“Giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi.” Bạch Phong Thần kéo Tiểu Nghiên đến trước các vị đối tác của hắn giới thiệu cô cho bọn họ biết.
Mọi người nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, vì từ trước tới nay chuyện đời tư của hắn đều không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài.
Muốn hợp tác với Bạch Phong Thần khó hơn lên trời vì bọn họ còn cần phải tìm hiểu sở thích tính cách của hắn để dễ dàng kí hợp đồng nữa.
“Chào Bạch phu nhân.” Bọn họ nhanh chóng hoà nhập vào bầu không khí, vui vẻ đưa tay ra chào hỏi cô.
Tiểu Nghiên cũng rất vui vẻ, đáp lại.
Mặc dù mỗi khi được gọi với cái danh xưng này cô đều cảm thấy không quen.
“Chào, lại gặp nhau rồi.”
Lý Hạo Nam nói, cũng may là lần trước anh đã bị tin Bạch Phong Thần có vợ làm cho đi đến hết từ bất ngờ này, cho đến bất ngờ khác rồi.
Nên không giống với đám người kia, bị tin này làm cho ngu người luôn rồi.
“Chào viện trưởng Lý.” Vẫn may cô nhận ra được Lý Hạo Nam, chứ mới đầu vào cô còn tưởng người này cũng là đối tác của chồng mình.
“Viện trưởng chỉ là cái mác ở bệnh viện thôi, em có thể gọi tôi là Hạo Nam.
Dù sao cũng là người quen, không cần câu nệ quá.”
“Cậu cũng ở đây sao?”
Dương Tư Minh nhìn thấy có người quen đến liền chạy ra hỏi.
Trước đây Lý Hạo Nam cũng học chung trường đại học với anh và Bạch Phong Thần, chỉ mỗi tội là học khác ngành.
Thế nhưng mối quan hệ của bọn họ khi ấy vô cùng thân thiết, chắc là do ba người là đồng hương, gặp nhau ở nơi đất khách quê người nên muốn hỗ trợ lẫn nhau.
Vậy mà ba người họ đã bám lấy nhau cũng ngót nghét được gần 9 năm rồi.
“Sinh nhật của tên mặt lạnh kia hiếm lắm mới tổ chức, chắc chắn không thể thiếu sự góp mặt của tôi rồi.”
Lý Hạo Nam khoác lấy vai của Dương Tư Minh.
Trong một khác nào đấy anh bỗng nhớ về những năm tháng thăng trầm của mình đã cùng trải qua với hai người bạn thân này.
“Cứ tưởng có mình tôi đến đây để hóng hớt chứ, hoá ra cậu cũng thế à.”
Dương Tư Minh đột nhiên nhận ra giữa mình và Lý Hạo Nam đều đang có một điểm chung là độc thân vui tính.
“Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, em đi ra chỗ mẹ.”
Tiểu Nghiên đứng đấy nãy giờ thấy giống như bóng đèn vậy, nên cô quyết định rút lui trước để hai người họ có không gian nói chuyện với nhau.
Bạch Phong Thần ngồi nói chuyện với tiếp với đối tác thì một lúc sau lại có thêm bạn của hắn đến.
Người này không ai khác lại chính là Thiệu Tinh Húc, ngôi sao nổi tiếng nhất nhì trong làng giải trí.
Thấy Thiệu Tinh Húc đột nhiên có mặt ở đây khiến Tiểu Nghiên nhất thời ngơ ngác.
Cô tự cấu vào tay mình xem có phải đang mơ không.
Cảm giác đau đớn từ phía cánh tay truyền đến đại não, chắc chắn đây không phải là mơ.
Trước mặt cô là Thiệu Tinh Húc bằng xương bằng thịt.
Hồi trước lúc còn học năm hai đại học Tiểu Nghiên đã vô tình biết đến bộ phim “Thế Giới Ảo Tình Yêu Thật” do chính Thiệu Tinh Húc thủ vai nam chính.
Từ đó cô bắt đầu trở thành fan của anh chàng tài năng này.
Tiểu Nghiên đột ngột hoàn hồn, cô thắc mắc tại sao Thiệu Tinh Húc lại ở đây? Anh ấy cũng là bạn của Bạch Phong Thần sao?
Chưa để cô phải nghi hoặc, hắn đã dẫn tài năng trẻ kia tới.
“Tiểu Nghiên, đây là Thiệu Tinh Húc cháu họ anh.”
Chính xác hơn là mẹ của cậu ấy là em họ của Bạch Y Vân vậy nên Thiệu Tinh Húc phải gọi Bạch Phong Thần là chú, còn gọi mẹ hắn là dì.
“Tinh Húc à, lâu rồi không gặp cháu, mẹ cháu dạo này thế nào?” Bạch Y Vân đang ngồi tán dóc với Hạ Phương, thấy cháu họ mình đến liền ra hỏi thăm.
“Mẹ cháu vẫn khoẻ, bà ấy không biết là chú Thần mở tiệc nên không kịp đặt vé máy bay về.” Thiệu Tinh Húc tươi cười, ánh mắt có hướng nhìn về Tiểu Nghiên.
“Cháu chào cô.”
Anh tiến đến cúi đầu chào làm Tiểu Nghiên ngớ người luôn.
Idol cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay bây giờ lại chính là em họ của Bạch Phong Thần.
Tại sao lại có duyên như vậy chứ.
Tiểu Nghiên vỗ vỗ vào mặt mình lấy lại tỉnh táo, nếu đã được gọi là cô rồi thì phải cư xử cho ra dáng cô nhỉ.
Tình cảnh này làm cô nhất thời không biết phải sử sự ra sao.
Cô gật đầu đáp lại, đến cả trong mơ Tiểu Nghiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô sẽ gặp người nổi tiếng cả.
Bây giờ cô lấy giấy bút ra xin chữ ký thì liệu có bị cười vào mặt không? Hiếm lắm mới có dịp gặp thần tượng thì phải chụp lại mấy tấm hình làm kỷ niệm nhỉ.
[…]
Tiện nhân, đáng nhẽ người đứng ở đấy phải được giới thiệu với mọi người phải là tao.
Tại mày lại được mọi người chú ý đến còn tao thì không? Tại sao cái gì mày cũng có được chứ.
Cô ta nhìn về phía đám người đang tụ tập cười nói vui vẻ kia bằng ánh mắt chứa chan đầy thù hận, ghen ghét.
Mày sẽ phải trả giá đắt cho việc cướp lấy mọi thứ của tao.
Không lâu nữa đâu!.