Trong phòng làm việc của Bạch Phong Thần, sự im lặng đã bảo trùm cả căn phòng, Bạch Phong Thần nhìn cô nhóc đabg biện minh trước mặt mình với nét mặt không đổi.
“Đi ăn với tôi!”
Bạch Phong Thần lên phá tan bầu không khí này, Đan Tiểu Nghiên có hơi hoảng sợ nhìn hắn.
Cô không hiểu sao bản thân mình lại phải sợ hắn đến thế, dù cho trước kia cô và hắn đều rất bình thường.
Phong Thần thấy Tiểu Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng liền lại gần đi về phía cô.
Thấy hắn đang đi về phía mình, Đan Tiểu Nghiên sợ hãi lùi về phía sau, cô sợ hắn, sợ vẻ mặt nghiêm nghị kia của hắn.
Đan Tiểu Nghiên không hiểu được vì sao sau khi về nước Bạch Phong Thần cứ luôn đeo bám cô.
Bỗng nhiên Bạch Phong Thần ôm chặt lấy cô, hắn hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, khiến cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thầy Bạch… buông tôi ra!”
Đan Tiểu Nghiên nói rồi đẩy mạnh hắn ra, nhưng sức của cô sao có thể đối đầu với thân hình vạm vỡ kia của hắn, tình thế này không khác nào lấy trứng chọi đá nhưng cô vẫn mặc kệ điên cuồng đấm vào lồng ngực hắn.
Thấy Tiểu Nghiên cửa quậy trống đối, Bạch Phong Thần không nói câu nào liền cúi xuống hôn cô.1
“Ưmm…”
Đan Tiểu Nghiên bị hành động của hắn làm cho bất ngờ trợn tròn mắt nhìn hắn, cơ thể cũng ngừng lại mọi động tác mà trở nên cứng đờ.
Bạch Phong Thần nhẹ nhàng tách môi Đan Tiểu Nghiên ra, nhanh nhẹn đưa lưỡi của hắn vào thăm dò khắp khoang miệng của cô, nuốt trọn hết mật ngọt trong miệng cô, cả hai quyến luyến mà phát ra những âm thanh đầy ái muội.
Sau một hồi quấn quýt, sắc mặt của Tiểu Nghiên đỏ bừng thì hắn mới nhả môi cô ra tạo ra một đường chỉ bạc.
Cả cơ thể Đan Tiểu Nghiên đứng không vững được nữa phải dựa vào người Bạch Phong Thần mà thở hổn hển.
Bạch Phong Thần đợi cô lấy được nhịp thở bình thường rồi kéo cô ra khỏi phòng làm việc, đi nhanh xuống bãi đỗ xe dành cho giảng viên.
Đan Tiểu Nghiên vừa mới thở lại bình liền bị hắn kéo đi khiến cô không khỏi khó chịu, ra sức gỡ bàn tay của Phong Thần đang nắm chặt cổ tay mình.
Rất nhanh chóng cả hai người đã đứng trước xe của hắn, trước mặt cô là chiếc Ferrari SF90 Stradale mẫu mới nhất.
Đan Tiểu Nghiên chưa kịp ngắm nghía kĩ chiếc xe đã bị Bạch Phong Thần lôi vào trong đóng mạnh cửa, còn hắn vòng qua bên kìa vào trong xe ngồi.
“Thầy định đưa tôi đi đâu?”
Đan Tiểu Nghiên hốt hoảng khi bị Bạch Phong Thần đóng sầm cửa lại bèn quay qua hỏi hắn.
“Đi ăn trưa!” Hắn không mặn không nhạt trả lời, đồng thời nhướng người về phía Tiểu Nghiên, khiến cô nghĩ hắn lại định cưỡng hôn mình nên quay mặt đi nhắm nghiền mắt.
Đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy hắn có động tĩnh gì cô mớ dám mở hé mắt quay đầu lại nhìn, thì bị hắn cốc cho một cái vào đầu.
“Áaa!!!” Tiểu Nghiên ôm đầu lườm hắn.
“Em suy nghĩ cái gì vậy hả? tôi chỉ đơn giản là thắt dây an toàn lại thôi!” Bạch Phong Thần nhìn cô cười khẩy, xong lại quay qua thắt dây an toàn lại cho mình rồi khởi động xe đi ra khỏi trường.
Đan Tiểu Nghiên vì quá mệt nên sau khi hắn lái xe được một đoạn cô liền ngủ thiếp đi.
Bạch Phong Thần dù vẫn đang tập trung lái xe những anh vẫn rất để ý đến cô, đợi đến khi dừng đèn đỏ hắn nhẹ nhàng vén lọng tóc đang xoã trên mặt cô gọn ra một bên rồi cúi xuống đặt lên chán cô một nụ hôn.
Sau 20 phút đi đường, cuối cùng họ cũng đến nơi.
Bạch Phong Thần đưa Tiểu Nghiên đến một nhà hàng mang hơi hướng Nhật Bản.
Chợp mắt được một lúc Tiểu Nghiên cũng tỉnh dậy, thấy hắn đã đỗ xe ở dưới hầm rồi cô mới hỏi.
“Sao thầy không gọi em dậy.”
Bạch Phong Thần không nói gi cười cười rồi bước ra khỏi xe đi, đợi Đan Tiểu Nghiên ra rồi cùng cô bước vào nhà hàng.
Bên trong quán được thiết kế rất cổ điển, với không gian rộng rãi, ấm cúng.
“Em ăn gì?” Bạch Phong Thần nhìn một lượt menu rồi hỏi cô, lúc này cô mới để ý chăm chú đọc menu đang được đặt trên bàn.
Suy nghĩ một hồi cô gọi một bát mỳ Ramen cùng một cốc nước cam ép, còn thầy Bạch gọi một phần Tonkatsu.
Nhân viên ghi chép lại xong rời đi, chỉ còn Đan Tiểu Nghiên và Bạch Phong Thần ngồi ở đó.
Cô bắt đầu cảm thấy có chút ngại ngùng, khi bị ông thầy kia nhìn chằm chằm.
“ Cô chú dạo này khoẻ không?” Bạch Phong Thần vẫn nhìn chăm chú hỏi.
“Họ vẫn khoẻ!”
Trong đầu Tiểu Nghiên đang nghi hoặc bộ hắn gọi cô ra đây ăn chỉ để hỏi bố mẹ cô khoẻ không hay sao thì bông nhiên.
“Em có nhớ tôi không?”
Đột nhiên bị hỏi bất thình lình khiến Đan Tiểu Nghiên không biết trả lời ra sao, trầm luân một lúc cô vẫn quyết định trả lời thật lòng.
“Không!” Tiểu Nghiên nhìn thẳng vào mắt hắn kiên nghị trả lời.
Nghe xong lời cô vừa thốt ra kia mặt hắn bắt đầu tối sầm lại.
Đan Tiểu Nghiên thấy vậy liền sợ hãi, cô lại chọc nhầm vào ổ kiến lửa rồi..