Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 27: Hi Vọng


Tác giả: Thiên Bảo


Chẳng lẽ ta thật sự sai sao?


Thanh Lâm lòng tự hỏi mình, mặc dù sự tức giận và căm hận vẫn còn, nhưng nhìn thấy dáng người Ưu Tú, nghe lấy từng câu từng lời, giọng điệu của nàng, hắn không khỏi bất giác tự hỏi lại mình.


Kẻ diệt gia tộc mình thực sự là người kia sao?


Thanh Lâm nhắm nghiền đôi mắt, thân thể dựa vào gốc cây già hiu quạnh, như một bóng người đơn côi, không hiểu thế sự, tránh nhân sinh.


Từ trong màn đêm che lấp tất cả, một chùm tia sáng thoáng hiện mơ hồ, con tim đập mạnh “thình thịch thình thịch”, từng làn ký ức dần dần hiện rõ, một sự thanh thản từ đâu mà có bao phủ tâm hồn, một cơn thịnh nộ bất chợt xuất hiện lấn át tâm trí rồi dần dần bình thường trở lại.





Khí trời mát mẻ, bầu trời trong xanh, chim chóc bay quanh, thế giới sắc màu, màu của hoà bình, làn điệu cuộc sống, âm tiết thanh nhàn, và trên tất cả là hạnh phúc sum vầy.


Mở mắt, một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi bất giác nháy động đôi lông mày bé nhỏ, hàng mi đung đưa, lim dim mở mắt, đôi mắt trong sáng và ngây thơ, môi nhếch lên cười hồn nhiên.


Cậu nhóc ngồi dậy, đưa hai tay lên cao duỗi thẳng cơ thể, lắc qua lắc lại giãn cơ, đẩy nhẹ chiếc chăn xanh mềm mại, đưa đôi chân ra để xuống giường, lắc lư trên không, hai tay kéo nhẹ chiếc chăn xếp lại ngăn nắp, bước xuống giường, tươi tắn nói.


– He he, hôm nay là ngày đặc biệt, mình phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.


Nói rồi, cậu nhóc quay người với lên giường, nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới chiếc gối vuông mò mò lấy ra một bồ đồ lam sắc có vẻ nặng nệ đã chuẩn bị trước, đứa nhóc nhìn nó cười cười.


– Diệu m Bào này là một thứ ta đã phỏng chế từ Thanh Tâm m Bào trong tàn cổ của gia tộc, dù vậy nếu mặc nó rồi di chuyển, sự dao động trên từng cử chỉ một tác động lên sợi vải vẫn có thể phát ra âm điệu.


Hắn dừng một chút, ngắm nghía thành quả của mình, rồi bỗng cười to nói.


– Ha ha ha, Thanh Lâm ta là kỳ tài của gia tộc, mới nhiêu tuổi thôi mà đã phỏng chế được món đồ này, nếu dùng Diệu m Bào trong ngày hội đặc biệt này, chắc chắn ta sẽ được khen thưởng, mọi người sẽ nhìn ta với ánh mắt sùng kính như khi nhìn phụ thân.


Đôi mắt của nó toả sáng, như đã nhìn thấy tràng cảnh huy hoàng của mình.


Một con đường chảy dài bằng lục thạch nâng cao hơn nền đất thường, một thiếu niên anh tuấn vận nên bộ đồ lam sắc Diệu m Bào phấp phớt trong gió, nhẹ nhàng lướt qua tạo nên giai điệu mê luyến.


Thanh Lâm từ trên cao nhìn xuống đám người, với gương mặt hiển nhiên, hờ hững, trong ánh mắt đầy sự khen ngợi dành cho vẻ ngưỡng mộ của đám người dưới kia.



Các ngươi sùng bái ta như vậy là đúng, ta là người như thế, là kỳ tài của gia tộc, các ngươi phải phục vụ ta, dâng lên mạng sống và cả cuộc đời để ta sử dụng vì hưng thịnh của gia tộc.


Đám người dưới bậc thềm lục thạch, ai nấy cũng hân hoan, tươi cười, vui vẻ chúc mừng, trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, sùng bái và khâm phục.


– Lâm thiếu gia thật là tài giỏi, giai điệu thật hay.


– Lâm thiếu gia thật là oai phong, xuất chúng, thiên tài ngàn năm có một.


– Lâm thiếu gia là trụ cột tương lai của chúng ta, đưa tộc ta lên tầm cao mới.


– Lâm thiếu gia là nhất…


Thanh Lâm vẫn tiếp tục bước đi trên bậc thềm lục thạch, càng đi càng hiên ngang, xuất chúng, phong thái xuất thần mê người, đám tiểu nữ nhi trong tộc hết lòng ngưỡng mộ, tranh nhau dữ dội.


– Lâm thiếu gia thật đẹp trai, sau này ta… Ta muốn cưới người.


– Lâm thiếu gia thật hùng dũng, ta muốn cùng người thành một đôi tri kỉ.


– Ai cho ngươi quyền đó, Lâm thiếu gia là của Thanh Vy ta.


– Ngươi mới không có quyền, chỉ có đẹp như Thanh Quyên ta mới xứng với người.


– Ngươi không xứng…


Nghĩ đến hai người mà hắn để ý, hết lòng tranh nhau vì Thanh Lâm hắn, đứa nhóc này không khỏi cười gượng, nhưng không có gì là áy náy cả, vì hắn xem điều đó là điều hợp lý không có gì phải ngại.


Hắn tiếp tục viễn tưởng của mình, đi trên bậc thềm lục thạch thanh cao, Thanh Lâm hiên ngang uy dũng, ngước nhìn trời cao rổi mạnh mẽ đi về phía trước, về cái nơi có chiếc đàn cầm bạch ngọc phía trước xinh đẹp động lòng người, câu hồn mọi ánh mắt và tâm trí của hắn.


Thanh Lâm bước đến nhẹ nhàng cầm lên cây đàn bạch ngọc, chuyện gì xảy ra tiếp theo, hắn không nghĩ nữa, ánh mắt của đứa nhóc mới mấy tuổi đầu lại trở nên kiên định và quyết tâm mãnh liệt, nói.


– Nếu ta được trao Thanh Bạch m Cầm, thì ta sẽ là tộc trưởng đời sau của Thanh Gia, ha ha.


Hắn cười nhẹ, rồi lại lấy lại tinh thẩn, nhanh chóng thay đồ, sửa soạn tóc tai cho chỉnh chu và gọn gàng, chuẩn bị chào đón huy hoàng của mình.


Ngay khi hắn sửa soạn xong, bên ngoài gian phòng bỗng phát ra một âm thanh kì lạ.


Khừ khừ…



Nghe thấy âm thanh đó, hắn không khỏi giật mình, mở cửa sổ ngắm nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài thì yên tĩnh đến lạ, chỉ có một cây bàn to lớn đang đung đưa theo gió, bên dưới đó chỉ là vài chậu hoa kiển khoe nhau tranh sắc vô cùng đẹp, ngoài ra không còn gì khác.


Cái gì vậy nhỉ?


Thanh Lâm lấy làm lạ, nhưng rồi rất nhanh hắn liền không quan tâm nữa mà tập trung vào việc khác, hắn nhanh chân đi lại lấy túi đồ ở cạnh giường đeo lên mình, rồi bước đi ra ngoài.


Cạch cạch…


Cánh cửa mở, những tia nắng tinh khôi đầy sức sống chiếu lên thân hình có chút khí chất lãng tử của một đứa nhỏ, vận một bộ đồ lam sắc ngay ngắn, gọn gàng.


Thanh Lâm bước đi nhẹ nhàng, như lướt nhẹ trong làn gió xuân, có giai điệu mê luyến lòng người phát ra từ người hắn, chính xác hơn là bộ đồ của hắn.


Cây cỏ đung đưa, cây bông đua sắc, chim chóc hân hoan chào đón sáng sớm, hắn bước đi từ từ ngắm nhìn cảnh đẹp trong phương viên nhà mình một cách bình thản và tươi tỉnh.


Mà hắn lúc đó còn không biết rằng hình ảnh này, là hình ảnh tươi đẹp nhất cuối cùng mà hắn còn giữ lại trong kí ức về gia tộc của mình.


Rất nhanh, Thanh Lâm đã đi đến một trang viên to lớn, nơi vốn dĩ sẽ tổ chức nên một thịnh hội long trọng náo nhiệt, nhưng trước mặt hắn lại là một khung cảnh toan quang không một bóng người.


– Cái gì thế này, mọi người đâu.


Trước mắt hắn, bàn ghế đều đã được sắp đặt sẵn, tấm vải đỏ làm khăn trải bàn vô cùng bắt mắt, nhưng điều kì dị chén đĩa trên bàn đều bình thường đến lạ, nơi đây lại quá sạch sẽ như là có người cố ý lau dọn đi.


Thanh Lâm nhíu mày tiến lên lại gần những chiếc bàn đó, đang lúc định giơ tay chạm vào những chén đĩa, ly trà này, thì bỗng có một âm thanh lạ phát ra từ đằng sau hắn.


Khừ khừ…


Hắn giật mình định quay lại nhìn, nhưng rất nhanh trước mắt tối đen, chẳng biết vì sao hắn lại mơ màng muốn ngủ một giấc, và cứ thế mà thiếp đi, mọi chuyện tiếp theo không rõ.


Tắc tắc…


Thời gian thoáng qua không rõ bao lâu.


Trong một gian phòng kín tối tăm, có một ánh lửa nhỏ nhấp nháy chiếu sáng gian phòng này.


Một bóng người mỹ phụ xinh đẹp, đôi bàn tay trắng đang xoa xoa gương mặt bé nhỏ Thanh Lâm ngủ yên trong giấc mộng, bên cạnh vì mỹ phụ này đứng đấy là một người nam nhân ôn hoà nhìn khá trẻ, nhưng tuổi thật hắn cũng đã đến trung niên, hắn cũng nhìn chằm chằm về Thanh Lâm mà không nói gì.



Thật lâu lúc sau, Thanh Lâm tỉnh giấc, mơ màng mở mắt, thấy được người mỹ phụ liền vui vẻ gọi lên.


– Mẫu thân…


Chỉ là hắn chưa nói xong, liền thầy mẹ của hắn liền đưa lên một ngón tay chặn miệng hắn lại, mẹ của hắn lắc đầu và nói.


– Ta với con chơi một trò chơi nhé.


Thanh Lâm hớn hở liền gật đầu cũng không dám hó hé lên một tiếng, vì mẹ của hắn vẫn đang làm động tác yên lặng.


Trong giây lát, ánh mắt của vị mỹ phụ này thoáng hiện lên sự dây dứt và đành lòng, nhưng che lấp nó là tình thương bao la và sự kiên định mãnh liệt với một quyết định nào đó.


Điều ấy xảy ra quá nhanh, Thanh Lâm còn nhỏ cũng không để ý, nhưng giờ thì khác hắn đang nhớ lại mọi chuyện, lòng liền sinh lên nghi vấn.


Tại sao lúc ấy mẫu thân lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Nếu đã xác định sẽ rời xa ta thì không phải chỉ có sự quyết tâm và tình thương mãnh liệt dành cho ta thôi sao, thế nào lại có không đành lòng? Cái này…


Hắn không nghĩ nữa, dường như hắn đã phát hiện ra cái gì đó mà bấy lâu hắn không để ý tới, hắn tiếp tục nhớ lại làn ký ức ẩn sâu của quá khứ.


Chỉ thấy người mẹ hiên Thanh Lâm, xoa đầu hắn một cái, rồi nhìn hắn mỉm cười dịu dàng bảo.


– Trò chơi rất đơn giản, phụ thân của con đã đưa cho con một vật, con đọc nó xong thì đốt, xong rồi nhìn qua khe cửa kia quan sát từng chi tiết một, không được phát ra một tiếng động nào, nếu con làm được là con thắng, nếu không thì thua hiểu chưa.


Thanh Lâm có chút bất ngờ vì cái môn này nó là lạ, nhưng hắn vẫn vui vẻ đáp ứng vì người mẹ này của hắn cũng đã rất nhiều lần bày ra những trò chơi như thế này cùng hắn chơi.


Thanh Lâm gật đầu, lấy trong túi đồ ra một quyển sách cổ, hắn nhẹ nhàng mở ra từng trang và thầm đọc.


– Loạn Âm Hủ Thức Tâm Âm Tịnh Thần…


– Hủ Âm Loạn Thức Tịnh Âm Tâm Thần…


– Tâm Âm Tịnh Thức Loạn Âm Hủ Thần…


– Tịnh Âm Tâm Thức Hủ Âm Loạn Thần…


Hắn cứ đọc, đọc mãi như là bị những câu này lấy đi lý trí lẫn tâm hồn bất giác ngẩng ngơ, người mẹ hiền của hắn rời đi lúc nào chả hay.


Một lúc sau trong gian phòng kín vẫn yên tĩnh lạ, nhưng bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt vang lên những thanh âm đáng sợ.


– Màn đêm bao phủ thiên hạ, Hắc Cực Sát Thiên, chạy mau…


– Mọi người cùng ta chống lại Hắc Cực…


– Aaaa, Thần Cơ chưa xuất… Thiên Cơ chưa hiện…



– Diệt Sát tất cả bọn chúng cho ta.


Bên ngoài nháo một màn kinh thiên động địa, mà bên trong gian phòng kính, Thanh Lâm vẫn ngồi yên một chỗ yên lặng lạ thường, chỉ một lúc sau bên ngoài vang lên một thanh âm đánh thức hắn.


– Loạn… Thần…


Tỉnh!!!


Hắn tỉnh từ trong mơ hồ, ánh mắt mơ màng bất chợt kiên định, hơi thở dồn dập, từ trong người như dâng trào lên một thứ gì đó mãnh liệt, liền bình tĩnh lại, hắn cảm thấy lạ nhưng cũng không quá quan tâm.


Nhớ lại lời người mẹ, hắn định đem quyển sách này đốt đi, nhưng bên ngoài lúc này phát ra một thanh âm đáng sợ.


– Đem bọn chúng ra đây.


Thanh Lâm rùng mình, bất giác tự nhiên đi lại gần thông qua cái khe cửa hình tròn như ống kính nhìn ra ngoài, một cảnh tượng mà suốt đời này hắn không thể nào quên được hiện ra.


Từng bóng người áo trắng đeo mặt nạ quỷ màu đen mắt đỏ, dùng xích sắt kéo lấy từng thân hình quen thuộc lê lết trên nền đất, mặt mũi không rõ che lấy bởi lớp máu và sự dữ tợn.


Dù vậy Thanh Lâm vẫn nhận ra đó là ai, người đứng đầu bị kéo đến là phụ thân hắn, thông qua ống kính, hắn thấy được phụ thân nở nụ cười cuối cùng, một thanh đao từ trên cao hạ xuống không phát ra một thanh âm nào, một cái đầu rơi ra, đám người xung quanh la hét.


– Tộc trưởng…


Hình ảnh đó như là vĩnh hằng, trong gian phòng kín, hắn bật khóc, người mà hắn yêu quý nhất lại chết ngay trước mặt hắn, nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc từng người thân của hắn, từng người một ra đi như thế.


– Phụ thân…


– Tam thúc, nhị thúc,…


– Mọi người…


Chỉ sau một khoảnh khắc hắn đánh mất tất cả, hắn khóc thật lớn nhưng chẳng ai nghe được, một lúc thì ngất, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là biển lửa vô tận, và hắn còn cảm nhận được thân thể ướt đầm, dưới nền đất truyền lên hơi lạnh và nóng ấm, một mùi tanh của máu đặc trưng khó ngửi, hắn ngất đi.


Chuyện sau đó, Thanh Lâm không cần thiết phải nhớ nữa vì hắn đã nhận ra nhiều điều khả nghi và quan trọng nhất mà hắn đã bỏ qua, chính là trong ngày đó không thấy tộc nữ của gia tộc đâu cả chỉ toàn là nam nhân thôi.


Rất có thể tộc nữ đã bị những hình phạt khác mà ta không thấy, nhưng lúc cuối sau phụ thân lại cười, một tộc trưởng còn gì quan trọng hơn là gia đình và tộc nhân của mình.


– Chẳng lẽ mọi người còn sống.


Thanh Lâm mở mắt, đôi con ngươi sáng ngời như đã nắm lấy được một hi vọng nhỏ nhoi đã đánh mất bấy lâu, thầm nói.


Trong con mắt của hắn không còn sự tức giận và căm thù nữa mà là vui mừng vì một thông tin quan trọng liên quan đến mẫu thân hắn và mọi người, bất chợt vang lại một câu nói đau thương của một người nào đó, mà hắn không biết rõ là ai, nhưng trong chất giọng có chút đùa cợt, hắn thầm nhái lại.


– Thần Cơ chưa xuất… Thiên Cơ chưa hiện…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận