Trước sự thăm dò từ hắn Tiểu Nghiên thực sự không biết phải nên nói gì.
Bầu không khí lúc này có càng thêm gượng gạo, Tiểu Nghiên cố lảng tránh đi ánh mắt của hắn.
“Hửm?” Bạch Phong Thần quay lại với dáng vẻ sắc lang như mọi khi của mình, trong giọng nói có phần trêu ghẹo cô.
“Em…” Cô đã bao giờ nghĩ thông suốt đâu mà đột ngột hỏi như vậy chứ.
Hắn đương nhiên hiểu rõ những suy nghĩ hiện tại của cô, Bạch Phong Thần không làm khó Tiểu Nghiên nữa, ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Em có thích anh không?” Hắn nói nhỏ vào tai cô, những lời thủ thỉ như đang mê hoặc cô.
“Em…em có.” Tiểu Nghiên đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới có thể nói ra được câu đấy, mặt cô đã đỏ lên từ lâu.
Bạch Phong Thần xững người một lúc, hắn vẫn nghĩ cô sẽ ậm ừ, lảng tránh chứ.
Câu trả lời này làm hắn rất hài lòng, trong lòng đang vui như mở hội.
“Anh cũng thích anh lắm.” Tên sói già bỗng nhiên thay đổi thái độ quay ra đùa giỡn cô.
Tiểu Nghiên không lường trước được hắn lại nói ra một câu đầy kiêu ngạo như vậy, đúng là phong cách của Bạch Phong Thần.
Nhưng cô cũng đâu dễ dàng để bị trêu như vậy chứ.
“A, em nhớ Vương Hân quá chắc tối nay em sẽ qua nhà cô ấy ở.” Tiểu Nghiên nói vu vơ, thế nhưng những lời ấy của cô đã thành công trêu tức hắn.
“Em nói gì cơ?” Bạch Phong Thần cười khẩy gằn từng chữ một, tay hắn nắm thành quyền, những đường gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ.
“Em nói là em sẽ sang nhà Vương Hân ngủ.” Cô cũng cứng đầu nhắc lại với tông giọng to hơn lúc nãy, không biết lúc này cô lấy đâu ra lá gan lớn như vậy mà đi chọc vào hắn.
“Em giỏi lắm.” Con sói già bây giờ rất tức tối, định lao đến trừng phạt cho cô nhóc kia biết thế nào là lễ hội.
“Ây, ây.
Thầy Bạch, anh cứ câu có như vậy sẽ sớm già đấy.” Tiểu Nghiên vừa nói vừa cười, trả thù hắn thành công nên tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
“Cho em rút lại những lời mình vừa nói.”
Bạch Phong Thần đen mặt lại, ‘Thầy Bạch?’ gọi xa lạ vậy luôn.
‘Sớm già?’ cô nhóc đây là muốn chê hắn già sao? Được lắm, có vẻ hắn đã chiều hư cô rồi, nên bây giờ cô trèo lên đầu hắn ngồi luôn ha?
“Em nói rất đúng mà thầy.” Cô được nước lấn tới, nhờ hắn cô mới biết bộ môn trêu chọc này thú vị như vậy đấy.
Hắn không nói không rằng, kéo người cô lại, đặt lên cái miệng nhỏ đang dương dương tự đắc kia một nụ hôn.
Nụ hôn mạnh bạo mang theo đầy tính chiếm hữu, cũng chính là cách mà hắn trừng phạt cô.
Tiểu Nghiên bị hôn đột ngột nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý, còn bị hắn không ngừng quấy đảo bên trong khoang miệng.
“Ưm….” Cô cố đẩy hắn ra những cơ thể cô đã sớm bị Bạch Phong Thần dùng hai tay giữ chặt lại không còn cách nào phản kháng.
Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển loạn xạ.
“Đừng…” Đừng nói hắn định làm mấy chuyện đấy ở đây nha, cô vẫn là nên ngăn chặn trước khi mọi chuyện đi quá xa.
“Em…em đùa thôi…” Tiểu Nghiên khó khăn nói, cô cố gắng giữ cho bàn tay không đúng đắn kia, di chuyển.
“Quá muộn rồi, đáng nhẽ em nên nhận ra sớm hơn.” Đây là do cô tự chuốc lấy chứ đâu phải do hắn.
Nhưng lần này tình thế lại nghiêng về phía Tiểu Nghiên, Bạch Phong Thần chưa kịp tiến xa hơn thì cabin của bọn họ đã xuống mặt đất.
Hắn tức muốn xì khói nhưng phải cố kiềm chế lại.
Còn bên này Tiểu Nghiên đang thở phào, suýt nữa thì cô lại bị hắn ăn sạch ở trốn công cộng rồi.
Trời bây giờ đã tối hẳn, cả bầu trời bao phủ bởi một màn đêm đen khịt.
Ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt đất, ánh đèn đường hiu hắt cũng đã được bật lên, tạo nên cảm giác yên bình đến lạ thường.
“Em ăn gì?” Hắn vẫn là người luôn hỏi cô muốn ăn gì, luôn tôn trọng quyết định của cô.
“Em muốn ăn sushi.” Không nhắc cô cũng quên luôn là hôm nay mình không ăn được gì nhiều.
“Đến quán sushi.” Bạch Phong Thần nói với tài xế rồi nhắm mắt dưỡng thần, trông hắn có vẻ rất mệt mỏi.
“Anh mệt sao?” Cô lo lắng hỏi, trông vẻ mặt hắn như đang không ổn chút nào.
“Anh nằm xuống đây để em mát xa cho.”
Bạch Phong Thần không nói gì nhưng hắn vẫn làm theo lời cô, nằm xuống để mặc Tiểu Nghiên đang đấm lưng cho mình.
Hắn thả lỏng cả người, cảm nhận sự thoải mái từ đôi bàn tay nhỏ nhắn đang dùng sức để đấm vào tấm lưng vững chắc của hắn.
“Sao rồi anh đã đỡ hơn chưa?” Cô đã đấm đến mỏi nhừ.
“Chưa đâu, em đấm tiếp đi, nhỡ đâu sau này em có thể hạ gục được anh cũng nên.” Ý hắn ở đây là hắn đang giúp cô luyện cơ tay để có thể, đấm vào ngực hắn giãy giụa thoát ra ngoài.
Đột nhiên chuông điện thoại của Bạch Phong Thần vang lên, hắn chậm rãi rút chiếc điện thoại trong túi ra nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, rồi bấm nghe máy.
Đầu bên kia lên tiếng trước nói.
“Đã tra ra được những người sắp đặt trong ngày hôm đấy rồi ạ.”.