Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 22: Lệnh Sát Thiên Vương.


Tác giả: Thiên Bảo


Vầng thái dương vừa lên, ánh sáng tinh khôi chiếu khắp thiên hạ, vạn vật sinh linh vừa thức giấc bắt đầu sinh hoạt hàng ngày, nhóm sinh linh về đêm lại bắt đầu chuyến đi ngủ của chúng.


Tại một ngọn núi, lớp sương vẫn còn ngưng đọng thoang thoảng có từng ngọn gió thổi qua mát lạnh, từng chú chim bay cao tìm mồi, từng con thú rình mò xung quanh.


Một bóng người khom khom, đầu đội nón lá, thân vận bạch bào từng sợi tóc bạc phấp phới, lưng vác một giỏ đầy ắp cọng lá, ngọn cỏ và hoa, đây là một giỏ thuốc.


Người này đang đi theo lối mòn lên đỉnh ngọn núi, trên đường đi có những con thú dữ đi ngang qua nào là gấu, là báo,… Chúng hung thần ác sát, không ai dám tới gần, những sinh linh nhỏ hơn thì chạy khắp nơi, vậy mà khi chúng gặp người này lại cúi mình chạy đi thật nhanh.


Rõ ràng là người này nhìn thế nào cũng như là một thầy thuốc mà thôi, vậy mà bọn thú dữ gặp hắn lại phải nhường đường mà chạy đi, hiển nhiên ở đây có điều bất thường và người này đương nhiên không tầm thường.


Trên đỉnh ngọn núi là một khoảng đất trống bằng phẳng, ở nơi đó có thể nhìn thấy rõ ràng một gian nhà tranh nho nhỏ thanh bình, hiu quạnh, chủ nhân của nó đương nhiên là bóng người bạch bào kia.


Chỉ một chốc lát, bóng người áo trắng đã lên đến đỉnh ngọn núi, tiến về gian nhà tranh của mình, hắn nhẹ nhàng để giỏ thuốc xuống, tự trong giỏ thuốc hắn tự tay mò mò lấy ra một cây sáo kì lạ.


Cây sáo được làm bằng gỗ chất liệu mỏng nhưng cứng, sáo này không dài, bề mặt trên thân sáo được chạm khắc hình một còn rắn chín đầu dữ tợn màu đen, nơi dùng để thổi sáo được kéo dài ra và dẹp xuống, ở khúc giữa thân sáo được phình ra to như một quả câu, trên đó có nạm vào một viên ngọc nhìn như mắt của rắn.


Người này cầm cây sáo lên và thổi, thân thể hắn cũng đung đưa theo đoạn nhạc, từng bước chân nhịp nhàng đạp trên mặt đất bằng phẳng không hề phát ra một âm thanh, từng sợi tóc bạc nương theo từng ngọn gió.


Hình ảnh này có chút buồn cười, người đã khom lưng vậy mà con nhúng nhảy theo đoạn nhạc làm những động tác khó khăn như xoạt chân, lộn ngược,… Nhưng điều xuất hiện tiếp theo nếu để người khác nhìn thấy sẽ kinh hoàng tột độ, vì có một bầy sinh vật nhỏ con nương theo đoạn nhạc mà lại gần.


Xì, xì, xì,…


Chúng có đủ màu sắc, đủ thể loại đều phát ra củng một âm thanh kinh người đáng sợ. Khi đoạn nhạc kết thúc, người áo trắng đứng yên, bầy sinh linh nhỏ bé cứng đơ, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm chiếc nón lá rơi xuống, để lộ ra một gương mặt già nhăn nheo, hiền lành, ánh mắt sắc bén.


Phịch!



Chiếc nón lá rơi xuống nền đất, âm thanh dao động, một làn sóng lan rộng ra, lan đến đâu bầy rắn nhẹ nhàng cúi người xưng thần đến đó, một cảnh tượng kinh người, mở mang tầm mắt.


Một bây rắn hiểm ác, xảo trá lại cúi mình xưng thần với một lão già hiền lành, nếu để người khác thấy không biết cỏ cảm giác gì, chắc đây là điều bọn thú dữ kia cảm nhận được ở lão nên mới rút đi, vì đụng đến lão sẽ bị một bầy rắn giết chết.


Nhưng bọn thú dữ làm gì có thể có loại suy nghĩ cao siêu thế được, mà thứ chúng cảm nhận được không phải cái này. Đối với loại thú dữ, cái loại vì sinh tồn mà giết chóc, vì giết chóc mà sinh, thứ mà chúng mẫn cảm nhất chính là sát khí.


Đúng vậy, sát khí, ở ông lão này phát ra một loại sát khí rất nguy hiểm, nếu nói bọn thú dữ là vì giết chóc mà sinh, vậy thì ông lão này là vì tàn sát mà hiện, sát khi của lão lại nội liễm trong người điều đó mới làm cho bọn thú dữ kinh sợ mà chạy đi.


Nhưng giờ đây, chỉ thấy bầy rắn dù đã nằm cúi mình ấp xuống, nhưng rõ ràng vẫn thấy thân thể chúng run rẩy nhè nhẹ. Hiển nhiên lúc này, lão già đã không còn nội liễm sát khí nữa, mà dần thoải mái thả ra, điều đó làm bầy rắn kinh sợ.


Ông lão cầm lấy giỏ thảo dược, lão đi nhẹ nhàng về phía bầy rắn với vẻ thảnh thơi, không hề sợ hãi.


Nói thừa chính lão gọi chúng rắn ra mà, sao lại có thể sợ hãi được. Nếu mà lão lại có thể sợ hãi, ừ đó quả thật là một chuyện cười.


Ông lão bỗng nhiên cất tiếng, phát ra một âm thanh kì lạ, không phải tiếng người mà hình như là của loài rắn.


– Xì xì xì sì xì sì sì xì


(Dịch nghĩa)


– Đến giờ ăn rồi…


Chất âm lành lạnh lãnh khốc.


Ông lão nhẹ nhàng lấy từng loại thảo dược quăng ra cho từng con rắn, con nào con nấy, thảo nào thảo nấy, đều không hề giống nhau, không hề trùng lặp thảo dược.


Mà rắn có thể ăn thảo dược sao, đương nhiên là cũng có vài trường hợp như thế, nhưng toàn bộ loại rắn ở đây đều là rắn độc, thứ chúng ăn đương nhiên là độc được, mà cũng không phải là độc bình thường nữa mà là kịch độc, thú vật liền dính một chút liền chết ngay, chứ nói chi là người, dù biết cách chữa, nhưng chết ngay thì làm sao chữa, chỉ có phòng và trị mà thôi.


Uống thuốc giải độc trước là phòng, độc yếu thì trị, còn lại thì chất đắp mộ, tìm người an táng.



Rất nhanh bầy rắn liền ăn xong, ông lão phất phất tay, miệng thì lên tiếng.


– Xì sì xì sì sì xì


(Dịch nghĩa)


– Các ngươi về đi…


Bọn rắn không biết có hiểu hay không, cho đồ ăn thì chúng ăn chứ đâu cần hiểu, vì đó là thức ăn của chúng mà, còn giờ thì là kêu về, bọn chúng sẽ như nào đây?


Chỉ thấy, ông lão vừa dứt lời, bọn rắn đã thả mình quay đầu rời đi, nhẹ nhàng từ từ như sợ ông lão tức giận vậy.


Chỉ một lát sau, vùng đất này lại trống trơn, ông lão nhẹ nhàng quay đầu cầm lấy giỏ thuốc lên, bỗng nhiên ông nghiên đầu nhìn về phía bầu trời kia.


Chỉ thấy tại nơi đó không xa, đang có một chú phượng hoàng bay lại gần, một con phượng hoàng màu trắng.


Đây không phải là một phượng hoàng thật, mà là một con chim trĩ trắng, sải cánh bay như phượng hoàng.


Rất nhanh, con chim này nhẹ nhàng bay lướt qua người ông lão, rồi đi thật xa không trở lại, từ trên trời phía trên ông rơi xuống một khúc tre nhỏ.


Ông lão lấy tay chộp lấy, nhíu mày nhìn khúc tre, ông mò mò tách khúc tre ra làm hai, trong đó liền hiện ra một cuộn giấy nhỏ, ông mở ra và đọc lên.


– Thưa Cửu Xà Chân Nhân, chúng thuộc hạ đã phát hiện tung tích của Thiên Vương, hắn đang ở vùng Vô Thế, làm một thầy bói sống qua ngày. Chúng thuộc hạ chờ lệnh diệt sát người này, rất mong Cửu Xà Chân Nhân có thể nhanh chóng cấp báo về Đại Giáo Chủ xin lệnh diệt sát.


Lão già Cửu Xà, đọc xong liền cười lạnh một tiếng rồi nói.



– Hừ, lũ này lại dám sai khiến ta, đúng thật là không biết thân phận mà. Chuyển cỏn con này không cần đến tai giáo chủ ta tự hạ lệnh là được.


Lão già Cửu Xà phất phất tay, quăng mảnh giấy lên không trung, để gió thổi cuốn đi, dưới tia nắng mặt trời, mảnh giấy bỗng bốc cháy hùng hực để lại tro tàn nương theo cơn gió mà đi.


– Ha ha, Thiên Vương ngươi thật biết chọn, lại trốn ở vùng Vô Thế nơi không có một thế lực nào, lạc hậu như vậy, mà cũng sống được, lần này ngươi chết chắc.


Lão cười lớn nói một câu, người thì vô nhà lấy giấy bút viết cái gì đó, xong rồi lại hừ lạnh một tiếng, tay nhanh chóng cuộn tờ giấy lại vào khúc tre, sao đó quăng ra ngoài cửa rồi nói.


– Kì này, Bách Vương chỉ còn lại mười hai đứa mà thôi. Thiên Vương diệt.


Chữ “Diệt” cuối cùng, lão cố tình nhấn mạnh âm thanh, chất giọng lành lạnh, lãnh khốc, rõ ràng từ trong âm có thể thấy được sát khí bùng lên rực cháy.


Ngoài cửa, phượng hoàng trắng bay trở lại, gấp khúc tre lên và bay đi thật nhanh như sợ sát khí kia giết chết chính mình.





Gần một sơn cốc hiu quạnh, có từng bóng đen ẩn hiện, nơi đây không hề có chim chóc, hay là thú dữ, rất yên tĩnh lạ thường.


Bỗng, từ phía xa phát hiện một con chim trắng đang bay lại với một tốc độ nhanh, nó đáp ngay tại vị trí giữa sơn cốc, đầu nó ngó nghiêng xung quanh mỗt lúc, rồi lại ngưng chút nhìn về khoảng đen trong sơn cốc.


Chỉ thấy trong lớp màn đêm sơn cốc đi ra một hắc y nhân ốm nhôm, đầu đội mũ đen, có từng tấm màn đen quay quanh không nhìn rõ được gương mặt.


Hắn từ từ nhẹ nhàng đi ra, lại gần chú chim trắng, lấy tay xoa đầu nó. Chú chim có vẻ hưởng thụ một chút, rồi lại vui vẻ thả khúc tre dưới chân ra.


Hắc y nhân cầm lấy khúc tre nhìn một chút, xong rồi phất tay ra hiệu cho chú chim bay đi, hắn thì lại cầm lấy khúc tre đi vào sơn cốc.


Trong không gian tối tăm, có từng thân ảnh đen thui hiển hiện, số lượng rất đông, không rõ bao nhiêu. Chỉ thấy một bóng đen to lớn nhất trong đó đứng đầu, bên hông đeo lấy một thanh đao, sau lưng vác theo một thanh kiếm.


Lúc này, người cầm khúc tre hiển hiện, đứng lại trung tâm đám người, hắn cúi mình rồi nói.


– Đã có tin tức của Cửu Xà Chân Nhân.


Chất giọng nam tính nhưng lại lãnh khốc vô tình, khác với cái khí độ xoa chim lúc nãy.



Nghe được tin tức đám đông có chút dao động, rồi lại yên tĩnh, chỉ nghe một âm giọng vang lên, khá trầm thấp nhưng âm thầm bốc lên sát khí vô tận.


– Nói.


Sát khí bốc lên, uy nghiêm và trang trọng đến đáng sợ.


Người kia, thân thể run run một chút rất nhanh liền bình thường trở lại cất tiếng.


– Vâng, thống lĩnh.


Hắn dừng một chút lấy cuộn giấy trong khúc tre ra, và đọc nó lên.


– Diệt Sát Thiên Vương.


Hắn như gằn từng chữ nói ra, mỗi một chữ như bốc lên sự tức giận và sát khí vô tận.


Hắn đọc mà hắn cũng có chút ngỡ ngàng vì sự tức giận và sát khí không biết từ đâu mà ra, chỉ có thể nghĩ rằng từng con chữ của Cửu Xà Chân Nhân mang đến sức ảnh hưởng lớn như thế.


Không biết vị Thiên Vương kia đã làm gì, mà có thể khiến cho vị Cửu Xà Chân Nhân tức giận đến thế?


Lúc này có âm thanh trầm thấp vang lên.


– Toàn Quân Tuân Mệnh.


Vẫn uy nghiêm trang trong như thế.


– Tuân Mệnh.


Như được hưởng ứng toàn quân đồng thanh.


– Xuất Phát.


Từng bóng đen ẩn hiện, rất nhanh liền biến mất nhanh khỏi sơn cốc, nơi đây chỉ còn lại một khoảng trống âm thầm, tĩnh lặng, đầy chết chóc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận