Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn FULL


Bạch Phong Thần không để cô nói thêm, nhanh chóng khoá đôi môi nhỏ mềm mềm kia lại.

“Không được nói chuyện xui xẻo.”
Sao Tiểu Nghiên lại nói mình bại liện vậy chứ, kể cả cô có như nào thì hắn vẫn nuôi cô, dành những tình yêu to lớn này cho cô.

“Em lỡ lời thôi mà, anh cách xa em ra.”
Cô gó nghiêng ngó dọc, may mà ở chỗ này vắng người, nên không có ai thấy chuyện vừa xảy ra.

Từ sau lần ở nhà hàng trung hoa kia, cô luôn rất đề phòng đến ánh mắt của những người xung quanh, nhất là sợ gặp phải người quen.

Vậy nên để tránh những chuyện rắc rối khác sảy đến thì cô sẽ chủ động đề phòng trước.

“Không cần nhìn, khu này là khu cao cấp.

Không gặp được người quen đâu.” Bạch Phong Thần phủi sạch những suy nghĩ trong đầu Tiểu Nghiên.

“Lần trước không phải anh cũng nói vậy sao?” Qua chuyện đó ai còn gan mà tin lời này của hắn nữa đâu chứ.

Nếu không phải tại ngày hôm đó thì cô đâu có lo lắng bất an như vậy chứ.


“Được rồi, tại anh chủ quan.

Anh cũng đã rút ra bài học rồi mà, nếu em chưa vừa lòng có thể phạt anh.” Hắn dỗ dành cô, quả thật lần trước là do hắn thất trách, không ngờ lại gặp Bạch Thanh Vy.

Tiểu Nghiên nghe thấy hắn nói cô có thể phạt hắn liền vui vẻ ra mặt, thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Được, vậy tối nay anh ra sofa ngủ đi.” Lời cô vừa dứt liền nhận được sự phản đối kịch liệt từ hắn.

“Em nỡ lòng nào lại để anh ra ngoài đấy ngủ.”
“Anh không phục? Vậy thì em sẽ giận anh tiếp.” Tiểu Nghiên cười thầm, có trách thì trách trước đây hắn hành hạ cô sống dở chết dở như nào, bây giờ cô sẽ trả đủ.

“Nghe em hết, đừng giận! Bé con sinh ra sẽ nhăn nhó giống em mất.” Thấy cô hả hê như vậy chắc chắn là đã hết giận rồi.

Trước mắt cứ ậm ừ cho qua đã, tối tính sau.

“À mà, em có muốn thông báo tin này cho bố mẹ không?” Bạch Phong Thần nhanh trí đổi chủ đề, phân tán sự chú ý của cô.

Tiểu Nghiên suy nghĩ một hồi nói: “Đương nhiên phải báo cho họ chứ, người nhà với nhau không cần giấu diếm.”
“Được vậy anh sẽ gọi điện thông báo cho bọn họ sau.”
Đúng lúc Lý Hạo Nam cầm một túi thuốc bổ đến, nhìn cảnh vợ chồng bạn mình hoà thuận như vậy, trong lòng cũng nảy lên ý định muốn kết hôn, nhưng kết hôn với ai mới được hạnh phúc như hai người họ.

Nghĩ đến đây anh lại lắc đầu, vẫn cứ để thuận theo tự nhiên đi.

“Phong Thần cậu xem hướng dẫn trong này rồi cho vợ cậu uống nha.” Lý Hạo Nam đưa túi thuốc cho Bạch Phong Thần rồi tiễn hai người họ về.

“Anh ơi, em cảm thấy hơi đói.” Tiểu Nghiên xoa xoa bụng mình, rõ là trước khi đi ở nhà cô đã ăn no lắm rồi mà.

“Em muốn ăn gì?” Nãy giờ đi đi lại lại chắc cô cũng đói rồi.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “ Em muốn ăn mỳ vằn thắn.”
“Mỳ vằn thắn? Món gì nghe lạ vậy?” Hắn nhướng mày lục lại trong trí nhớ xem mình đã từng ăn món đấy chưa.


“Ăn chưa ăn bao giờ sao?” Tiểu Nghiên cười cười.

Có vẻ hắn không biết đến sự tồn tại của món ngon đấy rồi, mà cũng phải thôi, do hắn đi du học nhiều năm, chưa ăn qua cũng phải.

“Chưa ăn cũng được, không sao.

Hôm nay em sẽ dẫn anh đi ăn.”
Càng nghĩ cô lại càng thèm, nhớ hồi xưa những ngày khí trời man mát như này cô lại cùng đám bạn Vương Hân, Hoắc Hiên trốn tiết đi ăn một bát mỳ vằn thắn.

“Vậy anh lái xe, em chỉ đường được không?” Bạch Phong Thần nhìn thấy biểu cảm xuýt xoa kia của cô, chắc hẳn món này ngon lắm đi, hắn cũng muốn nếm thử.

Vợ chồng bọn họ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, lên đường đi ăn.

Tiểu Nghiên chỉ đường cho hắn đến một con phố nhỏ, kiểu cổ xưa.

Chiếc xe sang trọng của hắn dừng lại trước một quán ăn nhỏ, thoạt nhìn thì thấy quán khá vắng vẻ, nhưng mùi thơm của nước lèo lan tỏa trong không khí thu hút cảm giác thèm ăn của hắn.

“Rất thơm có phải không.” Tiểu Nghiên nhìn hắn, khi xưa chỉ là cô vô tình nhìn đi qua quán ăn nhỏ này thôi, nhưng lại bị say mê bởi mùi hương của nó.

Từ đấy cô thường hay ghé đến ăn, dần dà cũng thành khách quen của quán.

Tiểu Nghiên kéo tay Bạch Phong Thần bước vào, cô nhìn một lượt rồi lên tiếng gọi chủ quán: “Lão Tư!”
Từ bên trong gian phòng nhỏ, có một ông già bước ra.


“Tiểu Nghiên sao? Lâu lắm rồi mới thấy cháu ghé qua đây đấy.” Tư Truy thấy cô đến liền niềm nở tiếp đón, ánh mắt ông liếc qua người Bạch Phong Thần.

“Chàng trai trẻ này là…”
“Anh ấy là chồng cháu.” Cô thoải mái nói ra mối quan hệ của bọn họ, từ lâu cô đã coi Tư Truy là người nhà nên đối với chuyện này tuyệt nhiên không giấu diếm, có dấu cũng không thoát được cặp mắt tinh tường của ông.

“Chồng? Tiểu Nghiên cháu lấy chồng sớm quá đấy, không phải vẫn đang đi học sao?” Ông nhìn hắn đầy dò xét, người thanh niên thần thái cao ngạo, như vậy, chắc chắn không tầm thường.

“…” Trước câu hỏi của ông lão, cô thật không biết nên trả lời như nào, kể ra cũng dài.

Thôi tốt nhất không kể đi.

“Chàng trai trẻ, cháu lấy được Tiểu Nghiên là phúc đức mười đời tu được đấy, phải trân trọng con bé.” Ông nhìn hắn rồi nói thêm “Phải chi khi xưa ta cố gắng có một người con trai thì có phải bây giờ Tiểu Nghiên có thể làm con dâu mình không.”
Từ đầu đến cuối Bạch Phong Thần vẫn không nói gì, nhưng lời ông lão vừa dứt hắn liền phản bác
“Bác, dù bác có con trai hay không thì Tiểu Nghiên cô ấy trước sau gì vẫn sẽ là vợ của cháu.” Nghĩ gì vậy, kể cả ông có mười người con trai thì cô ấy vẫn là người của tôi thôi.

“Được, khá lắm.” Lão Tư vỗ vỗ bờ vai vững chắc của Bạch Phong Thần, rất có chí khí.

“Thôi, hai đứa đói bụng rồi đúng không? Để ta đi làm cho mỗi người một bát.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận