Đan Tiểu Nghiên sau khi ăn cơm xong cô hào hứng gửi một tin nhắn cho Vương Hân.
Sang Mỹ là bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Vương Hân cùng với Hoắc Hiên đều đang theo học trường đại học Columbia, New York, rất may lần này Bạch Phong Thần và cô cũng sẽ đến bang đấy.
Tiểu Nghiên lôi trong tủ ra một chiếc vali không to cũng không nhỏ lắm, vừa đủ đựng đồ của cô trong ba ngày tới.
Cô vừa sắp xếp đồ vừa hát rất yêu đời, Bạch Phong Thần đứng dựa người ngoài cửa nhìn thấy những hành động đó của cô mà không khỏi phì cười.
Biết là Tiểu Nghiên sẽ thích thú như này thì về sau hắn sẽ đưa cô đi nhiều nơi hơn.
Tạo ra những kỉ niệm đẹp giữa hai người.
Đang bận bịu chuẩn bị đồ thì Tiểu Nghiên chợt nhận ra cô chưa gọi báo cho bố mẹ.
Tiểu Nghiên chạy đi lấy điện thoại bấm vào số của bà Hạ Phương.
“Alo con gái à.” Đầu dây bên kia thấy Tiểu Nghiên gọi thì vui mừng bắt máy.
“Mẹ à, Bạch Phong Thần mấy ngày tới sẽ đi công tác nước ngoài, anh ấy rủ con đi cùng.
Nên mấy ngày tới con sẽ sang Mỹ.” Cô phấn khởi thao thao bất tuyệt.
Hạ Phương bên kia nghe con gái nói sẽ đi nước ngoài chơi thì không khỏi vừa mừng vừa lo.
“Tiểu Nghiên! con đi phải cẩn thận nhớ chưa, mang theo mấy loại thuốc cảm đi đề phòng.” Bà dặn dò cô.
Con bé này đi cùng với Phong Thần chắc không sao đâu nhỉ, Tiểu Nghiên nhà bà sang ở cùng thằng bé đó cũng có da có thịt hơn.
Hạ Phương cuối cùng cũng yên tâm để cô đi.
“Đi để trải nghiệm, con vui là được.”
Tiểu Nghiên phấn khích hôn bà màn hình điện thoại, rồi chào tạm biệt Hạ Phương để soạn nốt đồ.
“Chuẩn bị đến đâu rồi.” Bạch Phong Thần từ ngoài cửa đi vào, hắn cũng đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của mẹ con họ.
“A, em không biết khí hậu bên đó như nào nên mang vài bộ quần áo dài với mấy bộ cộc.”
“Mang mấy bộ quần áo mùa hè đi là được, bên đấy bây giờ chưa chuyển lạnh.” Hắn bình thản nói rồi đưa cho cô tấm vé máy bay.
“A vậy sao, để em soạn thêm quần áo hè.” Tiểu Nghiên tất bật chuẩn bị đồ nhưng cô thấy Bạch Phong Thần vẫn chưa có ý định muốn rời đi nên quay ra hỏi.
“Anh không chuẩn bị đồ sao?”
“Không cần, bên đấy anh có đồ rồi.” Tiểu Nghiên nghe xong thì gật gù, mà khoan Bạch Phong Thần nói hắn có đồ bên đấy là sao?
“Anh có đồ bên đấy?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Ừm, anh có nhà bên đấy.” Nhìn biểu cảm ngờ ngệch của cô Bạch Phong Thần lại không nhịn được bật cười, phải nói khi hắn cười lên mê hoặc vô cùng, làm cô càng thêm mê muội.
Tiểu Nghiên quen thấy hắn làm thầy giáo rồi nên cô suýt quên mất hắn là doanh nhân thành đạt đấy, đúng là đồ đa cấp.
Đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên Bạch Phong Thần đang ngồi gần đó nhìn thấy tên hiểm thị trên màn hình không khỏi nhíu mày.
“Hoắc Hiên? lại thêm tên nào nữa?” Hắn quay ra chất vấn cô, sự ghen tuông đột nhiên tăng ngùn ngụt.
“Hoắc Hiên gọi sao, đưa máy em nghe.” Cô chạy đến giật lấy điện thoại tránh để đầu bên kia đợi lâu.
“Trả lời anh coi, Hoắc Hiên là tên nào?” Bạch Phong Thần giữ khư khư cái điện thoại không cho Tiểu Nghiên cướp lấy.
“Là bạn thân em.” Cô tuỳ tiện trả lời hắn, nhưng Bạch Phong Thần nghe xong hai từ bạn thân lại càng tức điên lên hắn dùng tay trượt kết thúc cuộc gọi rồi nèm điện thoại của cô sang một bên.
“Anh làm gì vậy hả.” Tiểu Nghiên đau lòng nhìn chiếc điện thoại yêu dấu bị hắn ném không thương tiếc trên giường.
Bạch Phong Thần không nói gì tiến đến gần cô tra hỏi.
“Nói, hắn với em có quan hệ gì?”
“Bạn thân thiết như anh em một nhà.” Tiểu Nghiên nhắm chặt mắt nói.
Vừa nãy ngửi thấy mùi giấm chua là cô đã nghi rồi mà.
Bạch Phong Thần nghi ngờ nhìn cô, nhưng có vẻ những gì cô nói là thật nên hắn tạm bỏ qua.
Tiểu Nghiên thở nhẹ nhõm, rồi chạy qua lấy điện thoại gọi lại cho Hoắc Hiên.
“Alo, sao mình gọi cho cậu mãi không bắt máy vậy.” Hoắc Hiên dùng giọng trách móc cô.
“Xin lỗi mà, mình vừa có chút chuyện.” Cô cười cười cho qua.
“Mình nghe Vương Hân nói cậu sắp qua đây chơi sao.”
“Đúng vậy.” Cô vui vẻ nói, vậy ba người bọn họ sắp gặp lại nhau sau mấy năm xa cách rồi, càng nghĩ cô lại càng phấn khích.
“Vậy tốt quá, Vương Hân bên này nhớ cậu lắm đó.”
Tiểu Nghiên ngồi nói chuyện với Hoắc Hiên một lúc rồi tắt máy, bọn họ có ý muốn đến sân bay đón cô, nhưng Tiểu Nghiên sợ sẽ phiền cho hai người nên đã từ chối khéo.
Dù sao cô cũng sẽ đi cùng Bạch Phong Thần nên không cần thiết.
Thấy ai đó đang đứng kia nhìn mình, Tiểu Nghiên bỗng thấy sau gáy hơi lạnh lạnh.
Cô quay ra dỗ ngọt hắn.
“Em nên chuẩn bị thêm gì đây?” Cô chạy lại chủ động ôm hắn.
Người ta thường nói đàn ông là những đứa trẻ to xác, lúc ấy Tiểu Nghiên đương nhiên không tin, cứ nghĩ làm gì có người đàn ông nào lại là trẻ con chứ.
Nhưng từ khi ở với Bạch Phong Thần cô đã lĩnh hội ra được câu đấy rồi.
Đàn ông chính là những đứa trẻ to xác, vì sao ư? Cứ nhìn tên Bạch Phong Thần cao cao tại thượng này xem, người ngoài nhìn vào sẽ thấy hắn là người lạnh lùng, nghiêm khắc.
Nhưng đấy chỉ là góc nhìn của người ngoài, còn góc nhìn của Tiểu Nghiên thì hắn là người đàn ông ấm áp, đôi lúc sẽ nổi hứng lên trêu cô, sẽ ghen tuông nhưng chỉ cần cô lại dỗ dành thì mọi chuyện đều được cho qua.
Thật sự rất thần kì..