên thần chú, cảm giác trong phòng như dấy lên gió lốc, lay động góc áo thầy Thôi bay phất phới.
Theo thầy Thôi mở mắt ra, trong phòng cũng từ từ khôi phục lại yên tĩnh.
Ngoài phòng hai mẹ nghe thấy trong phòng vang lên âm thanh kỳ dị, muốn đi xem, nhưng nhớ lại thầy Thôi dặn dò, cũng đành gắng gượng kiềm chế lại.
Chờ đợi lo lắng không kéo dài bao lâu, thầy Thôi đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, lau lau mồ hôi trên đầu. "Xong rồi, các người cứ yên tâm tổ chức đám cưới đi."
Mẹ Tử Ngâm vừa nhìn thấy thầy Thôi đi ra ngoài thì tranh thủ đưa bao tiền lì xì trong tay đến.
Thấy bao tiền lì xì, thầy Thôi vung tay lên, đẩy trở về. "Bà làm gì vậy, mau lấy lại đi, bao lì xì này tôi không thể nhận. Ngày hôm qua các người đưa tiền quẻ đã đủ rồi, hôm nay coi như là kết duyên đi."
"Thầy Thôi, thầy xem, tiền này thầy nhận đi, nếu không chúng tôi sẽ áy náy lắm." Mẹ Tử Ngâm kín đáo đưa bao tiền cho thầy Thôi lần nữa.
"Nếu như vậy thì tôi nhận, ngày sau sẽ trả lại cho các người một phần lễ lớn. Tôi đi trước đây." Bỏ bao lì xì vào trong túi, thầy Thôi đứng dậy đi về phía cửa chính.
Hai mẹ đưa thầy Thôi đến cửa, lại khách sáo một hồi, chờ thầy Thôi đi xa, nghĩ đến âm thành kỳ dị vừa rồi thì trở vào phòng ngủ của hai đứa con. Nhưng nhìn thế nào cũng không có thay đổi gì, nên cũng đành thôi.
Làm xong chuyện thỏa đáng, tảng đá trong lòng hai mẹ cũng rơi xuống. Nhưng bọn họ không nghĩ rằng, tất cả những việc làm hôm nay đã mang đến tai họa ngập đầu cho hai đứa con họ.