Bọn họ vừa vào nhà chưa được bao lâu thì cũng vừa đúng lúc Đan Tiểu Nghiên đi làm về.
Vừa vào đến nhà cô liền chưa thể thích ứng với khung cảnh náo nhiệt này.
Thường ngày ở Đan gia rất yên tĩnh, với lại đây còn là ngôi biệt thự cổ được bao phủ bởi cây côi nên trông có phần khá âm u.
Vậy mà khi nãy cô đứng từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng náo nhiệt từ trong nhà vọng ra.
Bước vào nhà Tiểu Nghiên ngẩn người ra vài giây.
Ồn ào như vậy là do trong nhà có khách, mà vị khách này cô cũng quen, Uyển Nhi nhà cô cũng quen lại còn cười đùa rất vui vẻ với vị đó nữa.
“Tiểu Nghiên con về rồi à, công việc thế nào? thuận lợi không?” Bà Đan thấy cô vào đến cửa vội ra hỏi.
Mấy hôm liền con gái bà đều đi phỏng vấn tìm việc mà lần nào cũng đều bị phía công ty từ chối.
Mà lạ thay những công việc mà Tiểu Nghiên phỏng vấn đều đúng với chuyên ngành mà cô học.
Theo lý mà nói không thể không có lấy một công ty nhận cô vào làm được.
Ngày đó Tiểu Nghiên ở nước ngoài vừa chăm con nhưng vẫn không bỏ bê việc học.
Cô bảo lưu học bạ hơn một năm, sau khi sinh con xong Uyển Nhi mới cứng cáp một tí cô liền mau chóng quay trở lại trường học.
Trường mà cô học lúc đấy cũng rất có tiếng ở Phần Lan, lúc tốt nghiệp cũng lấy được tấm bằng loại giỏi.
Sau khi ra trường cô cũng tìm mấy công việc theo đúng ngành cô học, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú.
Không thể nào đến khi về nước lại thảm hại như thế, không có lấy một nhà tuyển dụng nhận vào làm? Có trách phải trách họ có mắt như mù.
Đan Tiểu Nghiên nghe bà Đan hỏi như thế liền bất giác thở dài.
Quả nhiên là vẫn không được!
Ông bà Đan thấy thế thì vô cùng thương con gái, hai người họ không ngừng an ủi cô.
“Tiểu Nghiên, em sao thế?” Dương Tư Minh cất lời cắt ngang cảnh gia đình tình thương mến thương của ba người nào đấy.
“Haiz! Trượt phỏng vấn xin việc.” Cô thở dài tiện tay vứt tập CV lên bàn, tiến đến chỗ Tư Minh đón lấy bé con đang trốn trong lòng anh.
“Công việc sao?” Dương Tư Minh giả vờ như chưa biết chuyện gì.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Anh nhanh tay lấy tập CV của cô bóc ra xem.
Lý lịch, học vấn đều ok kinh nghiệm cũng có.
Vậy mà lại không ai nhận?
“Chức vụ thư ký giám đốc, nhưng bọn họ không nhận?” Lý Hạo Nam im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Anh ngó qua tập CV Dương Tư Minh đang cầm, chợt hiểu ra gì đó.
“Bọn họ chắc mù hết rồi! Tiểu Nghiên không ai nhận thì anh nhận em vào làm, muốn chức vụ gì? Không phải chỉ là thư ký thôi sao.” Tư Minh thản nhiên nói.
Nếu cô nguyện ý anh thật sự muốn chiêu mộ cô về công ty của mình làm.
Dương Tư Minh mới mở công ty riêng cách đây không lâu, vốn anh không cần vất vả tự lập như thế làm gì vì tài nguyên của nhà họ Dương rất phong phú.
Chỉ cần anh thích Ông Dương liền giao hết sản nghiệp lại cho anh.
Nhưng với tính cách của Dương Tư Minh thích nay đây mai đó vốn vẫn muốn chơi bời lêu lổng một thời gian, nhưng kể từ khi gặp Đan Tiểu Nghiên anh đều bỏ hết các cuộc chơi đấy ra sau đầu, toàn tâm toàn sức muốn khởi nghiệp để có thể chăm lo cho cô.
Ông bà Dương lúc đấy khi nghe tin con trai muốn khởi nghiệp liền vô cùng ủng hộ, còn không ngần ngại rót một lượng lớn vốn khởi nghiệp cho anh.
Vậy nên nói theo một cách nào đấy thì công ty anh đang xây dưng hiện tại cũng là một trong số sản nghiệp của Dương Gia.
Đan Tiểu Nghiên nghe vậy cũng có chút phân vân, cô vốn muốn tự sức mình tìm việc, nên dưới lời mời của Dương Tư Minh cô chỉ có thể lựa lời từ chối.
“Xin lỗi! Nhưng em vẫn thấy tốt hơn hết nên dựa vào chính mình thì hơn.” Nếu nhận lời của Dương Tư Minh thì không khác gì đi cửa sau là bao.
“Không cân nhắc thêm sao?” Dương Tư Minh có thấy vậy có chút tiếc nuối.
Nghĩ đến cảnh sau này mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với cô thì anh càng không khỏi phấn khích.
Nhưng chắc cảnh đó không có khả năng thành hiện thực rồi.
[…]
Mấy ngày hôm sau, cuộc sống của Đan Tiểu Nghiên vẫn theo quỹ đạo cũ.
Buổi sáng đưa bé con đi học, xong rồi sẽ đi phỏng vấn tuyển dụng của một vài công ty.
Ban đầu cô nhắm vào mấy công ty nhỏ gần nhà nhưng kết quả đều bị bọn họ từ chối.
Bất quá đành phải hướng đến những công ty to hơn, nằm ở trung tâm thành phố.
Tuy đi lại có chút bất tiện, nhưng những đãi ngộ của nhân viên đều rất tuyệt vời.
Hôm nay cô sẽ đến phỏng vấn ở tập đoàn Auster một trong những tập đoàn lớn nhất hiện nay, với đãi ngộ với nhân viên siêu tốt, có thể nói được vào trong đây làm việc là ước mơ của rất nhiều sinh viên sau khi ra trường.
Đãi ngộ tốt đồng nghĩ với việc tỷ lệ đào thải rất cao, chỉ cần thực lực không đủ không theo kịp với tiến độ sẽ bị đào thải ngay lập tức.
Phải nói là vô cùng khốc liệt.
Thế nên tập đoàn Auster mới ngày càng vươn lên, chưa đầy 5 năm đã leo lên vị trí mà những tập đoàn lâu năm chật vật mãi vẫn chưa đứng được.
Đan Tiểu Nghiên ngồi chờ phỏng vấn những vẫn không ngừng sắp xếp lại những tài liệu liên quan đến vị trí tuyển dụng.
Tuy cô không có tâm trí lo sợ như những người đến đây phỏng vấn tuyển dụng.
Với kinh nghiệm vô số lần bị từ chối, thì lần tuyển dụng này có bị từ chối nữa cũng không có gì là đáng sợ.
Mà đây còn là một công ty lớn, vị trí thư ký lại là một vị trí vô cùng quan trọng, số người ngắm đến vị trí này là rất nhiều, tỷ lệ chọi của cô là khá cao.
Tiểu Nghiên sắp xếp xong đâu vào đấy thì tranh thủ lúc chưa đến lượt mình phỏng vấn cô liền mở điện thoại tìm hiểu thêm vài công ty đang tuyển dụng khác.
Chuẩn bị tinh thần trước, nến có trượt phỏng vấn chỗ này thì cô sẽ lập tức chạy đến công ty khác luôn..