Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn FULL


Hai người bọn họ cãi nhau vô cùng kịch liệt, Tiểu Nghiên cho là Bạch Phong Thần cố chấp hắn đang làm quá mọi thứ lên, còn bên kia Bạch Phong Thần lại nghĩ cô không tôn trọng tình cảm hắn dành cho cô nên mới có thể tuỳ tiện đem cho người khác xem như vậy.

Tiểu Nghiên không chịu được tức giận đi ra khỏi văn phòng hắn trước khi đi còn không quên đóng cửa mạnh cái ‘Rầm.’
Suốt những tiết sau đấy, cô đều không để tâm được chuyện gì cả tâm trí dồn hết vào cuộc cãi vã vừa rồi.

Còn Bạch Phong Thần bên này cũng không khá khẩm hơn là bao, hắn cảm thấy mình khi nãy có hơi to tiếng với cô.

Có phải hắn hơi quá đáng không?
Đến trưa Tiểu Nghiên trốn Bạch Phong Thần đi về trước, nhưng đi chưa bao lâu đã bị hắn đuổi ngay phía sau.

Mặc Bạch Phong Thần gia sức bấm còi ing ỏi, cô vẫn quyết định sẽ không leo lên xe hắn.

Thấy một hồi hắn không bấm còi nữa nên cô định quay lại xem thì cả người cô va vào Bạch Phong Thần.

Hoá ra hắn quyết định đỗ xe lại rồi xuống đi bộ cùng Tiểu Nghiên để xem cô làm gì được hắn.

“Anh… sao anh lại xuống đây?” Cô nhất thời không biết nói gì với hắn mà lắp ba lắp bắp.


“Xuống đi cùng em.” Bạch Phong Thần mặt dày đi theo sau cô, dù bị đuổi cũng không chịu về xe.

Tiểu Nghiên không thèm đôi co với hắn nữa đi nhanh về nhà.

Nghĩ gì mà cô tha thứ cho hắn dễ dàng như thế chứ, mơ đi cưng.

Thôi dồi hắn giận cô thật rồi, bây giờ phải cất công đi dỗ khổ sở chưa.

Bạch Phong Thần tự chửi trong lòng.

Mọi sự dại dột đều phải trả giá.

“Đừng giận nữa được không.” Hắn chạy lên kéo tay cô lại, nhưng rất nhanh đã bị cô giật ra.

Hai người giành qua giành lại chẳng mấy chốc đã về đến biệt thự của Bạch Phong Thần.

“Đừng đi theo em.” Tiểu Nghiên quát vào mặt hắn, ở đâu ra cái thói đang yên đang lành tự nhiên nổi giận đùng đùng rồi khi bình tĩnh lại thì quay ra dỗ chứ.

Cô đi lên tầng đến khi quay lại thấy hắn không đi theo thật, trong lòng tự dưng có chút hụt hẫng, rồi cô bỏ về phòng khoá cửa lại.

Lúc lâu sau Tiểu Nghiên nghĩ Bạch Phong Thần đã đi làm rồi nên cô chạy xuống phòng khách xem sao, nhưng vừa bước xuống cô đã bắt gặp hắn đang ngồi nhàn nhã uống trà.

Cô vẫn giữ thái độ cũ làm lơ như không thấy rồi chạy lại bế Meomeo đi lên phòng, trước khi lên còn nghe được hắn nói một câu.

“Ba ngày tới anh đi công tác, em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đấy.”
“Ừm.” Nghe xong Tiểu Nghiên có chút vui mừng, cũng có chút tiếc nuối.

Cô ngồi trên phòng chơi với Meomeo đến khi cảm thấy hơi đói bụng thì lại đi xuống dưới nhà, nhưng khi xuống dưới cô không biết nên cư sử như nào nữa.

Bạch Phong Thần đang làm cơm chưa cho cô, hắn đang rất tất bật trong bếp.

Thấy cảnh này thì ai còn giận hắn cho được chứ, Tiểu Nghiên quyết định tha cho hắn lần này để ăn ngon cái đã.


Đang định chạy đi lấy túi hạt cho Meomeo ăn thì thấy bát của bé đã được đổ đầy, có chút không đúng nên cô quay ra trách tội nó.

“Meo em lại nhịn ăn hả.” Tiểu Nghiên vừa nói dứt câu giọng Bạch Phong Thần trong bếp đã vọng ra.

“Anh mới cho thêm đấy.” Hắn đang cố gắng vắt óc ly gián bọn họ, can tội làm lơ hắn đi ôm ấp mèo.

“Vậy sao, cảm ơn anh.” Cô khách sáo nói rồi đứng lên đi lấy xúc xích cho Meomeo ăn.

Mùi thức ăn thơm lừng phảng phất quay nhà bếp, bụng Tiểu Nghiên đã kêu lên từ lâu nhưng cô vẫn ngồi đợi Bạch Phong Thần nấu xong hết mới ra ăn dù bị hắn mời gọi ăn trước biết bao lần.

“Em ăn thử cái này xem ngon không.” Bạch Phong Thần gắp vào bát Tiểu Nghiên một miếng gà rang.

Phải công nhận một điều là tay nghề của hắn nấu rất ngon, rất vừa miệng.

“Thế nào ngon không?” Bạch Phong Thần mong chờ nhìn cô.

“Rất ngon.”
Hắn vui vẻ gắp thêm vào bát cô mấy miếng gà còn không quên bảo cô uống thêm canh.

Từ khi ở với Bạch Phong Thần người Tiểu Nghiên cả người cô có chút béo lên, vì được hắn ngày nào cũng chăm lo cho từng bữa cơm mà.

“Anh đi công tác ở đâu?” Bình thường Tiểu Nghiên sẽ chẳng bao giờ quan tâm công chuyện của Bạch Phong Thần đâu, nhưng tự dưng giờ lại không kìm được mà hỏi.


“Mỹ.”
Nghe xong Tiểu Nghiên có chút tò mò, quả thật là cô chưa từng đi mỹ, lần gần đây nhất cô đi du lịch nước ngoài đó là lần đi Nhật cùng gia đình.

Tiểu Nghiên chưa từng có dịp đi sang các nước phương tây bao giờ, thật ra là đã từng có cơ hội đi du học nhưng cô đã từ bỏ nó.

Thấy Tiểu Nghiên có vẻ thích thú, Bạch Phong Thần nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

“Em có muốn đi cùng không?” Hắn mở lời, cho cô đi cùng cũng hắn cũng yên tâm phần nào.

Để ở nhà nhỡ thằng khác rình mất thì toi.

“Em…em đi được sao?” Tiểu Nghiên nghe xong nhất thời kích động, nếu cô đi được thì quá tuyệt còn gì.

“Được chứ.” Bạch Phong Thần thấy cô vui vẻ như vậy cũng vui lây, có vẻ như mèo hoang nhỏ đã hết giận hắn thật rồi.

Tiểu Nghiên thích thú nhảy cẫng lên, tâm trạng đang rất hào hứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận