Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 30: Mộng Tưởng


Tác giả: Thiên Bảo


Sau một lúc, Huỳnh Cẩn lại là người đầu tiên lấy lại tinh thần nhìn thẳng vào Ưu Tú rồi nói.


– Nhị tỷ chuyện nãy giờ đệ có thể phần nào hiểu được, nhưng vẫn có một thắc mắc nho nhỏ, mong tỷ giải đáp.


– Được, đệ còn thắc mắc chuyện gì, ta sẽ giải đáp trong khả năng.


Ưu Tú nhìn lại Cẩn, nhẹ nhàng gật đầu nói.


Nghe vậy, bất chợt đám người Thanh Lâm đều chú ý về bên này, hai người Tiến Thán và Yên Nhi cũng chậm rãi tiêu hoá lượng thông tin vừa rồi chỉ là không nhanh bằng Huỳnh Cẩn mà thôi, điều đó cũng làm cho vị đại ca Lâm kinh ngạc về khả năng trấn định nhanh chóng của vi tứ đệ này, hắn phải rửa mắt xem lại rồi.


Xem ra vị tứ đệ này của ta có vẻ thâm sâu bí hiểm đây.


Thanh Lâm bất chợt thay đổi ánh mắt nhìn chăm chú vào Huỳnh Cẩn, vị tứ đệ này cũng phát hiện ra ánh mắt đó, hắn cười trừ giây lát, quan sát ánh mắt của mọi người nhìn về mình, hắn thở ra một hơi nhỏ, rồi cười cười, tay xoa xoa vào nhau nhìn về Ưu Tú nói.


– Nhị tỷ, thắc mắc của ta là thế này, không biết anh rể Thiên Cơ của tỷ là ai vậy? Còn cái gì là Dạ Vương nữa, người này thật kiêu, tự mình xưng Vương, đệ mới nghe lần đầu mong tỷ giải đáp.


Mới rồi Thanh Lâm còn phải rửa mắt xem lại Huỳnh Cẩn, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, Lâm không ngờ rằng biểu hiện của tên này lại như thế, gọi là sao ta? Có chút ngờ nghịch, hóm hỉnh, lạc quan không biết gì thì hỏi nấy, không còn lại gì là dáng vẻ, khí chất cao thâm khó dò nữa.


Ngược lại với đại ca, Tiến Thán và Yên Nhi lại rất ủng hộ về câu hỏi này của Huỳnh Cẩn, vì đây cũng là điều bọn họ thắc mắc, có thể hai người đều đã rõ ràng Thiên Cơ là người mà nhị tỷ yêu, chỉ là họ vẫn chưa thẳng thắng tự nhiên đến mức xưng người nọ là anh rể, nhưng Cẩn lại làm được, điều này cũng khiến họ vô cùng hâm mộ và phấn khích, ánh mắt híp lên, môi nhếch tươi cười nhìn lại vị nhị tỷ này.



Còn Ưu Tú, nàng khá là bất ngờ trước điều thắc mắc của Huỳnh Cẩn, vẻ ngoài lúc đầu của hắn làm nàng cũng có cảm giác như Thanh Lâm, nhưng sau khi nghe xong câu hỏi, Tú có chút đỡ không kịp vị tứ đệ này, hắn lại tự nhiên đến mức xưng Thiên Cơ của nàng là anh rể.


Mặc dù chuyện này, sau này có thể là thật, nhưng trước sau gì thì hiện tại vẫn là không phải, huống hồ hiện tại quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải là tốt, dù sao cũng là do nàng cự tuyệt người ta trước, điều đó vẫn làm nàng áy náy, nuối tiếc không thôi, và cũng có chút là tức giận đối với Thiên Khẩu.


Đã nhận ra ta rồi còn làm màu, có phải là rất muốn thấy dáng vẻ khó khăn lựa chọn của mình không? Suốt ngày cứ trêu chọc ta, thật là đáng ghét mà.


Mặc dù là nghĩ vậy, nàng cũng thấy có chút gì đó ấm áp, nhất thời hai má đôi bên của nàng trở nên hồng hào hẳn lên, đầu hơi cúi, mắt nhìn xuống đất trong giây lát nàng liền chìm vào viễn tượng mơ mộng hồng nhan của mình.


Dưới bóng cây anh đào hồng phớt, bầu trời mát mẻ tràn ngập sắc thái của tình yêu, từng tia nắng tinh khôi ấm áp, ngập tràn sức sống, từng cơn gió thổi thoáng nhẹ qua làm lung lay tâm tình đôi lứa, một cặp uyên ương trời định, đứng đối nhau, trao nhau ánh mắt trìu mến và thương yêu.


Người nam nhân không ai khác là Thiên Cơ, hắn vận lấy một bộ đồ trắng tinh thuần, gương mặt tuấn lãng, khí chất phóng khoáng, hào hoa mê luyến lòng người, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn nàng.


– Tú Nhi, hôm nay ta hẹn gặp nàng, là vì muốn nói cho nàng một bí mật, mà ta giấu bấy lâu nay.


Đối diện Thiên Cơ, không ai khác chính là cô nàng Ưu Tú, hiện giờ Tú đang vận một bộ màu hồng nhạt nhìn rất là hồn nhiên trong sáng, yêu đời, dáng vẻ ngây thơ, mái tóc đen huyền sương mượt, như dòng thác nước thăm thẳm chảy vào màu xuân xanh tươi mát, đôi mắt lung linh hữu thần tràn ngập ấm áp như cái không khí mùa hạ, gương mặt xinh đẹp với lớp bao phủ bởi vẻ lạnh lùng, giờ đây lại càng thêm quyến rũ như tuyết nữ mùa đông, tâm tình thì lại ôn hoà, ấm áp, yêu thương như mùa thu thuở nhỏ.


Nàng như hoá thân bốn mùa tươi mới tràn ngập sức sống, tràn ngập phong tình, đầy đủ hấp dẫn và quyến rũ, dư sức khiến mọi nam nhân điêu đứng như chơi.


Nàng gật đầu, thẹn thùng, đôi má hồng hào như đoá hoa hồng nở tươi xinh đẹp, dịu dàng mỉm cười.


– Chàng muốn nói cái gì?


– Ta…



Ưu Tú dùng ánh mắt yêu thương bao lấy Thiên Cơ, tâm tình bấy lâu như được giải toả, Cơ nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, che chở cho nàng khỏi phong ba bão táp lạnh lẽo của đất trời.


– Nhị tỷ.


Rầm!


m thanh vang dội như tiếng sét ngang tai đánh thức nàng rời khỏi giấc mộng xa vời, hình ảnh tan vỡ, câu nói cuối cùng không được nghe làm nàng có chút không nỡ, đôi má lại thêm hồng, không nhưng thế đôi tai cũng đỏ ửng lên rồi.


Mình vừa làm gì vậy, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại,…


Nàng tự trấn mình, thở ra một hơi thật dài lấy lại tinh thần nhìn lại mọi người, nhất là đám người Huỳnh Cẩn, Tiến Thán và Yên Nhi, trong ánh mắt của nàng có chút oán giận, vì âm thanh vừa rồi đó chính là ba người cùng kêu.


Lúc nãy, sau khi Huỳnh Cẩn lên tiếng hỏi thăm Ưu Tú, liền làm nàng rơi vào mộng tưởng xa vời, thấy nàng một lúc lâu không trả lời, hắn không biết vì sao thì nhìn Tiến Thán và Yên Nhi, thấy bọn họ cũng nhìn nhau rồi lại lắc đầu tỏ rõ không hiểu, hắn lại nhìn qua Thanh Lâm thấy vị đại ca này cũng chả biết, Cẩn nổi lên nghi hoặc.


Nhị tỷ bị làm sao thế nhỉ?


Không chỉ hắn mà ba người còn lại cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều Yên Nhi, nàng còn có một ý nghĩ khác nhưng chưa nói ra cho mọi người cùng hiểu, vì để giữ thể diện và danh dự cho vị nhị tỷ này của mình, dù sao nàng cũng là nữ nhân một số ý nghĩ, nam nhân dù nghĩ đến nát óc chưa chắc sẽ ra.


Chẳng lẻ, nhị tỷ nhớ đến anh rể rồi sao?


Nàng cũng xác định luôn Thiên Cơ sau này là anh rể của mình, là người thân của bọn họ, nên nàng cũng tự nhiên hơn nhiều.


Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, ba người Tiến Thán, Huỳnh Cẩn và Yên Nhi trao đổi ánh mắt cho nhau, rồi đồng thời cùng nhau lên tiếng đánh thức nàng.



– Nhị tỷ…


Và họ đã thành công, chỉ có điều họ thành công thì Ưu Tú lại thất bại trong mộng tưởng của mình, vẫn chưa có gì là hoàn toàn thất bại cả, nhưng dù gì cũng khiến nàng dây dứt không thôi.


Tú biết mình vừa nãy không đúng, nên đã điều chỉnh lại tâm tình, giờ nàng thì đã bình thường trở lại nhẹ nhàng cất tiếng.


– Được rồi, lúc nãy tỷ có lơ đãng một chút mọi người không cần lo.


Nghe vậy, mọi người cũng nhẹ lòng, thật sự thì mấy người nam nhân còn lo lắng có bị bệnh gì không ấy chứ, quả thật là đám người vô trí, không hiểu tâm tình của nữ nhân, Yên Nhi vị ngũ muội này thì đỡ, nếu không xung quanh Tú toàn mấy người vô trí này, nàng thật là tâm khổ.


Tú dừng lại giấy lát, sắp xếp câu từ rồi nhẹ nhàng nói.


– Về thân phận của Cơ ca thì quả thật có chút dài dòng, trước hết cử để cho ta nói cho mọi người nghe về Bách Vương cái đã.


– Quả nhiên muội đã biết.


Tú vừa dứt lời chưa bao lâu, Lâm liền tiếp nói, trong lời nói có chút ngạc nhiên và khẳng định. Còn ba người còn lại thì có chút ngơ ngác, có điều Huỳnh Cẩn biểu hiện đúng là ngơ ngác nhưng còn có gì đó, khó mà diễn tả nó ra được.


Trong lòng ba người bọn họ đang nghĩ vẩn vơ về cái gọi là Bách Vương? Cái tên này thật kiêu, theo bọn họ có một số hiểu biết thì chỉ có mấy cái Vương Triều quanh đây mà thôi, vậy thì đâu ra lồi thêm cái Bách Vương, đã gọi là Bách có nghĩa là nhiều, rất nhiều và không nhất định là giống nhau.


Vương mà còn lại rất nhiều, điều đó làm bọn họ suy nghĩ rất nhiều như…


Chẳng lẽ, anh rể là Vương của một nước sao?


Chẳng lẽ người nọ là hoàng tử của một nước nào đó?


Có khi nào anh rể họ Bách Vương không ta? Bách Vương Thiên Cơ tên thật hay nhờ.



Cứ thế, bọn họ đã nghĩ rất nhiều và không cái nào là đúng trọng tâm cả.


Chỉ thấy trong giây lát sau đó, Tú nhìn lại Thanh Lâm và nói như một lời khẳng định chắc chắn.


– Quả nhiên, đại ca biết rõ về Bách Vương, còn sau lưng đại ca, người làm chủ là Dạ Vương nhỉ.


Nghe vậy, Thanh Lâm càng thêm rõ ràng là Ưu Tú đã biết rõ nên hắn chỉ nhẹ gật đầu mà thôi.


Nhưng hành động đó của hắn lại gây nên một hồi chấn động khác, ngay từ khi Ưu Tú nói rằng sau lưng đại ca còn có một người chủ, bọn họ ba người đều đầu tiên là không tin, còn muốn lên tiếng phản bác lại nữa.


Thử nghĩ mà xem bọn họ là ai, là thành viên của Bách Thú Dạ Hành, một bang phái đã gây ra một náo động không nhỏ trên giang hồ bấy lâu nay, là một bang phái rất có tiếng, ai trong bọn họ cũng có được sự kiêu ngạo và tự hào, cũng với lòng tự tôn mạnh mẽ, chỉ cúi người thân không cúi người lạ, vậy thì bọn họ sao có thể là thuộc hạ của ai được chứ.


Vậy mà theo cách nói của Ưu Tú, vị nhị tỷ này của họ lại còn nói bọn họ là thuộc hạ của Dạ Vương, điều đó có nghĩa là bọn họ là thuộc hạ của một Vương nào đó, trong một quốc gia nào đó, điều này sao có thể được, bọn họ không cho phép.


Mặc dù chỉ nói là sau lưng đại ca, nhưng bọn họ lấy đại ca làm chủ, làm lãnh đạo, nếu vì lãnh đạo này là thuộc hạ của người khác, vậy bọn họ cũng là thuộc hạ của người kia, vấn đề này bọn họ không thể chấp nhận.


Thuộc hạ của người khác. Mơ!


Thuộc hạ của một vương triều. Viển Vông!


Nhất là trong bọn họ có hai người vô cùng ghét Vương Triều đó là Huỳnh Cẩn và Tiến Thán vì một mâu thuẫn sâu xa nào đó, nên họ mới ghét như vậy, còn có chút gì đó là căm hận nữa.


Vậy mà, bọn họ vẫn chưa kịp lên tiếng phản bác lại, liền thấy phản ứng của vị đại ca mình là Thanh Lâm, chỉ một cái gật đầu nhẹ, họ liền không thể nào tin vào mắt mình được nữa, họ tự thầm nhủ với lòng.


Tất cả là ta mơ thôi phải không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận