“Alo, Thầy Dương! Thầy đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tiểu Nghiên nhân lúc buổi tối Bạch Phong Thần đang đi tắm, lén gọi cho Dương Tư Minh.
Vừa nãy cô cũng đã gọi hỏi tình hình bên phía Bạch Y Vân rồi.
“Xong xuôi đâu vào đó rồi, vậy còn bên em? Phong Thần có nghi ngờ gì không?” Dương Tư Minh hỏi.
Mấy món đồ mà hôm nay anh đi tìm mua đều rất hiếm có.
Vì Bạch Phong Thần cũng không phải dạng nghèo khổ gì nên mấy món quà đắt tiền chắc chắn hắn sẽ không cần.
Vậy nên anh phải theo kế hoạch của Tiểu Nghiên, chuẩn bị cho hắn một món quà bất ngờ.
“Trước mắt thì mọi chuyện đều đang theo kế hoạch, cảm ơn thầy đã giúp đỡ em.” Tiểu Nghiên lịch sự nói, cả vợ chồng cô ngày hôm nay đã làm phiền Dương Tư Minh nhiều rồi.
“Chuyện cỏn con, việc gì phải cảm ơn chứ.
Với lại thầy cũng là bạn của Bạch Phong Thần, chí ít cũng nên làm gì đó cho bạn của mình.”
“Vậy thôi em không làm phiền thầy nữa, chúc thầy ngủ ngon.” Tưởng chừng chỉ là một lời chúc xã giao, thế nhưng đầu dây bên kia Dương Tư Minh lại không nhịn được mà cười thầm.
Sau khi Tiểu Nghiên cúp máy, cũng là lúc Bạch Phong Thần từ phòng tắm đi ra.
“Em vừa nói chuyện với ai vậy?”
Hắn hỏi, lúc nãy ở trong phòng tắm, Bạch Phong Thần có nghe được loáng thoáng hình như cô đang nói chuyện với một ai đấy.
“Em vừa nói chuyện với mẹ, bà nói thấy em dạo này gầy đi nên muốn gửi qua cho em một ít thuốc bổ.”
Tiểu Nghiên điềm đạm nói, chỉ sợ hắn phát hiện ra thì kế hoạch này coi như đổ sông đổ bể.
Với lại quả thật vừa nãy cô có nói chuyện với Bạch Y Vân, chỉ là chuyện bà sẽ gửi thuốc bổ cho cô được nói từ trước đấy rồi thôi.
Chắc Bạch Phong Thần sẽ không nghi ngờ gì đâu.
“Vậy sao? Anh cũng thấy dạo này em có chút gầy, anh sẽ nói với dì Hạnh quản gia kêu nhà bếp nấu nhiều đồ ăn cho em tẩm bổ.” Hắn chậm rãi nói, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như vậy, không mảy may một chút nghi ngờ.
Nghe đến hai từ “tẩm bổ” kia, bất giác Tiểu Nghiên lại cảm thấy có chút ngao ngán, cả cơ thể bỗng chốc trở nên khó chịu vô cùng.
“Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?” Bạch Phong Thần thấy sắc mặt cô nhợt nhạt đi, liền lo lắng chạy đến hỏi.
“Em…”
Tiểu Nghiên định nói gì đấy, thì đột nhiên cô cáo cảm giác thứ gì đấy sắp tuôn trào ra… Cô lao ngay vào nhà vệ sinh, nôn khan, khó chịu vô cùng.
Bạch Phong Thần thấy cô khổ sở như thế thì rất đau lòng, đến cạnh bên vỗ lưng cho cô.
Sau một hồi vật vã, buồn nôn nhưng lại chẳng nôn ra được gì, Tiểu Nghiên đành nhờ hắn đỡ mình đứng dậy.
Cô nhớ không nhầm thì mấy tháng đầu thai phụ thường sẽ có giai đoạn ốm nghén, nôn khan, rất khổ sở, lại còn không ăn được gì nhiều nữa.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy mệt mỏi, đúng là làm mẹ thật không dễ dàng gì, đây còn mới chỉ là khởi đầu cho giai đoạn mang thai thôi, mà cô đã cạn kiệt sức lực như vậy rồi.
Không biết sau này cô sẽ làm mẹ kiểu gì đây.
“Em sao rồi, đã đỡ hơn chưa?” Bạch Phong Thần rót ly nước đến cho Tiểu Nghiên, chu đáo nhấc người cô dậy, giúp cô uống nước.
“Em không sao.” Cô lí nhí nói, cơ thể có chút mệt mỏi.
Hai mắt từ từ nhắm lại, ngủ từ lúc nào không hay.
Hắn thấy cô ngủ rồi liền chầm chậm xuống dưới nhà, để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.
[…]
“Tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?” Giọng một người phụ nữ vang lên.
Cô ta cao ngạo lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn ngắm thứ chất lỏng màu hổ phách bị tác động, không ngừng khuấy đảo.
“Đã sẵn sàng thưa cô chủ.” Đầu dây bên kia cung kính nói.
Người phụ nữ kia nghe vậy thì rất hài lòng, đôi môi nhỏ khẽ cong lên cười mãn nguyện.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào khoảng không, gằn giọng.
“Chuyện này mà xảy ra sơ suất gì thì tôi sẽ vặt tay từng người một.
Kế hoạch phải diễn ra thật hoàn hảo trơn chu.”
Người phụ nữ đưa ly rượu lên uống một ngụm, cảm nhận vị cay tê trong khoang miệng.
Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy cô ta là một người vô cùng xinh đẹp.
“Chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố gì đâu, chúng tôi bảo đảm.” Giọng người đàn ông trong điện thoại vang lên đầy dõng dạc, như muốn khẳng định nhiệm vụ lần này giao cho bọn họ là một quyết định đúng đắn của cô ta.
“Hừ, nói thì tốt đấy.
Để tôi xem các anh làm việc như thế nào.
Hơn nữa, đã nhận tiền của tôi, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ được giao hoặc thất bại.
Cái giá của thất bại như nào chắc hẳn anh cũng biết rồi?”
Người phụ nữ cười xảo quyệt.
Thả ly rượu trên tay xuống, để nó rơi tự do trong không trung, và vỡ tan xuống đất.
Rượu còn sót lại ở trong ly bắn tung tóe lên chiếc đầm màu trắng kia của cô ta.
Những mảnh thuỷ tinh văng vãi khắp sàn.
“Tôi biết thưa cô, chúng tôi làm việc luôn lấy tính mạng mình ra đảm bảo, nhất định hoàn thành nhiệm vụ cô giao phó.”.