Bạch Y Vân thấy cô sắc mặt không ổn liền quay sang hỏi: “Con sao vậy? Sắc mặt con trông có vẻ không ổn, con mệt sao?”
Bạch Thanh Vy chợt hoàng hồn, cô cười cười: “Con không sao, chỉ hơi chóng mắt chút thôi, chắc tại con chưa ăn gì.”
“Con chưa ăn gì sao? Vậy vào nhà ăn trưa cùng bác đi, bác có nhiều chuyện muốn kể cho con lắm.” Bà vui vẻ cùng cô ta vào nhà.
Bạch gia có cả một căn biệt thự khang trang như vậy, nhưng lại chỉ có mỗi mình bà ở nên nhiều khi thấy rất cô đơn.
May mà thi thoảng vẫn có Tiểu Nghiên qua chơi với bà, nhìn thế nào thì bà đều rất vừa mắt người con dâu này.
Trong lúc ăn trưa cùng Bạch Y Vân có vô tình để lộ ra bức ảnh của Bạch Phong Thần và Đan Tiểu Nghiên chụp khi đi New York, vì bà để làm màn hình khoá điện thoại, vậy nên đã thu hút sự chú ý của Bạch Thanh Vy.
Cô nhân lúc, bà đi vào bếp thì nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra chụp tấm hình này lại, vì sao mà cô lại chụp tấm hình ân ân ái ái của họ ư? Đương nhiên không phải để ngắm, tất cả đều có lý do cả.
Bạch Phong Thần đã không muốn công khai vợ mình như vậy, chắc hẳn có ẩn ý, cứ chụp lại trước nhỡ đâu sau này có việc cần dùng nó.
Điện thoại của Bạch Thanh Vy chợt vang lên, chính là người mà cô vừa nãy sai hắn đi điều tra.
Cô nhếch mép cười, ván cờ này cô thắng là cái chắc.
Không thể ngồi đây nghe máy được, cô đứng dậy đi ra vườn.
“Tra ra được gì rồi?”
“Thưa tiểu thư, theo như kết quả mà tôi điều tra được thì người con gái có tên trên giấy tờ kết hôn cùng với đại thiếu gia có tên là Đan Tiểu Nghiên, 21 tuổi, đang là sinh viên trường đại học C, hoàn cảnh gia đình khá giả…” Giọng người đàn ông vang lên, kể một loạt thông tin cá nhân của Tiểu Nghiên.
“Được rồi, anh làm tốt lắm.” Nói rồi cô cúp máy, Đan Tiểu Nghiên sao? Tôi nhớ tên cô rồi, cứ đợi mất sạch tất cả đi.
Có trách thì trách cô dám cướp anh Thần của tôi.
Bên này Tiểu Nghiên đang ngồi ôm mèo con đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô cứ có cảm giác chuyện gì đấy không lành sắp xảy đến với mình.
Bẵng đi một thời gian, cô cũng đã quên đi chuyện ngày hôm đó.
Trời đã chuyển qua thu, nhưng vẫn còn mang chút oi bức của mùa hè.
Sau hôm gặp Bạch Thanh Vy ấy mấy ngày thì Bạch Phong Thần có nhận được tin là cô ta đã ra nước ngoài, trong lòng hai người mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng nới lỏng cảnh giác.
Cuộc sống của cô vẫn thế thuận lợi trôi qua, vẫn nợ môn như thế…
“Chỗ này anh đã chỉ em hơn ba lần rồi đấy.” Hắn bất lực nhìn vào đống bài tập chất trồng như núi kia của cô.
“Không phải tại anh giảng quá khó hiểu sao.
Em đã cố hiểu những gì anh nói rồi, nhưng nó lạ lắm.” Cô nước mắt rưng rưng nhìn hắn, tại hắn giao bài khó chứ bộ, đâu phải tại cô dốt đâu.
“Khó hiểu chỗ nào chứ, em nói đi.” Bạch Phong Thần day day thái dương, vì hắn đã quá yêu chiều cô rồi, vậy nên bài tập trên trường có bao nhiêu đều bị cô đem về nhà nhờ hắn làm hộ.
“Nhìn thế nào vẫn không hiểu, tại sao lại sinh ra môn xác suất thống kê chết tiệt này chứ.” Cô bực bội, buộc miệng nói ra lời không nên nói.
“Tiểu Nghiên? Em vừa nói gì vậy?” Hắn để ý dạo gần đây tính tình của vợ hắn rất hay cục súc, nếu tính theo lịch thì bây giờ đang là tuần dụng dâu của cô, chắc vì vậy nên tích cách cô trở nên nóng nảy chăng.
“Em nói môn của anh rất khó hiểu.” Tiểu Nghiên cũng cảm nhận được bản thân mình đã lỡ lời rồi, liền nhanh chóng thu lại lời nói.
Suýt chút nữa là cái miệng lại hại cái thân nữa rồi.
“Thôi được rồi, em đi nghỉ đi lát học tiếp.” Bạch Phong Thần cầm tập bài tập kia của cô lên nghiên cứu lại, rõ ràng chỉ hỏi có mỗi lý thuyết thôi mà, có chỗ nào cao siêu đâu mà phải nghĩ chứ.
Hắn để bài tập của cô gọn lại trên bàn, đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Chợt nghe thấy tiếng Tiểu Nghiên ở trong nhà tắm hét toáng lên.
“Chuyện gì vậy?” Hắn đi vào phòng tắm xem có chuyện gì, chỉ thấy cô đang đứng ở trước gương nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Em sao vậy?” Bạch Phong tiến đến lau đi những giọt nước mắt đang vương trên mi cô.
“Huhuhu…Tại anh đấy!” Cô mếu máo, không đầu không đuôi quay ra trách móc hắn.
“Anh? Anh làm gì em chứ.” Hắn vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Tại anh nấu ăn ngon quá, tại ăn chăm em tốt quá, anh nhìn xem có phải em rất béo rồi không.” Tiểu Nghiên chỉ vào bản thân ở trong gương, trông cô bây giờ với lúc mới gặp hắn trông khác hẳn.
Lúc đấy vóc dáng cô rõ đẹp, còn giờ thì sao chứ, bị chồng mình chăm cho béo ú rồi.
“Đâu có, em đâu có béo.
Không phải anh cho em ăn chế độ ăn dinh dưỡng sao, làm sao mà em béo được.” Hắn ôm lấy cơ thề cô, trấn an.
“Không biết đâu, anh trả lại vóc dáng ban đầu kia lại cho em.” Thật ra lỗi ở đây vốn không phải tại hắn nấu quá ngon, mà tại cái tủ lạnh ở phòng làm việc của hắn chứa quá nhiều đồ ăn ngon.
Thi thoảng chán chán cô lại lẻn vào đấy đem ít đồ ăn ra đánh chén.
Vậy nên mới có vóc dáng mũm mĩm này đây.
“Được rồi, được rồi, tại anh hết.
Em muốn anh lấy gì tạ lỗi đây?” Bạch Phong Thần nhận hết lỗi lầm về mình, đầu óc đen tối của hắn đột nhiên nảy số bồi thêm một câu: “Hay anh dùng tấm thân này bù đắp cho em, chúng ta cùng đi vận động.”
Tiểu Nghiên đến á khẩu, không biết trong vẻ bề ngoài đẹp trai này ẩn chứa cái gì nữa.
“Vận động cái đầu anh, nếu anh thấy có lỗi thì làm hết bài tập hộ em nhé.” Nói xong cô chạy ra khỏi phòng tắm để lại hắn trong đấy, biết chắc hắn sẽ không có giúp mình, ngược lại sẽ giáo huấn cho cô một trận mất.
Vậy nên ba mươi sáu kế chạy vẫn là thượng sách!.