Suy nghĩ một lát, Vân Kiến Nguyệt rút con dao hoa quả từ trên bàn ra.
Dưới ánh đèn, con dao hoa quả lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Vân Kiến Nguyệt nhe răng cười: “Mình phân thây cậu ra rồi ném xuống cống thoát nước một lần nữa, sau đó mình báo cảnh sát để bọn họ tới tìm thi thể của cậu, cuối cùng bắt cái tên tra nam kia, cậu thấy thế nào?”
Lục Trường Tuyết nhất thời không phân biệt được ai mới là ma, lời mà Vân Kiến Nguyệt nói là lời của người nói à?
Không đợi Lục Trường Tuyết nói chuyện, Vân Kiến Nguyệt lại đặt dao xuống, miệng lẩm bẩm: “Không được, khó khăn lắm mình mới khâu cơ thể cậu lại được, nếu lại tháo ra thì quá đáng tiếc, hay là mình phân thây tên tra nam kia để báo thù nhỉ.
”
Lục Trường Tuyết: !
Cô ấy muốn báo cảnh sát.
Cô ấy không đùa, bạn thân của cô ấy là một tên biến thái!
“Đùa thôi mà, không có chuyện phân xác đâu, mình là một công dân tuân thủ pháp luật đàng hoàng đấy chứ.
” Vân Kiến Nguyệt mỉm cười với Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết phát ra tiếng hét như ấm nước sôi: “Cậu để cái cưa điện xuống rồi nói chuyện đi! Không đúng! Cậu lấy cái cưa điện này ở đâu ra vậy?”
“Giấu ở nhà để phòng trộm.
” Vân Kiến Nguyệt đặt cưa điện xuống, không đúng lúc mà ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, giờ đi báo thù xong rồi về ngủ thôi.
”
Nói xong, Vân Kiến Nguyệt liền đi ra ngoài.
Làm bạn thân mười hai năm, Lục Trường Tuyết vẫn không theo kịp dòng suy nghĩ của Vân Kiến Nguyệt, nhưng cơ thể lại vô thức đi theo cô.
“Không báo cảnh sát được mà cũng không phạm tội được, vậy chúng ta đi báo thù kiểu gì?” Lục Trường Tuyết hỏi.
Vân Kiến Nguyệt nhìn Lục Trường Tuyết với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Không phải cậu là quỷ sao? Cậu giết người mà còn sợ phạm pháp à?”
“Đúng rồi nhỉ, mình là ác quỷ mà.
” Lục Trường Tuyết chợt tỉnh ngộ, thấy Vân Kiến Nguyệt không đi thang máy mà đi thang bộ, không khỏi hỏi: “Tầng 18 đấy, cậu không đi thang máy à?”
“Thang máy có camera giám sát.
”
Họ là đi giết người báo thù, để tránh phiền phức sau này, tốt nhất không nên để camera quay được.
Tên khốn đó là Vương Huy, nhà hắn chỉ cách nhà Vân Kiến Nguyệt ba cây số.
Vân Kiến Nguyệt chọn từng con đường không có camera mà đi, cuối cùng vào lúc bốn giờ sáng cũng đến được khu nhà của Vương Huy.
Để tránh camera và bảo vệ, Vân Kiến Nguyệt đặc biệt tìm một bức tường thấp mà trèo vào.
Đến trước cửa nhà Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt lấy điện thoại của mình ra đưa cho Lục Trường Tuyết: “Gọi điện cho hắn.
”
“Thông báo cho hắn biết là bọn mình sẽ giết hắn à?” Lục Trường Tuyết có chút bối rối.
“Đồ ngốc, cậu chưa từng xem phim à? Người chết gọi điện cho hung thủ, trước tiên dọa hắn sợ chết khiếp rồi mới xuất hiện trước mặt hắn và hành hạ hắn đến chết.
Cậu là loại ác quỷ gì mà ngốc nghếch thế này?” Vân Kiến Nguyệt nói xong, còn dặn thêm: “Dùng sim thứ hai, là sim đen.
”
Làm gì có người tốt nào mà lại có sẵn sim đen trong điện thoại chứ! Lục Trường Tuyết quả quyết bấm số 110, rồi từ từ xóa đi, sau đó gọi cho Vương Huy.
Không lâu sau, giọng nói ngái ngủ của Vương Huy vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ai đó?”
Nghe giọng Vương Huy, Lục Trường Tuyết lập tức trở nên hung dữ, đôi mắt vô thức trở nên đỏ ngầu, cô ấy cười lạnh một tiếng: “Vương Huy, anh còn ngủ được sao?”
Đầu dây bên kia, giọng Vương Huy trở nên căng thẳng, sự mệt mỏi trong giọng nói của hắn lập tức biến mất.
“Cô là ai? Đừng có giả thần giả quỷ!”
“Tất nhiên tôi là bạn gái mà anh đã ném xuống cống rồi.
Không phải anh đã dùng cưa điện phân xác tôi ra sao? Anh chặt đầu tôi trước tiên, anh còn nhớ không?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin