Sau gần 25 tiếng ngồi trên máy bay thì cuối cùng bọn họ đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế JFK - New York.
Tiểu Nghiên sau khi ngủ một giấc dài trên máy bay thì tinh thần trở nên sảng khoái cực độ, mỗi tội vì phải ngồi lâu nên cơ thể có hơi ê ẩm.
Sân bay JFK rộng lớn người qua kẻ lại tấp nập, Tiểu Nghiên đang được Bạch Phong Thần nắm tay đi ra chỗ checkin để làm thủ tục nhập cảnh.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô quay ra hào hứng hỏi, Bạch Phong Thần nhìn về hướng mấy người vệ sĩ đang tiến đến làm Tiểu Nghiên cũng nhìn theo.
“Về nhà của anh.” Hắn nhành nhã nói tay đưa vali cho một người vệ sĩ đang đứng đấy rồi cầm tay cô đi về phía chiếc xe Rolls Royce siêu sang đang đỗ ngoài cổng sân bay.
Trong đầu Tiểu Nghiên nghĩ nhà của Bạch Phong Thần chắc chỉ tầm tầm căn biệt thự ở trong nước kia thôi, nhưng không đến khi cô được tận mắt chứng kiến ‘nhà’ của hắn nói thì không khỏi há hốc mồm, như này gọi là cung điện luôn được rồi chứ nhà cái nỗi gì chứ.
Thậm chí nó còn to xa hoa hơn căn biệt thự ở trong nước nữa cơ.
Tuy căn biệt thự ở đây có to hơn với căn Bạch Phong Thần và cô ở trong nước nhưng căn nhà này vẫn tối giản hiện đại như thế, không khoa trương màu mè như tính cách của hắn vậy.
Bạch Phong Thần giúp cô xếp đồ vào phòng hắn rồi một lúc sau cũng đi có việc.
Vì Tiểu Nghiên không biết đường ở đây nên cô cũng không dám đi ra đường, rất may lúc ở sân bay cô đã được Bạch Phong Thần mua cho một cái sim điện thoại để tiện nghe gọi bên này.
Tiê Nghiên nhấn gọi thử cho Vương Hân chỉ sợ cô ấy đang bận học nên không tiện nghe máy thôi nhưng sau ba hồi đổ chuông Vương Hân đã nhấc máy.
“Hello?”
“Vương Hân là mình nè.” Tiểu Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền lên tiếng.
“Tiểu Nghiên là cậu sao? cậu đến đây bao giờ thế.”
“Mình cũng mới đến cách đây mấy tiếng thôi.” Cô như cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của Vương Hân, có vẻ cô ấy bị thiếu ngủ.
“Lâu rồi bọn mình không gặp nhau ha, trong mấy ngày tới cậu có rảnh không qua chỗ mình chơi.” Tuy Tiểu Nghiên không muốn làm phiền Vương Hân nhưng quả thực cô không biết đường xá nơi đây như nào, lại không thể làm phiền Bạch Phong Thần được.
“Được chứ, Hoắc Hiên nói tí nữa sẽ qua đón mình rồi đi đến chỗ cậu.” Vương Hân hào hứng nói, khi gặp lại bọn họ sẽ lại có cả tá chuyện muốn kể cho nhau.
“Được, vậy mình sẽ gửi địa chỉ chỗ mình cho cậu.” Nói xong Vương Hân có chút việc nên đã cúp máy trước.
Còn Tiểu Nghiên muốn đi thăm quan căn nhà này, nên đã đi vòng vòng xem sao.
Tuy căn biệt thự to như vậy nhưng cô không hề thấy một bóng người nào, trong đầu cô nghĩ ít ra cũng sẽ có người làm để quét dọn nhà cửa chứ.
Ngoài vườn được trồng những bụi hoa hồng trắng đẹp vô cùng, người dân ở đây cũng thưa thớt không được đông đúc như nước của cô.
Ngồi hóng gió được một lúc thì chuông điện thoại của cô vang lên là Bạch Phong Thần gọi đến, thấy vậy cô vội bắt máy.
“Em đã ăn gì chưa?” Hắn ân cần hỏi, nhưng thực chất hắn biết thừa là cô vẫn chưa ăn gì đâu.
“Em chưa ăn.” Tiểu Nghiên thành thật khai báo, cô mải đi thăm quan nhà hắn đến nỗi bụng đói meo từ bao giờ cũng không biết.
“Đợi anh xử lý nốt chuyện sẽ đưa em đi ăn.”
Nhưng tí nữa có Vương Hân với Hoắc Hiên sẽ qua đây nên cô đã từ chối đi ăn với Bạch Phong Thần.
“Tí bạn em quá chơi, mình có thể nấu ăn ở nhà được không.” Tiểu Nghiên dùng tông giọng nhỏ nhẹ hết sức nũng nịu với hắn.
Đầu bên kia vẫn không nói gì, nhưng cô không nghĩ là hắn không đồng ý đâu mà hắn đang ngầm đồng ý rồi.
Xí đúng là đồ kiệm lời, nói thêm một câu thì anh chết chắc.
“Không nói gì tức là đồng ý nhá, vậy em cúp máy đây anh nhớ về sớm.” Rồi Tiểu Nghiên tặng hắn một nụ hôn gió rồi cúp máy, nếu cô sớm biết tên đại ác ma Bạch Phong Thần dễ dỗ như vậy thì hồi xưa cô đâu sống dở chết dở như vậy chứ.
À mải chơi quá mà Tiểu Nghiên quên chưa gọi về cho gia đình, họ sẽ lo lắng không thôi mất.
Nghĩ là làm cô gõ dãy số quen thuộc rồi ấn gọi, nhưng chắc là cuộc gọi quốc tế nên được kết nối hơi chậm.
“Mẹ à con đây.”
“Tiểu Nghiên sao? con đến Mỹ chưa?”Bên kia Hạ Phương nghe thấy giọng cô không khỏi nghẹn ngào.
“Con đến đây được mấy tiếng rồi.” Cô vui vẻ cười trấn an bà, vì là gọi video call nên cô có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Phương.
“Đến rồi sao, bên đấy thế nào đẹp không? Con nhớ ăn uống đầy đủ vào đấy.” Nghe Tiểu Nghiên đã đến nơi an toàn, hàng lông mày của bà mới giãn ra.
Mải nói chuyện mà Bạch Phong Thần đã về từ lúc nào cô cũng không hay chỉ đến khi bất giác nhìn ra phía cửa thì thấy hắn đang tay sách nách mang một đống đồ..