Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 35: Truy Sát


Tác giả: Thiên Bảo


Hí…


Hai con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng thật dài, nhất thời nhảy lên đập xuống, bước chân loạng choạng, bọn chúng thần sắc mê mang, đi kèm với đó là một chút hống hách muốn vượt qua tất cả, rồi sau đó lại biến thành cuồng nộ dậm chân tại chỗ tức giận về cái gì đó không ai biết được.


Cỗ xe không ngừng lắc lư, Đá Lĩnh nhíu mày, thấy trên thân ngựa có vài vết thâm đen, hắn liền biết chuyện gì đang xảy ra.


Ngựa cũng đã trúng độc, tình thế cấp bách không suy kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể cố gắng điều khiển bọn nó đi đúng hướng mà thôi.


Nghĩ vậy, Lĩnh ngày càng ra sức hơn, vận lực nhiều hơn, thế nhưng có vẻ ngày càng khó kiểm soát hơn, lúc này bất chợt trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi sợ vô hình, khiến Lĩnh cũng phải rùng mình, nhìn ra đằng sau.


– Lĩnh thúc, có chuyện gì vậy?


Kim Đại cất tiếng hỏi, hắn ở trong cổ xe ngựa lăn qua lăn lại đứng ngồi ko yên, thân thể cứ va chạm từ nơi này đến nơi khác, Đại toàn thân đau nhói không thôi.


– Không tốt, có người đuổi theo… Thiếu gia cẩn thận.


Đá Lĩnh la lên, rời khỏi vị trí phu xe, nhanh chóng thả ngựa, để bọn nó chạy loạn, còn hắn thì vén tấm màn lên, xông vào trong đó, Kim Đại vẫn còn đang ngỡ ngàng, chỉ thấy Đá Lĩnh đôi tay nắm chặt, vận lực thành quyền đánh ra một đòn trong khoảng không trung dòng khí lưu thay đổi như gió lốc đổi hướng, thuận nghịch xông pha quyền hoá chưởng tiến công tấn thẳng vào ngực Kim Đại.


Nhất Cực Thuận, Nhị Cực Nghịch, Song Cực Quyền


Phành…


Ngay ngực của Đại bắt đầu dao động mãnh liệt bởi lực xoáy phân tán, Kim Đại sắc mặt đỏ lên, thân hình tự nhiên dựa thế theo khí lực phóng bay ra sau va vào tấm gỗ.


Bành!


Tấm gỗ nát bấy, tan tành không hình dạng, Kim Đại rời khỏi xe ngựa, cỗ xe theo sự chuyển biến nghiên về một phía mà ngưỡng lên trời, hắn rơi xuống nền đất làm khói bụi tung bay, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.



– A, đau quá, Lĩnh Thúc có chuyện…


Lời hắn còn chưa dứt, sắc mặt vẫn còn đỏ bừng ngợp khí, cổ họng truyền đến một cảm giác nóng hổi, một nỗi mằn mặn dâng lên.


Phụt!


Một búng máu tươi màu đen nhạt được bắn ra, rơi lên nền đất làm khu vực quanh đó bốc lên một mùi hôi thối kì lạ.


– Cái này?


Kim Đại lấy lại được nhịp thở bình thường, săc mặt nghiêm trọng nhìn vào búng máu đen, hắn ngẩng đầu lên nhìn Đá Lĩnh, như muốn hỏi gì đó, nhưng không kịp, ánh mắt sắc bén của Lĩnh đã nói lên tất cả.


– Thiếu gia mau chạy đi, ta sẽ cản người kia lại.


Đá Lĩnh nhanh chóng nhảy khỏi cỗ xe ngựa, lại gần bên Kim Đại nhìn về một phương hướng phía sau, vẻ nghiêm trọng trên sắc mặt Lĩnh ngày càng đậm đặc hơn


– Hừ, ngươi cũng không tệ, chỉ là một vũ phu bình thường lại phát hiện ra ta nhanh như thế, nhưng ngươi sẽ sớm… Chết thôi!


Từ phía xa vọng tới một âm thanh lạnh lẽo đùa cợt, đi cùng với đó là một cây hắc côn vượt qua cả lời nói, đi sau mà tới trước bắn thẳng lên cỗ xe ngựa.


Rầm!


Cây hắc côn cắm thẳng vào cỗ xe, dòng lực đẩy mạnh làm cỗ xe tan tành, nó đâm thẳng xuống đất khói bụi mịt mù, hàn khí bốc lên, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng mỗi người.


– Các hạ rốt cuộc là ai?


Đá Lĩnh liếc mắt nhìn Kim Đại, Đại hiểu ý liền len lén lùi ra sau và chạy đi, Đá Lĩnh thì đứng ra chặn lại hướng truy bắt rồi lên tiếng.


Tên hắc y nhân phóng hắc côn lại gần, trên tay hắn giờ đây cũng cầm một cây côn khác, đó là cây côn gỗ lúc trước, nhìn giống vật bỏ đi, nhưng lại cứng rắn lạ thường, nó đã từng đấu ngang với đao sắt trong tay Lĩnh, hiển nhiên đây là một vũ khí không tầm thường.


– Hừ…



Hắn vừa đến nơi đứng đối diện với Đá Lĩnh, khí chất hung thần ác sát hiện rõ, hắn liếc mắt nhìn ra sau, thấy Kim Đại đang chạy trốn, tên này liền lạnh rên một tiếng rồi nói.


– Thằng béo kia dù có chạy thì chạy được thế nào, xử lý ngươi xong, thì hắn cũng chết thôi.


Đá Lĩnh nhíu mày, có chút tức giận với tên hắc y nhân vì hắn đã phỉ báng thiếu gia nhà mình, nhưng Lĩnh rất nhanh liền bỏ qua, không quan tâm nữa, cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt lại không hề có chút gì đó là xem thường, mà phần hơn là cẩn trọng và tôn kính dành cho tên đối diện, Lĩnh nói.


– Ta biết các hạ không phải người xứ này, vì người xứ này không ai lại có công phu mạnh như thế, dù thế nào hôm nay ta khẳng định chết, không biết các hạ có thể cho ta biết tên được không?


Đá Lĩnh cúi người tỏ rõ thành ý, mặc dù hiện tại đôi bên là đối thủ của nhau, nhưng với tinh thần võ học hai đối thủ vẫn dành cho nhau ít nhất là sự tôn trọng, đặc biệt là đối phương mạnh thì phải tôn kính, đương nhiên làm vậy có thể sẽ tạo nên một chút nguy hiểm, nhưng hắn là ai, dù sao cũng là người chinh chiến bao năm, diệt bọn thổ phỉ, chém luôn sơn tặc, đương nhiên là Lĩnh phải có tâm phòng bị rồi.


– Không tệ, quả nhiên là người ta coi trọng, rất có chí khí, cũng có tầm nhìn minh mẫn biết rõ mình sẽ chết, vậy mà vẫn còn muốn biết ta là ai, chắc là để báo cho người phia sau chứ gì.


Hắc y nhân cầm côn mỉm cười lạnh lẽo nói một câu, tay nắm chặt côn, khí lực nhất thời khuấy động như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, dung nham của nó sẽ thêu rụi nhân gian, thần sắc cuồng nộ hiển hiện, hắn nhẹ nhàng nhất côn lên, khi lực phóng xuất như rồng tấn thiên, đôi tay di động xoay tròn, khiến côn quay động quanh người biến thành gió lốc cuốn bay tất cả.


– Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là…


Hắc y nhân tay phải nắm chặt cây côn, cùng lúc nhảy lên cao hoá chiến thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống thiên hạ, côn hướng thẳng bầu trời, từ trên cao hạ xuống, khí lực khuấy động không khí xung quanh, nghe được những thanh âm “xoạt, xoạt” bên tai, đòn tấn công nhanh như tia chớp giáng xuống đầu Đá Lĩnh


– Cửu Đôn.


Rầm!


Khói bụi mịt mù, âm thanh vang dội, nền đất rung động, bị phá hoại nặng nề nứt toát cả ra, chỉ có điều chỗ đó không hề đứng ai cả, rất là trống trơn.


– Hửm?


Tên này đâu rồi…


Vừa kịp nghĩ đến đó, trong lòng hắn bất chợt dâng lên hàn ý lạnh lẽo, hắn quay mặt ra sau chỉ thấy một nắm đấm đã tới gần.



– Tam Quyền Phong Sơn!


Đá Lĩnh hét to một tiếng, khí lực oanh động, đòn đánh tiến công nhanh hơn.


Phù…


Cửu Đôn trong lúc nguy cấp lại vận dụng một kỹ xảo nào đó, ưỡn người về sau, rồi né qua tránh thoát đòn tấn công này, cùng lúc đó, tay hắn vận côn quét thẳng một đường từ dưới lên cao.


Đòn tấn công vô cùng nhanh chóng, Đá Lĩnh rùng mình muốn lùi về sau tránh thoát, nhưng lúc này cây côn dao động, đòn tấn công không đơn giản là quét lên nữa mà đã xoay tròn, Cửu Đôn dựa thế tiến thẳng về phía trước dùng côn đâm thẳng về Đá Lĩnh.


– Tưởng tránh thoát ta là dễ sao? Nằm mơ.


Cửu Đôn lạnh lẽo nói, cây côn dao động xoay tròn nhè nhẹ, nhanh dần, đòn tấn công loạn xạ tông thẳng vào người Đá Lĩnh, có điều lúc này tay chân Lĩnh múa loạn, không những khiến thân thể phần nào tránh thoát được chỗ hiểm, mà còn nhanh chóng né về sau.


Phốc, phốc, phốc,…


Đá Lĩnh bắn ra sau phun máu tươi liên hồi, thầm nhuần trang phục, quần áo rách nát, vết thương đầy mình, nhịp thở hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, một chân khuỵu xuống ngẩng đầu lên nhìn Cửu Đôn hỏi.


– Đó là chiêu gì?


Cửu Đôn đứng cách đó không xa, nhìn Đá Lĩnh một chút rồi nói.


– Ngươi lúc nãy đã dùng chiêu thức gì tránh thoát ta đấy?


– Tứ Quyền Hộ Phong


Đá Lĩnh đáp một câu, muốn đứng dậy nhưng chợt phát hiện thân thể hắn không thể cử động được nữa, điều này làm hắn kinh sợ, hắn biết mình đã trọng thương nặng nề không còn sức chiến đấu, có điều tại sao lại vậy, đòn tấn công kia để lại quá nhiều dư âm vậy ư, thân thể hắn lại không chịu nổi.


Rất nhanh Lĩnh liền trấn định, ngẩng đầu nhìn trời cao đón chờ cái chết, chinh chiến bao năm hắn đã sớm biết được thế nào là sinh tử, mình giết người thì sẽ có ngày bị người giết mình, dù là lí do gì đi nữa giết người thì sẽ gặp báo ứng, trước khi chết Lĩnh vẫn muốn được vinh quang được giải đáp một chút nghi hoặc của mình.


– Các hạ có khí độ tông sư, sao lại làm lính cho kẻ khác?


Cửu Đôn nghe Đá Lĩnh hỏi vậy, nhìn Lĩnh với vẻ đáng tiếc, nếu không phải nhiệm vụ này là tiêu diệt tất cả, thì hắn quả thật rất muốn thu thập tên này, vì nhìn Lĩnh, hắn như được nhìn thấy bản thân mình từ vài năm trước.


– Nhìn ngươi làm ta nhớ lại chính mình, tông sư thì thế nào? Ở cái vùng Vô Thế này, võ học mà ngươi luyện đến lô hỏa thuần thanh, đến khí độ tông sư, ra khỏi nơi này thì chỉ có làm chó săn cho người khác, bởi vì thế giới này vô cùng lớn, trên võ công vẫn còn có cái mạnh hơn nhiều.



– Cái gì?


Đá Lĩnh kinh ngạc không tin vào những gì mình vừa được nghe, mặc dù hắn khẳng định rằng mình sẽ chết, hắn biết núi này cao sẽ có núi cao hơn, nhưng mà cái thứ còn hơn cả võ công, có thể khiến cho một vị tông sư cúi người làm lính, chuyện này thật không thể nào tin nổi.


Lĩnh ngỡ ngàng nhìn hắn, Cửu Đôn tiến lại gần, tay cầm côn gỗ chuẩn bị hạ xuống chấm dứt tất cả, hắn nhìn Lĩnh nhẹ nhàng nói.


– Ngươi chỉ còn một chút nữa là đã trở thành Đại Tông Sư, một tiểu tông sư như ta đã từng ngưỡng mộ những người như ngươi rất nhiều, vì tôn trọng ngươi, cho ngươi chết một cách vinh quang, ta nói một chút về kỹ thuật hồi nãy vậy.


Cửu Đôn nhẹ nhàng hạ côn xuống, khí lực dẫn động, cây côn gỗ dao động lắc lắc quay tròn, dù tốc độ chầm chậm nhưng lại tỏ ra vẻ nặng nề kì lạ, trầm trọng, như cây côn gỗ đã đột ngột tăng kí vậy.


– Bán Kỹ Loạn Hoàn Mạch Côn…


Rầm!!!


Đá Lĩnh tử trần, thân thể đỏ tươi ngã xuống nền đất, xương cốt nát bét, đầu nổ tung, khí lực của chiêu côn này quá nặng nề, hắn chết không nhắm mắt, trong con ngươi mang theo vẻ nghi hoặc không rõ.


Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra, thế giới này vẫn còn có thứ hơn cả võ học sao, đó là gì chứ? Là cái gọi là Bán Kỹ sao?


– Cũng đến lúc nên đi bắt con heo kia rồi…


Cửu Đôn nhẹ nhàng nói, đi qua một bên thu lại hắc côn, nhìn lại bãi thi thể thở dài một lát, hắn quay đầu rời đi, hướng về phương hướng lúc nãy Kim Đại đã chạy, tiến hành đuổi theo truy sát.


Từ phía xa, trên lối đường mòn, như có cái gì cảm ứng, Kim Đại dừng lại thở hồng hộc, hồng hộc, dựa lưng vào trên thân cây, lấy ống tay ao lau đi mấy phần mồ hôi trên người, bất giác từ trên khoé mi hắn rơi xuống một giọt lệ, làm Đại ngỡ ngàng, trong lòng một nỗi khó chịu dâng lên, như có một ai đó đã rời xa hắn vậy.


– Lĩnh Thúc, chẳng lẽ người…


Lời còn chưa dứt ở phía xa liền vọng tới một thanh âm đáng sợ.


– Nào, thằng béo chạy nữa đi, chạy thêm chút nữa, cỡ nào ngươi cũng chết thôi, một con heo mà đòi chạy nhanh à, nực cười.


Nghe được âm thanh đó, Kim Đại đã khẳng định Đá Lĩnh đã chết, vị Lĩnh Thúc thân yêu đã rời xa hắn, Đại nhẹ nhàng đưa tay vào trong người nắm chặt vào một quyển sách, hắn đau thương tiếp tục chạy đi.


Quyển sách đó chính là di vật cuối cùng còn sót lại của Đá Lĩnh, một món quà mà Lĩnh Thúc đã tặng cho Đại vào sinh thần lần thứ mười của hắn, quyển sách cũng là tuyệt học cả đời của Đá Lĩnh, nó có tên là Phong Trấn Quyền.


Phong Trấn Quyền có tất cả bảy quyền, môn học này, luôn đánh từ quyền đầu tiên đến quyền cuối cùng, không thể đánh từ quyền thứ hai trở đi được, mỗi một quyền mạnh hơn một quyền, nên Thất Quyền Phong Trấn là mạnh nhất, nhưng Đá Lĩnh chỉ sử dụng đến Tứ Quyền Hộ Phong thì hắn đã chết, mà dù hắn có sử dụng đến Thất Quyền thì vẫn sẽ chết, vì võ học không bằng Diệu Kỹ, dù là đối mặt Bán Kỹ thì chỉ có Đại Tông Sư mới ngang hàng mà thôi, nên nói chung là hắn chết cũng không oan cho lắm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận