Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 12: Điều Khác Thường Trong Làng.


Tác giả: Thiên Bảo


Thanh niên thanh bào và cô nàng tử bào tỏ vẻ thận trọng từng bước một đi vào làng Cú Đàng.


Trong quá trình này không biết họ trải qua những gì, mà lúc đang đi cơ thể cứ hay run run lên.


Lần này không giống như lúc nãy, họ sợ hãi lùi bước, mà bây giờ thì ngược lại họ kiên quyết dũng cảm bước đi về phía trước cho đến khi tiếp cận gần gian nhà cách cửa làng không xa.


Phốc!


Tại điểm này họ thả ra một hơi thật dài, cả người mệt mỏi uể oải, thậm chí cô nàng tử bào còn phải quỳ xuống nền đất, cả người ướt đẫm mồ hôi thở hổn hển, thanh niên thanh bào thì đỡ hơn nhưng cũng cực kỳ hết sức.


Rõ ràng chỉ đi vài phút mà sao họ lại mệt mỏi, uể oải đến như vậy? Rốt cuộc họ đã đối mặt với cái gì trong khoảng vài phút vừa rồi.


Quay lại khoảng thời gian vài phút trước đó.


Sau khi hai người bước vào làng, liền cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh lẽo bao trùm.


– Ca…


Cô nàng tử bào liền hốt hoảng gọi tên, nhưng lại đột nhiên mình không phát ra được âm thanh.


Thanh niên thanh bào có vẻ như hắn cũng vậy, thế là hai người trao đổi ánh mắt cho nhau kiên quyết bước về phía trước.


Nhưng chỉ như vậy làm sao có thể khiến bọn họ mệt mỏi, uể oải, kiệt sức đến thế được, đương nhiên là còn có phần sau.



Diệu Kỹ loại hình trận, quả nhiên không thể xem thường được.


Lúc này, thanh niên thanh bào trong lòng thầm nghĩ. Bỗng nhiên bốn phía ánh sáng trong đôi mắt của hắn đột ngột tối sầm lại, khiến hắn không nhìn thấy cái gì, điều này làm hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn đột ngột dừng lại ngó nghiêng xung quanh.


Thấy hành động lạ kỳ của thanh niên thanh bào, cô nàng tử bào lấy tay nắm lấy tay áo hắn, nhưng bị hắn phản ứng nhanh chóng lại cản lại tay nàng, cầm lấy cánh tay, sau khi chạm vào hắn liền phát hiện đây là cánh tay của “Ngũ muội” làm hắn không khỏi yên tâm hơn một chút, ít ra không bị đánh lén.


Nhưng lúc này, cô nàng tử bào lại càng khiếp sợ hơn, vì nàng đã phát hiện chính bản thân mình lại mất đi cảm giác. Vào ngay lúc thanh niên thanh bào chộp tới tay nàng, nàng lại không có chút cảm giác va chạm nào, nếu không phải còn có thể nhìn thấy thì nàng cũng sẽ không thể phát hiện ra, còn có người đang chạm vào mình.


Hai người chỉ hoảng sợ trong chốc lát, sau đó liền lấy lại một chút vẻ kiên định nhưng phần hơn là âm trầm, cô nàng tử bào dùng ngón tay viết lên tay của thanh niên thanh bào vài con chữ, đây là cách thức giao tiếp mà nàng mới nghĩ ra.


– Hiện tại muội mất đi cảm giác, còn huynh thì thế nào?


Thanh niên thanh bào cảm nhận được vậy, hiểu được con chữ, thanh niên liền dùng hành động hai ngón tay trái chỉ vào đôi mắt quẹt một đường rồi lắc tay, nhằm biểu thị “Hiện tại ta không nhìn được”.


Thấy vậy, cô nàng tử bào lại lo lắng viết tiếp.


– Ca không nhìn được, vậy trước tiên cứ nắm tay ta, để ta dẫn đường đi.


Thanh niên thanh bào gật đầu, hai người cùng nhau tiến lên, nhưng chưa đi được vài bước bên tai văng vẳng lên một thanh âm quỷ khóc thần sầu, đó như là lời kêu gọi của vong hồn quỷ dữ, làm cho họ không khỏi ớn lạnh cả người.


Càng nghe những âm thanh này, bọn họ lại càng choáng váng, thanh niên thanh bào hắn chỉ nghe không thấy được hoàn cảnh xung quanh nhưng điều đó cũng không nói rằng hắn ổn, vì chỉ nghe âm thanh, nên hắn đã tự tưởng tượng ra một tràng cảnh đáng sợ rồi bất ngờ sợ hãi.


Còn cô nàng tử bào thì “thảm” một chút xíu, hiện tại sự vật, hiện tượng xung quanh nàng đang dần trộn lẫn và phai mờ, khiến cô nàng không khỏi lắc lư đầu mình liên tục. Còn có thanh âm quỷ dị, cũng làm nàng giống thanh niên thanh bào không khỏi tự sợ chính suy nghĩ của mình.


Hai người bọn họ không thể nào lấy lại được sự thanh tỉnh thần trí. Rõ ràng chỉ là đi vài bước vài phút mà lại giống như trải qua một cuộc hành trình dài đẳng đẳng nguy hiểm và đáng sợ.



Bây giờ là hiện tại, sau khi hai người nghĩ ngơi được một chút, liền lấy lại tinh thần chuẩn bị đi tiếp.


Nhưng mà một trong hai người vừa nghĩ đến đi lại nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, không khỏi làm cho tâm linh bé nhỏ của người nọ sợ, lo lắng, chùn bước, dừng lại.


Người này hiển nhiên là cô nàng tử bào.


Hiện giờ nàng đang rất sợ, nếu đi tiếp có khi sẽ lại còn trải qua trường hợp tương tự, hay còn hơn nữa thì sao? Nàng thật sự lo lắng, dù sao nàng cũng là một nữ nhân mà, có những thứ như côn trùng, ma quỷ thì nàng cũng không có sợ lắm, mà trực tiếp diệt chúng, nhưng còn cái tình trạng vừa rồi, cái cảm giác đánh mất tất cả kia lại khiến nàng cực kỳ lo sợ.


Thấy ngũ muội của mình như vậy, thanh niên thanh bào cũng không khỏi thở dài thông cảm thấy, dường như hắn biết một ít gì đó về cố sự của nàng.


Thanh niên nhẹ nhàng lầy tay dịu dàng xoa đầu của nàng, rồi nhẹ nhàng nói.


– Yên tâm, mấy loại Kỹ Trận này chỉ bao phủ một phạm vi nhỏ mà thôi, hiện tại chúng ta đã đi ra, nó sẽ không ảnh hưởng đâu.


– Nhưng lỡ phía trước có thì sao?


Cô nàng tử bào lo lắng nói và nhìn về phương xa.


Nghe vậy, thanh niên thanh bào cũng có chút suy nghĩ rồi lại nói.


– Theo ta biết thì loại kỹ trận này cực hiếm, nên không phải có là có thể sử dụng liên tục được, vì sử dụng một lần sẽ tan biến, huống hồ gì người nọ chưa chắc có nhiều kỹ trận như vậy. Với lại nếu có, thì còn có ta ở đây, muội không cần lo.


Lời nói nhẹ nhàng ấm áp khiến cô nàng không khỏi nhìn lại hắn, nhẹ gật đầu, thở dài một cái, tâm tình dần bình ổn trở lại.


Thế là hai người lại tiếp tục lên đường. Đi dạo trên con đường làng, nhìn khắp mọi cảnh vật xung quanh, nhìn về phía mọi người trong làng, vừa đi vừa nhìn, hai người lại càng hiếu kỳ, dường như sự xuất hiện của họ, không hề làm cho người trong làng quan tâm xíu nào, mà giống như là hoàn toàn không để ý, điều này khiến họ thật sự rất thắc mắc.



Bỗng nhiên cô nàng tử bào nhìn về phía một đám nhóc đang chơi đùa và những người khác trong làng, nhíu mày một cái, rồi nhìn lại người thanh niên kế bên mà hỏi.


– Ca cảm thấy thế nào? Người dân ở đây có vẻ gì đó rất kì lạ.


Thanh niên thanh bào không trả lời, mà vẫn chăm chú nhìn đi nhìn lại những con người ở đây, nhìn cho thật kỹ. Giờ đây dưới lớp mặt nạ bạch hổ của hắn, môi hắn đang nhếch lên hiển nhiên là đang cười.


Trong lòng hắn, hiện giờ thầm nghĩ.


Đây là một Diệu Kỹ Mê Hoặc sao, quả thật là có nghe nói qua, nhưng mình không nghĩ là nó có thật, quả thật là được mở mang kiến thức mà.


Ngoài Diệu Kỹ Mê Hoặc ra, hắn không còn có những lí do nào khác lý giải cho cách hành động và xử sự của con người nơi khác, nếu nói đó thật sự là bản chất của họ thì quả thật quá không có thiên lý đi, con người sao có thể vô cảm đến mức như vậy.


Vậy thì chỉ còn một cách lý giải duy nhất đó chính là đã có một người nào đó sử Diệu Kỹ Mê Hoặc để thao túng những người dân thường này.


Mà nghĩ đến như vậy, thanh niên thanh bào không khỏi khiếp sợ, vì theo hắn nhớ là hắn cùng với nhị muội phát hiện chỉ có một người theo dõi thôi, vậy mà sao ở đây không những xuất hiện Kỹ Trận thất truyền, mà còn có Diệu Kỹ Mê Hoặc cực hiếm, nếu chúng đều trên thân một người, vậy người kia sẽ mạnh đến mức nào… Hắn hoàn toàn đoán không ra.


Thấy thanh niên thanh bào vẫn không có trả lời, cô nàng tử bào liền biết là hắn đang suy nghĩ, nên cũng không có làm phiền, mà đã tự hành động trước.


Cô nàng thấy cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên, mặt trung thực, ánh mắt thẫn thờ, đang vác một cái cuốc trên lưng, và đi về phía hai người, nàng liền tiến đến chặn đường và bắt chuyện.


– Này vị thúc thúc, có thể cho ta hỏi một chút được không?


Người trung niên nghe được âm thanh, thoáng ngẩng đầu ngước qua, ánh mắt vẫn thẫn thờ như cũ nhìn lấy cô nàng tử bào một chút, rồi bỏ qua không quan tâm để ý đến nàng nữa rồi đi tiếp.


Thấy vậy, cô nàng liển nảy sinh hứng thú lạ kỳ, vẫn tiếp tục hỏi, hết người này đến người khác, già trẻ không phân, nam nữ đều đủ, nhưng nàng vẫn không có một chút thu hoạch được gì cả, vẫn là ánh mắt thẫn thờ ngước nhìn một chút, rồi bỏ qua không nói tiếng nào.


Nàng ủ rũ bước về chỗ thanh niên thanh bào, nàng bi phẫn, uất ức trong lòng thầm nghĩ.


Rốt cuộc đám người ở đây đểu bị gì vậy? Đều câm điếc hết sao? À không, khi mình hỏi rõ ràng họ có nhìn lại, vậy là họ không bị điếc chỉ có bị câm thôi, chắc chắn là vậy.



Cô nàng đeo mặt nạ bạch hồ không nghĩ đến, lại có suy nghĩ đơn giản và có chút gì đó ngây thơ như vậy. Hoá ra nàng còn có mặt này, thật không giống với hình tượng nàng cầm con dao lên đâm xuyên tim người ta.


Lúc này, thanh niên mặt nạ bạch hổ cũng đã suy nghĩ xong, nhìn thấy ngũ muội của mình đang uất ức đứng kế bên, hắn không khỏi hiếu kì khẽ hỏi.


– Này, muội bị sao vậy?


– Ta hỏi đám người trong làng rồi, bọn họ đều bị gì ấy, hình như là bị câm hết, họ không trả lời ta.


Nàng có chút hậm hực nói.


Hiển nhiên giờ đây trong lòng nàng vẫn có chút bức xúc.


Nghe câu trả lời như vậy của ngũ muội, thanh niên thanh bào không khỏi thầm cười sau lớp mặt nạ rồi nhìn nàng nhẹ nhàng nói.


– Bọn họ không phải bị câm, mà là khả năng cao họ bị mê hoặc, mà nói chung đây là lĩnh vực thuộc về một diệu kỹ đặc biệt.


– Diệu Kỹ Mê Hoặc?


Cô nàng tử bào hiếu kỳ hỏi.


Thanh niên thanh bào lắc đầu nói.


– Ta cũng không rõ.


– Mà tốt nhất hiện tại, chúng ta đừng quan tâm đến những người này, mà nên tiếp tục nhanh chóng đi tìm đám người nhị muội, nếu giải cứu càng lâu, họ càng nguy hiểm.


Thanh niên thanh bào trầm giọng nói, hắn chút nữa cũng xém quên người nọ khủng bố đến mức nào, làm hắn không khỏi càng thêm lo lắng cho đồng đội, huynh đệ, tỷ muội của mình.


Dứt lời, hai người lại càng thận trọng hơn, thần kinh căng cứng, trong ánh mắt của họ có thể nhận thấy được sự kiên quyết mãnh liệt và xen lẫn một chút lo lắng, họ tiếp tục bước đi về phía trước, tiến đến khu rừng hắc ám, địa bàn của Thiên Khẩu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận