Sáng hôm sau, theo như kế hoạch Tiểu Nghiên sẽ có nguyên một buổi sáng để chuẩn bị trang trí, trong khi Bạch Phong Thần lên công ty làm việc.
“Tiểu Nghiên, những thứ con cần mẹ đã mang theo hết rồi.” Bạch Y Vân đem sang nhà cô một túi đồ to vô cùng, trông có vẻ khá nặng.
“Để con phụ mẹ một tay.” Tiểu Nghiên đi đến nhận lấy túi đồ mà tài xế của bà đem vào.
“Dì Hạnh, dì giúp con treo mấy cái này lên được không.” Cô mở túi đồ, lấy ra một đống đồ trang trí sinh nhật.
“Để tôi làm hết cho thưa phu nhân.” Dì Hạnh giúp việc mới được Bạch Phong Thần thuê đến nói.
“Dì cứ gọi con là Tiểu Nghiên đi, gọi phu nhân như vậy con nghe không quen.” Cô ngại ngùng, xua tay.
Đang yên đang lành tự nhiên được chùm cái mác phu nhân nghe nó cứ thế nào ấy.
“Tiểu Nghiên, con vào xem còn thiếu thứ gì không.” Bạch Y Vân nói từ trong bếp vọng ra.
“Dạ mẹ đợi con xíu.” Tiểu Nghiên bỏ dở đồ trang trí xuống, giao lại cho dì Hạnh cùng những người giúp việc khác xử lý.
“Con nhờ dì làm nốt, có gì dì cứ gọi con nha.” Cô nói xong thì xin phép đi vào trong bếp phụ Bạch Y Vân.
Hôm qua Tiểu Nghiên có nhờ bà đi mua ít đồ để làm bánh sinh nhật.
Lúc đầu cô nghĩ sẽ đặt một chiếc bánh ở khách sạn mà Bạch Phong Thần cầu hôn cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô muốn bữa tiệc sinh nhật này thật ý nghĩa, mua ngoài hàng tuy thì ngon đấy nhưng như vậy có chút tẻ nhạt.
Thôi thì sẵn tiện có cô và Bạch Y Vân đều biết làm bánh, bỏ ít thời gian ra, làm cho hắn một chiếc bánh thật ý nghĩa.
“Mẹ mua đủ rồi, để con giúp mẹ một tay.” Tiểu Nghiên tiến tới, mở vòi nước ra để rửa tay.
“Thôi mẹ tự làm được, con không cần phải động tay vào đâu, cứ ra ngoài ngồi đi.” Bà vội kéo cô lại, không để cô vào bếp động chân động tay.
“Con đang mang thai, cứ ra ngoài ngồi nghỉ đi, một mình mẹ làm là được rồi.”
“Như vậy đâu được mẹ, sinh nhật của Phong Thần con cũng phải góp sức chứ.” Tiểu Nghiên không chịu đi ra.
Đúng là Bạch Phong Thần với bà là mẹ con có khác, bản tính y trang nhau.
“Thôi được rồi, con giúp mẹ trộn phần cốt bánh đi.”
Bạch Y Vân biết có khuyên cô ra ngoài nghỉ cô cũng không nghe nên bà đành giao công việc dễ nhất cho cô làm.
Làm cốt bánh nhìn chung rất đơn giản, chỉ cần trộn nguyên liệu đã đong đếm sẵn rồi cho vào máy đánh trứng, đánh bông lên thành kem là được.
“Dạ, để con làm cho.” Tiểu Nghiên vui vẻ, lấy một cái bát to ra dùng.
Cô nhìn trong quyển sách hướng dẫn làm bánh, căn chỉnh nguyên liệu theo đúng hướng dẫn, rồi cho vào trộn.
Tất bật một hồi cuối cùng cô cũng làm xong mẻ cốt bánh.
Đang định nhìn xem còn việc gì không để cô làm thì đột nhiên giọng của Dương Tư Minh vang lên.
“Bác Y Vân, mùi bánh thơm quá.”
Dương Tư Minh từ ngoài phòng khách đi vào.
Trên tay có cầm theo một chiếc túi giấy, nhìn thoáng qua cũng biết đấy là quà sinh nhật dành cho Bạch Phong Thần.
“Tư Minh, con đến lúc nào vậy?” Bạch Y Vân đang giở tay thì nghe thấy Tư Minh gọi liền ngẩng đầu lên, vui vẻ chào hỏi.
“Con mới đến thôi.” Dương Tư Minh cười cười, nói tiếp:
“Tiểu Nghiên, đồ em bảo tôi đã đem đến rồi, em ra xem thử đi.” Anh đưa lấy túi quà trên tay mình cho cô.
“Em cảm ơn, thầy vất vả rồi.”
Tiểu Nghiên nhận lấy, vui vẻ mở ra xem.
Ngay từ hộp quà đến món quà bên trong đều khiến cô rất hài lòng.
Nghĩ đến biểu cảm tối nay của Bạch Phong Thần càng khiến cô mong trời tối thật nhanh.
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Cái gì vậy? Cho mẹ xem với.” Bạch Y Vân đang bận làm bánh cũng tò mò đi đến xem.
Bà nhìn ngắm món quà trên tay Tiểu Nghiên, miệng cũng không kìm được cảm thán.
“Đẹp thật, chắc chắn thằng nhóc kia sẽ thích.”
Tiểu Nghiên nghe vậy cũng gật gù, nhìn ngắm thêm một chút nữa rồi đem cất lại ngay ngắn vào hộp.
“Thôi con thấy bên ngoài mọi người vẫn chưa trang trí xong, để con ra ngoài phụ bọn họ.
Bác với Tiểu Nghiên cứ tập trung làm bánh đi ạ.”
Dương Tư Minh lễ phép chào bà rồi đi ra phòng khách, phụ người giúp việc trang trí.
Anh không biết gì về nấu nướng, nếu còn ở trong bếp sẽ ngáng chân ngáng cảng bọn họ thôi.
“Dì, dì để con làm cho.
Mấy chuyện treo đồ trang trí như này dì làm không nổi đâu, dì vào phụ Bác Y Vân với Tiểu Nghiên làm bánh là được rồi.”
Dương Tư Minh treo lên dây trang trí, rồi gắn thêm mấy quả bóng màu trắng lên nữa.
Nhìn chung thì cũng bắt mắt, ra dáng một bữa tiệc.
[…]
“Chuẩn bị đến đâu rồi?” Người phụ nữ lái chiếc xe lao như bay trên đường quốc lộ.
“Đã sẵn sàng thưa cô.”
“Tốt, hôm nay nhất định không được có sai sót nào.” Cô ta hung hãn nhấn chân ga càng mạnh hơn.
Cửa sổ xe được kéo xuống hờ hững, những làn gió lạnh cắt da cắt thịt lùa vào phả vào mặt.
Những lọn tóc đen dài, cũng theo gió tung bay..