Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 37: Cứu Trợ


Tác giả: Thiên Bảo


Ngưu Tí nhìn mà ngơ ngác, hắn biết mình đã lỡ lời hỏi một câu không đâu, Tí không để ý nữa, quay người rời đi.


Không ổn!


Bất chợt thân thể hắn chấn động, bây giờ Ngưu Tí mới kịp nhớ ra một chuyện vô cùng hệ trọng, Chư Nương ý trung nhân của hắn đã tức giận rời đi, mà hắn nãy giờ còn chưa chịu đuổi theo giải thích và dỗ dành.


Chư Nương chắc giận mình lắm đây, mình phải nhanh lên thôi.


Nghĩ vậy, Ngưu Tí gấp rút, quay thân nhanh chóng chạy về hướng Chư Nương lúc nãy đã đi, rất nhanh nơi đây lại trở nên yên bình như cũ.


Ở phía Bắc làng Lý Lan, Chư Nương tức giận dặm chân, đá đá mấy cái vào gốc cây bàng tươi tốt, môi luôn lẩm nhẩm.


– Được lắm, Ngưu Tí, chàng vậy mà lại không đuổi theo ta, kì này ta bỏ chàng luôn, cho chàng sống một mình đến già.


Mặc dù lời ngoài mặt là thế, nhưng trong thâm tâm nàng lại không phải là vậy, nghĩ sao thì nghĩ người ta vẫn là ý trung nhân của nàng mà, sao có thể để cho chồng tương lai của mình như thế được.


Không được, như vậy là quá đơn giản, làm như vậy chẳng khác nào cho tên đó được như ý nguyện đi theo người kia. Không được, không thể tác hợp như thế được, nhất định phải trị.


Thế rồi, nàng lại ngẩng đầu lên, chu môi vẻ mặt tinh nghịch nói một câu.


– Ngưu Tí, chàng sẽ biết tay ta…


– Cứu… Cứu mạng… Mạng…



Không biết từ đâu vang lên một thanh âm the thẻ, vô cùng nhỏ bé, nhưng nó lại không thể thoát khỏi tai của Chư Nương, nàng đã từng cùng gia đình cứu giúp biết bao nhiêu người, bản thân nàng cũng là người thiện lương, câu từ mà nàng thường nghe nhiều nhất khi gặp người khổ, là cứu mạng, hay cứu cứu gì đó.


Cho nên, thân thể nàng khẽ run, đầu loay hoay nhìn khắp xung quanh, nhắm mắt lại, cố gắng tập trung trí lực vào đôi tai để tìm ra phương hướng, lắng nghe âm thanh nhỏ bé kia.


Là ai đang kêu cứu?


Chốc chốc, xi xi, sia sia, meoooo,… Tiếng thú vật vang lên, âm thanh kéo dài nhưng vẫn không nghe được tiếng ai cầu cứu cả. Chư Nương nhíu mày, cố gắng tập trung hơn đi vòng vòng quanh đó, tai ưỡn lên như muốn thu tất cả mọi âm thanh lại.


Nàng vốn là người thiện ái, rất nhạy cảm với âm thanh cầu cứu của người nghèo kẻ khổ, bây giờ một âm thanh lạ vang lên, cùng một ý nghĩa đó, bản tính nàng không dừng được, nàng muốn cứu trợ người kìa, thế nên lòng càng thêm hiếu kì người nọ là ai.


Dưới một hốc cây to lớn, một thân thể mập mạp đang thở phì phò, người hắn ướt nhẹp mồ hôi, đầu tóc rối tung, quần áo có vài vết rách lớn, hắn nằm úp mặt xuống đất, thân thể cứ ruu run, hiển nhiên là rất mệt mỏi.


Một âm thanh the thẻ từ dưới nền đất thoát ra, âm giọng yếu ớt mệt nhoài, không chắc có bao nhiêu là mấy phần khí lực.


– Cứu, cứu mạng, có ai không?


Người này không ai khác chính là Kim Đại, hắn đã sử dụng hết sức lực bình sinh của mình ở đời này để mà chạy trốn, thoát khỏi Cửu Đôn, có lẽ vốn dĩ hắn đã chết từ vài giây trước đó, nhưng hắn phúc lớn mạng lớn, có quý nhân đi qua tương trợ, hắn đã chạy thoát được. Và hiện tại sức cùng lực kiệt, Đại đã gục tại đây.


Chư Nương ở một nơi không xa đang tiến lại gần khu vực này, không biết vì sao lại đến gần khu vực này, có vẻ như khả năng của nàng lại hiện, một trực giác nhạy bén với người gặp nạn, nàng vẫn cố gắng vểnh tai lên để mà nghe âm thanh kêu cứu nhỏ bé của người xa lạ, một dự báo mãnh liệt dâng lên trong lòng Chư Nương, nàng sáng mắt nhìn về một phương hướng.


Nàng nhanh đi, một lúc liền đến chỗ của Kim Đại, nàng vòng qua sau lưng liền thấy thân thể mập mạp của hắn, Nương lo lắng lại gần dùng tay lay lay hắn nói.


– Này, này, ngươi mau tỉnh dậy đi, ngươi bị sao vậy?


Kim Đại giờ đây đã sức cùng lực kiệt, còn hơi đâu để mà nói chuyện trả lời, thân thể hắn cứ không ngừng run rẩy, cố gắng quay mặt qua nhìn mà không được, hắn thở nhẹ một chút, chính thức ngất đi.


– Này này ngươi mau tỉnh lại đi chứ?



Chư Nương vẫn tiếp tục lay lay Đại, thấy hắn muốn dậy nàng cố gắng kêu lên, nhưng còn giờ tên mập này đã gục luôn rồi, nàng luống cuống không biết làm sao.


– Giờ làm gì đây, làm gì đây, tên này to quá ta không thể khiên hắn về được.


Dù nói là luống cuống, nhưng nàng tự thân đã cứu giúp biết bao nhiêu người, nạn đói phát lương thực, thiên tai sạt lở băng bó ngươi bị nạn, lũ lụt cuốn trôi hợp lực kéo người dòng nước xiết,… Với bao trải nghiệm như thế, Nương có được kinh nghiệm đủ đầy, khả năng suy nghĩ lập tình hình vẫn còn đó, nàng sao có thể luống cuống như mấy người nghiệp dư quên tất thảy tất cả.


Nói vậy, Kim Đại quả thật gặp may mắn, lại gặp một chuyên gia cứu trợ như vậy, Đại giờ đây đã vô cùng yếu ớt, thể xác lẫn tinh thần đều bị giày vò, tra tấn mãnh liệt, ranh giới sinh tử đã vạch ra, hắn đã đặt chân vào quỷ môn quan. Nhưng không sao hắn gặp Chư Nương, người đầy đủ kinh nghiệm, người dân tự xưng là Thánh Nữ, gặp thánh nữ hắn đương nhiên sẽ sống.


Bàn tay Thánh Nữ đưa ra, duỗi một ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo lên mũi của Đại, cảm nhận hơi thở ấm nhẹ yếu ớt, Nương xác định hắn vẫn còn sống, liền gật đầu nói tiếp.


– Ngươi này chắc do dùng quá nhiều sức lực nên mới mệt mỏi như vậy, ngủ một chút liền không sao, nhưng ngủ ở đây liền không ổn, vẫn phải chuyền hắn đi thôi.


Nương vốn có ý định để Đại nằm ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi khi hắn tỉnh lại hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, để tâm sự để sẻ chia và cùng nhau tìm cách giải quyết, có điều nếu đó là mất sức bình thường, không cần môi trường xung quanh thay đổi gì nhiều chỉ cần nghỉ ngơi là được.


Nhưng giờ thì khác, sau khi quan sát rõ ràng, Nương liền nhận thấy Đại không phải mất sức bình thường, nên cần phải chú ý đặc điểm môi trường, nhiệt độ, đất, nước,…


– Người này thân thể cứ run hiển nhiên dùng quá sức, xương cốt đau nhói vì hoạt động quá nhiều, dừng lại liền không chịu được run lên liên hồi, sắc mặt mệt mỏi, trắng bệch chắc hẳn trước đó gặp chuyện gì kinh hoảng lắm, người này lại còn mập, dùng sức như vậy nguy cơ đột tử rất cao nha.


Nhìn và suy đoán, nói ra trường hợp của Đại, Nương liền phần nào biết được nguyên do sự việc diễn ra.


Trong tình huống chạy không quan tâm gì đến mạng sống mà chỉ muốn tiếp tục chạy, hiển nhiên là chạy trốn, sắc mặt như thế người truy đuổi phía sau, chắc chắn rất đáng sợ.


Nghĩ thế, Chư Nương nhíu mày, nếu nàng giúp người này, nàng sẽ bị liên lụy không, nhưng rất nhanh cái suy nghỉ ấy, liền biến mất, chỉ nghe nàng khẳng định nói.


– Quan tâm kẻ ác đó làm gì, nếu trước mắt có kẻ khổ thì ta vẫn cứu thôi, còn chuyện sau đó người này hay người kia làm việc ác thì cứ để cho trời tính đi, ta chỉ việc cứu người mà thôi.



Như hưởng ứng lời nói công bình đó của nàng, những tia nắng tinh khôi, ánh sáng ấm áp của vầng thái dương trên cao chiếu lên gương mặt nhỏ bé mỹ lệ của Chư Nương, làm nàng như được hào quang của mặt trời nhỏ bao bọc, như là thánh nữ xuất thế cũng không bằng.


Một phàm nhân nhỏ nhoi lại được thiên địa chúc phúc đến như thế, chuyện này thật kì lạ, mà lạ thì để Thiên Thoại giải thích đi.


– Chư Nương…


Một âm thanh vang vọng phát ra, một người thanh niên đang tiến lại gần đây, hắn không phải là ai khác chính là Ngưu Tí, hiện giờ tên này đang vô cùng sốt sắn tìm kiếm ý trung nhân của mình.


– Chết tiệt chứ, nàng ấy chạy đâu rồi, mình kiếm không ra ta ơi, chắc còn giận mình lắm đây, phải nhanh lên mới được.


Tí thầm nói nhỏ một câu, rồi tiếp tục chạy tiếp tìm kiếm, đầu ngó nghiêng xung quanh, mò mẫm mọi nơi, chỉ mong muốn nhìn thấy thân ảnh của nàng Nương mỹ lệ trong lòng hắn.


Xẹt…


Bất chợt, một thân ảnh thanh thiếu nữ áo trắng xẹt qua làm tâm tình của Tí dịu nhẹ đi phần nào, gương mặt mỹ lệ như được điêu khắc mà ra, khí chất xuất chúng không phàm nhân nào dám lại gần, Tí chỉ dùng ánh mắt nhỏ bé của mình soi đến người nọ, thân ảnh của Chư Nương dần phai mờ.


– Không phải, người ta yêu là Chư Nương, không phải người này.


Rầm!


Thân ảnh ký ức Chư Nương bỗng nhiên toả sáng lấp lánh, đánh bật dậy tâm tình của Ngưu Tí, thân ảnh áo trắng mỹ lệ như bị giáng xuống một đòn trí mạng, thân ảnh tan vỡ, vỡ nát thành một đống khí trắng mịt mờ như sương bao phủ tâm tình rồi phân tán biến mất.


– Ngưu Tí, ta ở đây nè, chàng nhanh lên, ở đây có người gặp nạn.


Chư Nương ở một bên không xa nghe thấy lời nói to khẳng định của Ngưu Tí, lòng bất giác thấy ấm áp, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, ánh mắt trìu mến liếc về Tí, nhìn thấy vẻ mặt khẳng định đó, một giây phút trôi qua thôi, nàng đã yêu hắn đến mức không thể tả, rồi nàng trấn định lại mình, nhìn lại tấm thân của Đại, nàng liền cất tiếng kêu gọi Tí đến giúp.


Ngưu Tí nghe thấy thanh âm đó, lời nói thân thương của ý trung nhân dành cho mình, hắn quay thẳng về một hướng, thẳng tiến đến hốc cây, nhìn thấy thân ảnh Chư Nương, hắn như bỏ thế giới lại phía sau, chỉ có một thân ảnh đứng đó chờ hắn.


– Nương tử, ta đến rồi đây…


Trong lúc bất giác, vô tri vô thức, Ngưu Tí đã nói lên tiếng lòng của mình, hắn đã chợt gọi nàng Chư là nương tử, người mà hắn đã khẳng định chân tâm quyết lấy người này về làm vợ.



– Ai là nương tử của chàng, người ta còn chưa phải mà.


Chư Nương bĩu môi nói một câu, nàng yểu điệu hơn bao giờ hết, tà áo hồng phớt, đôi má hồng hào, sắc mặt vui vẻ, ánh mắt trìu mến, nàng như là một đoá hoa toả sắc dưới vầng thái dương thân yêu, dưới ánh mắt của người si tình định mệnh.


Hai người bước về phía nhau trao nhau tất cả tâm tình, mắt đối mắt, người đối người, thiên ngôn vạn ngữ như muốn tuôn ra thành lời, một ngọn núi lửa phun trào, một tình yêu bùng cháy.


– Chư Nương…


– Ngưu Tí…


Như để minh chứng cho tình yêu đôi lứa của hai người, ánh nắng trên cao chiếu sáng ngày càng gay gắt hơn. Mới cách xa không bao lâu mà như ngay ngất cả cuộc đời, đây là cảm giác khi yêu phải không?


– Hắc Xì…


Bùm!


Bầu không khí phá vỡ, tâm tình của hai người dâng lên như thủy triều bất chợt dừng lại rút xuống, ánh mắt của họ cùng nhíu lại, đều nhìn về tấm thân mập mạp của Đại, hai người nhìn lại nhau cười gượng, Chư Nương nói.


– Cứu người trước.


– Được, ta khiêng hắn về trước vậy.


– Ta giúp chàng.


– Thôi không sao, nàng cứ đi một bên là được, ta dư sức mà.


Dứt lời, chỉ thấy Tí đi đến bên Đại, tấm thân của tên mập mạp này lại gấp đôi hắn, Tí hạ mình nhẹ nhàng dùng sức lại có thể cõng nổi Đại trên lưng, rồi thẳng bước đi đến bên Chư Nương nói.


– Đi thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận