Bạch Phong Thần nghe xong thì nhìn qua bên Tiểu Nghiên, tất nhiên cô có thể nghe thấy hết những gì người trong điện thoại nói.
“Người đứng sau là ai?” Hắn nhíu mày, giọng băng lãnh hỏi.
“Kẻ đứng sau sắp xếp là một người phụ nữ ngoại quốc…cô ta tên là Diana đại tiểu thư của gia tộc Alice…” Người đàn ông ngậm ngừng.
Hắn ta đã phải cho rất nhiều người đi điều tra, dùng rất nhiều mối quan hệ mới tra ra được kẻ chủ mưu, nhưng người này lại không dễ động vào.
Nghe xong cái tên kia Bạch Phong Thần khẽ nhướng mày, hắn đương nhiên biết đến người phụ nữ đó.
Gia tộc của cô ta là một gia tộc lớn mạnh, có cơ ngơi đồ sộ.
Tiểu Nghiên không biết người tên Diana đấy là ai nên mới hỏi.
“Diana là ai vậy?” Người đầu dây bên kia kể cho cô nghe về gia thế và địa vị của Diana Alice.
Biết được vị thế của cô gái kia Tiểu Nghiên lại không khỏi lo lắng.
Tại sao cô ấy là hại Hoắc Hiên chứ, tại sao không phải người khác mà lại là cậu ấy chứ.
Trong đầu cô đang có hàng vạn câu hỏi muốn tuôn ra, cần được giải đáp.
“Còn tra ra được gì nữa không?” Bạch Phong Thần vẫn rất tỉnh táo hỏi rõ hết mọi chuyện, cũng như hỏi hộ thay cô luôn.
“Tôi tra ra được cô gái đêm đấy được cử đến, cô ta nói hai người bọn họ chưa có bất cứ một chuyện gì.”
Vậy là Hoắc Hiên trong sạch sao, thật may quá.
Bây giờ cô chỉ muốn gọi điện thông báo ngay cho cậu ấy thôi.
Nghĩ là làm, Tiểu Nghiên lấy điện thoại ra bấm gọi cho cậu.
“Alo.” Giọng của Hoắc Hiên vang lên.
“Hoắc Hiên, mình đã tìm ra người hãm hại cậu rồi.” Từ giọng nói kia, cô có thể nghe ra tâm trạng của cậu ấy bây giờ đang rất không ổn.
“Đã tìm ra được rồi sao? Người đó là ai vậy?” Cậu đã vì những chuyện này mà mất ăn mất ngủ mấy tuần trời, nên khi nghe được đã tìm thấy người đó Hoắc Hiên có hơi kích động, hỏi tới tấp làm Tiểu Nghiên không kịp trả lời.
“Người đứng sau mọi chuyện là Diana Alice…” Cô kể lại những gì người của Bạch Phong Thần đã tra ra cho Hoắc Hiên nghe, cô cũng không quên hỏi cậu “Diana là ai mà lại cố tình hại cậu.”
Hoắc Hiên rơi vào trầm mặc, cậu nhớ lại chuyện sảy ra vào mấy tháng trước.
Khi đó Vương Hân và cậu vẫn đang là bạn bè, Hoắc Hiên ở trong trường cũng khá nổi tiếng, một phần là do cậu học rất giỏi cũng một phần là do cậu rất đẹp trai nữa, nên đã lọt vào mắt xanh của Diana cũng đang theo học tại đấy.
Cô ta lúc đầu có đến làm quen kết thân với cậu, nhưng Hoắc Hiên không để tâm đến cô ta lắm.
Luôn giữ một thái độ lạnh nhạt với ả.
Cậu cứ nghĩ cô ta là một người lương thiện nên có thể làm bạn được, nhưng vẫn không thể ngờ được Diana lại là người đứng đằng sau hại cậu.
“Hoắc Hiên.” Tiểu Nghiên gọi làm cậu sực hoàn hồn thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy.
“Ừm mình hiểu rồi.
Lát mình gọi lại sau.” Hoắc Hiên cúp máy trước để lại Tiểu Nghiên đang không hiểu chuyện gì.
Xe của họ cũng đã đến một nhà hàng Nhật nổi tiếng, Bạch Phong Thần nãy giờ không nói gì chỉ im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của cô với Hoắc Hiên, sau khi cậu ấy cúp máy thì hắn đến ôm cô trấn an.
“Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, anh tin cậu ta sẽ giải quyết được.”
Phải, Bạch Phong Thần nói rất đúng.
Đây là chuyện của cậu ấy, vẫn là nên để cậu ấy giải quyết, mình chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Nghĩ như vậy giúp cô lạc quan hơn, không còn muộn phiền.
Giờ đây cô nên tập trung vào ăn cho no bụng mới được.
Hai người cùng nhau đi xuống, vì là nhà hàng Nhật lại rất sang trọng, nên bọn họ được sắp xếp cho một căn phòng riêng biệt gọi đồ qua menu.
Tiểu Nghiên chỉ vào một loạt các món ngon trong menu, rồi ngoan ngoãn ngồi đợi Bạch Phong Thần chọn món.
“Ăn được nhiều như vậy luôn.” Hắn đưa cho nhân viên cuốn menu rồi quay sang nhìn cô.
“Đúng vậy, hiện tại em đang rất đói.” Tiểu Nghiên cười cười, hôm nay đúng là đi lại hơi nhiều riêng cái khoản đi bộ leo lên tượng nữ thần tự do kia đã mệt bở hơi tai rồi.
“Vậy ăn nhiều vào tối đừng than đói.” Bạch Phong Thần nói đầy ẩn ý, những cô cũng đâu để ý mấy lời hắn nói ấy.
“Tất nhiên rồi.” Đương nhiên là cô phải ăn no rồi hiếm lắm mới được đi chơi cơ mà, nhưng Tiểu Nghiên cũng chợt nhận ra là chiều mai bọn họ lại phải về thành phố C rồi, còn phải về đi học lại nữa.
Nghĩ đến cô lại càng thêm chán nản, cô sẽ nhớ nơi này lắm.
“Không phải buồn, khi nào có dịp anh lại cho em đi.” Bạch Phong Thần nhận ra được nỗi lòng của cô nên hắn mới lên tiếng.
“Thật sao.” Cô không khỏi vui mừng, thế thì tuyệt quá rồi.
“Anh đã bao giờ nói điêu em chưa.” Giọng hắn đanh lại, trưng ra bộ mặt như kiểu ‘Tôi đây mà phải đi lừa em hả.’
Ờ ha, Bạch Phong Thần sẽ không có chuyện lừa cô đâu, trông mặt hắn uy tín thế kia cơ mà..