Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 40: Rối Loạn


Tác giả: Thiên Bảo


Ngoài cửa làng Cú Đàng phía nam, Tống đại nhân, tên thống lĩnh cao to vạm vỡ, sau lưng vác kiếm, bên hông treo đao, thân hình ngồi xuống tịnh tâm, thiền định nhắm mắt điều thần.


Hắc y nhân ốm nhôm Tiểu Bái vừa đi không bao lâu, tên thống lĩnh Tống đại nhân, liền nhẹ nhàng mở mắt, ánh mắt sắc bén hướng về làng, làm cây cỏ xung quanh phải run run, gió nỗi lên, một làn khí lạnh bao trùm khu vực.


– Trận chiến này nên đến hồi kết rồi.


Vừa nói vừa hành động, hắn từ trong người lấy ra khúc tre màu xanh nhỏ nhắn, một đầu có một miếng hình tròn nối với sợi dây kéo vào khoang trong của tre, một đầu khác thì đóng kín bởi một miếng gỗ mỏng. Chi thấy Tống đại nhân chĩa nó lên trời, tay trái cầm tre, tay phải kéo dây.


Đùng!


Một làn khói đỏ bắn lên trời cao, phóng thẳng thiên vân bùng phát ra sương đỏ mù mịt tanh nồng máu tươi.


– Huyết Sát Lệnh?


– Người bắn có lẽ là Tống đại nhân, thống lĩnh triệu tập chúng ta.


Đám người hắc y nhân vây quanh làng cùng nhìn về bầu trời, phát hiện sương đỏ, biết được thông điệp, thân hình chuyển mình không còn ở lại vị trí quan sát, đám người mau mau tập trung về một phía phương hướng phía nam làng Cú Đàng.


– Các ngươi đã đông đủ. Nghe rõ đây, các ngươi chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục quan sát làng, chặn mọi đường tẩu thoát, nhóm còn lại sẽ cùng ta xông vào diệt sát Thiên Vương.


Một lúc nhanh chóng bọn người đã tập hợp, quỳ một chân khom người cúi mình cung kính Tống thống lĩnh hắn nhanh chóng ra lệnh, nhìn tràng diện này thật kinh hùng, vì số lượng ở đây đã hơn trăm người, chưa kể đến còn những người trong rừng nữa, vậy mà bọn họ chỉ cúi mình trước một vị và chỉ nghe lệnh người đó.


– Phân tán.


Tất cả đồng thanh nói, rất có quy tắc và trật tự cho thấy được họ đã được huấn luyện rất là nghiêm khắc bài bản, dù người đông nhưng làm việc rất là nhanh chóng không ra xáo lộn nào mà còn rất nhẹ nhàng yên tĩnh, một đội hình hai nhóm được phân ra, nhìn từ trên cao xuống số lượng tương đối, thân hình từng nhóm có chút khác biệt.


Một nhóm cao to vạm vỡ hung thần ác đạo sát khí, nhìn thấy rõ ràng sự dư lực thừa sức, vũ khí độc lạ nguy hiểm nặng nệ như búa ngàn gai, đao hai lưỡi liềm, song rìu rỉ độc,… Một nhóm khác thì người nào người nấy cao ráo, gầy gò, ốm nhôm một số thì như vẻ sắp chết, một số lại có vẻ lơ ngơ, số còn lại thì lạnh lùng, nhưng điều đặc biệt là bọn họ đều chuyên vũ khí tầm xa chung chung không gì độc lạ uy lực chắc có chút hơn vì chất liệu làm vô cùng đặc biệt, công tác thủ công cũng rất tỉ mỉ và cũng đừng nhìn thần sắc như vậy thì có thể xem thưởng, kẻ nào ở đây thì đều nham hiểm cực độ, xảo trá mưu mô.



– Các ngươi đi theo ta, nhóm còn lại phân chia giải tán quan sát hỗ trợ hậu cận làm hậu phương vững chắc gián đoạn địch, đồng thời cũng quan sát phòng hờ kẻ nào đó đến quấy rối giết không tha.


Thấy nhóm đã phân chia xong, hắn nhìn một lúc là phân rõ thực lực, Tống đại nhân đứng dậy ra lệnh chỉ huy, một ngón tay trái chỉ vào đám người cao to, phất tay với nhóm còn lại, chỉ thấy đám người sau đó đồng thanh.


– Vâng.


Nhóm người chuyên tầm xa nhanh chóng tản đi, trong nhóm này kẻ đã từng ra tay với đám người Kim Đại cũng ở trong đó, chỉ còn lại nhóm người dư lực nhẹ nhàng tiến bước trầm trọng đứng sau lưng Tống đại nhân, tên thống lĩnh nhẹ nhàng rút thanh đao bên hông ra, tay trái cầm đao toả ra hàn khí lạnh lẽo, lưỡi đao màu đen có vẻ rất sắc bén, đám người nắm chặt vũ khí của mình, bọn họ tính luôn Tống đại nhân đều hướng mắt nhìn về làng.


– Xuất Phát.


Thanh âm trầm thấp nhưng sát khí vô tận bùng lên từ Tống đại nhân, chấn động sĩ khí kéo nên tinh thần ác sát diệt địch, đám người tăng thêm áp lực, thần sắc dữ tợn xung quanh không khí tri trệ chẳng mấy lưu thông, bọn họ di chuyển rung chấn đại địa.


Trong làng Cú Đàng ở một khoảng cách đó xa xa, đang có một cuộc rượt đuổi ghê rợn diễn ra, một bầy ông vàng lấp lánh, mũi nhọn phát quang sắc bèn người chúng truy đuổi không ai khác là hắc y nhân được gọi là Tiểu Bái.


– Chết tiệt chứ, đường ra rốt cuộc ở đâu?


Tiểu Bái nãy giờ chạy loạn, nhiều lần bị ong chích bây giờ đã khó chịu cực điểm, hắn cố gắng binh tâm đi lại đường cũ nhưng chẳng thấy lối thoát, tinh thần đã có điểm suy sụp mệt mỏi, hắn chỉ còn biết trút giận lên mọi thứ xung quanh, đột nhiên hắn vui lên mỉm cười.


– Đúng rồi chỉ cần phá nát nơi này là ta đã có thể tìm đường ra.


Nói là làm hắn liền hành động ngay, vận sức tăng tốc Bái liền tông thẳng vào một gian nhà gần đó, chân phải dồn trọng lực lấy đà nhảy lên chân trái duỗi ra đạp vào cánh cửa.


Đùng!


Khói bụi mịt mù, hương phấn hoa ngọt phất lên thơm tho, bầy ong lại như chơi thuốc hưng phấn bay nhanh tiến vào làn khói, Bái ngửi được hương hoa dễ chịu liền biết là không ổn.


– Chết tiệt là bẫy, có cái hương này trên người ta còn khó thoát hơn.


Phình!


Bái hành động nhanh chóng phá tan tường gỗ như ngựa phóng ra ngoài, chỉ thấy nơi chân hắn định chạm đất liền xuất hiện một đầu xẻng bất ngờ, hắn hét lên.


– Chết tiệt, là kẻ nào?



Trong lúc cấp bách hắn không kịp chuyển hướng bàn chân vì như thế khi hạ xuống nặng thì gãy chân, nhẹ thì trật khớp nhưng với tình huống hiện tại dù là khả năng nào hắn cũng tiêu đời, nên Bái chỉ còn cách dồn lực vào mũi chân hạ xuống mặt nhọn tiếp xúc của xẻng, thân ưỡn về sau nằm xuống.


Bành!


– y da, chết tiệt đau.


Mặt đất phía sau Bái toàn là vụn gỗ do hắn tạo nên lúc xông trận, khi ngã xuống hắn nằm lên trong tư thế mất cân bằng đập xuống đương nhiên sẽ đau, nhưng nó chỉ là đau nhẹ với người thường, còn hắn thì đau hơn thế vì vô ý đụng chúng vào những vết cắn của ong sưng lên ngứa ngáy.


Bái bỏ qua cơn đau nhanh chóng ngồi dậy lại phát hiện bầy ong đã đến phía sau, tức giận đau khổ cùng cực hắn nhanh chóng chạy đi, mồm miệng luôn nói.


– Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt…


Ở một bên Thiên Khẩu nhìn cũng thấy đau xót thay, hắn chỉ đành thở dài lắc lắc đầu nói.


– Đã nói trận này của ta chỉ chơi chết ngươi mà thôi, vốn Ảo Môn Đạo Kỹ Trận là một Mê Trận xen kẽ Đảo Trận, dùng chung với Mê Thuật Mê Kỹ thì dù thế nào người có giải đến đâu thì cũng lọt vào mê thuật, đã biết càng nhìn càng trúng tà, vậy mà vẫn cứ đâm đâm nhìn vào đúng là ngu xuẩn mà.


– Hửm?


Thiên Khẩu nghiêng đầu hướng về phia cửa làng, hắn nhiu mày chăm chú nhìn vào nơi đó.


– Xem ra đám người kia đã bắt đầu hành động xâm nhập vào rồi, đến lúc Tiểu Hắc cũng phải ra sân thôi.


Dứt lời Thiên Khẩu lấy trong người ra một thanh sao trúc nhỏ màu xanh ngay đầu sáo trúc có năm cái chuông bạc, hắn đưa sáo lên môi và nhẹ nhàng thổi một khúc nhạc dạo.


Ala Aca Ava… Reng reng!!!


Âm thanh nhẹ nhàng đung đưa của sáo trúc kết hôp cùng với giai điệu ào ào trong gió của chuông bạc, hai thứ âm thanh hoà huyện quyến luyến với nhau vang dội cả làng.


– m thanh gì vậy? Thưa đại thống lĩnh…



– Tất cả đứng yên.


Tên lính còn chưa dứt câu, Tống đại nhân đã lên tiếng định hình tất cả, bất chợt trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an không biết từ nơi đâu xuất hiện một cảm giác kì lạ làm hắn run mình, Tống thống lĩnh ngẩng đầu nhìn về phương xa trên trời cao u ám, thấy những điểm đen chi chít sải cánh tiến lại gần.


– Không ổn, tất cả bịt tai lại.


Cùng lúc đó ở bên Tiểu Bái, hắn cũng bị giai điệu kia làm kinh ngạc, dù vẫn đang chạy thục mạng, nhưng Bái vẫn bất giác nhìn về trời cao, một cảnh tượng đồ sộ hiện ra ngay trước mắt hắn.


– Cái gì thế này…


Một bầy quạ đen từ nơi xa trên bầu trời tụ họp, số lượng rất đông khoảng chừng hơn ngàn con, trên thân chúng như thoát lên một tấm vải đen huyền lấp lánh ánh sao, nơi vuốt của chúng lại phản quang lấp lánh của sự sắc bén, hàn khí bao trùm, và đặc biệt nơi mỏ qua đều ngậm lấy một sợi dây nối với chuông bạc.


Một giai điệu âm thanh kì lạ vang dội khắp nơi nó quá to lớn đến nỗi làm điên đảo chúng sinh, thú vật hay con người đều bị loại giai điệu này làm cho mê đảo, thân thể loạn choàng không thể đứng vững thân hình.


– Sao ta thấy chóng mặt quá vậy nè…


– Đây là đâu, ô ta thấy mỹ nữ nè anh em…


– A, ngươi đâm ta làm gì…


– Ngươi cướp lão bà của ta…


Đội hình của Tống đại nhân nhanh chóng rối loạn, người thì mơ hồ gặp mộng đẹp, người thì điên cuồng giết chóc không phân địch ta, thậm chí hắn nhìn một khúc gỗ cũng có thể là địch nhân giơ rìu chém loạn xạ, độc trên lưỡi rìu văng tung toé làm hại người xung quanh.


– A, lưng của ta, kẻ nào dám.


Tống thống lĩnh bị thuộc hạ của mình giơ quyền tấn công vào lưng của hắn, cảm giác đau truyền đến hắn lấy lại tinh thần tay nắm chặt thanh đao, chém ngang ra sau, tên thuộc hạ kia không còn đầu thân thể té xuống.


Phịch!


– Tất cả mau dừng tay…


Hắn hét lớn vài người gần đó chợt tỉnh bu lại gần hắn, một số khác phía xa vẫn còn điên loạn giết chóc không ngừng.


– Thưa thống lĩnh chúng ta…


– Đừng nói nhiều mau truyền lệnh của ta, nhóm hai bắn tên nhanh lên.



– Vâng.


Cả đội người nhanh chóng hành động, tên lúc nãy nói chuyện từ trong người lấy ra pháo trúc tính hiệu hướng lên trời mà bắn, một làn khói màu xanh phóng lên, không lâu sau đó một tràng mưa tên từ ngoài làng phóng vào mục tiêu là những con quạ đen kia.


Phốc, phốc, phốc,…


Số lượng quạ đen đang giảm dần, nhận thấy điều đó, Thiên Khẩu thay đổi giai điệu nhẹ nhàng điều khiển quạ đen chuyển hướng tấn công về phía Tiểu Bái.


Hừ, chưa xong đâu, màn vui còn ở phía sau.


Tại nơi nào đó cách Thiên Khẩu không xa, Tiểu Bái vẫn chạy thục mạng, mặc dù hắn vẫn nghe giai điệu kia từ bầy quạ và chuông bạc, Bái chỉ cảm thấy lâng lâng, nhưng vì cơn đau và sự ngứa ngáy mà bầy ong làm ra cho hắn, nên giờ đây tên này vẫn còn rất tỉnh táo.


Khi nghe được tràng âm thanh, giai điệu kia càng ngày càng gần mình, Bái đôt nghĩ đến một cái gì đó, rồi hét to.


– Đừng lại đây ta không có sao hết.


Hắn lo rằng đám người kia vì truy lùng bầy quạ mà đuổi theo đến tận đây, gặp thêm bầy ong vàng sau lưng hắn, thế trận càng lỡ nhiều chuyện, nhiệm vụ có khi không thành, nên hắn thà để mình chịu khổ chứ không làm ảnh hưởng đến đại cuộc.


Mong mấy người đó, suy nghĩ thấu suốt đừng lại đây.


Ừm, hắn nghĩ hay lắm, chỉ là hắn không nghĩ rằng mình đã trúng kế của Thiên Khẩu, trong tình huống cấp bách hắn đã suy nghĩ không được tỉnh táo cho lắm, vì lời thông báo này của hắn, mà đám người kia mới đến ấy chứ.


– Bên kia có tiếng của Tiểu Bái, mọi người mau đuổi theo bầy quạ nhanh chóng cứu hắn.


– Vâng, diệt sát chúng…


Tống thống lĩnh nhanh chóng định hình đội quân của mình, lại nghe được âm thanh của Tiểu Bái, hắn nghĩ rằng tên này có thể đã bị trúng chiêu nên mới nói như thế, hắn liền triển khai đội quân, chỉ huy tăng tốc đi cứu viện.


– Chờ một chút, bọn ta sẽ nhanh đến cứu ngươi ngay thôi.


Tống đại nhân nói thầm, nhanh chóng truy đuổi bầy quạ đến chỗ Tiểu Bái.


Thiên Khẩu nơi cao quan sát tất cả, hắn lạnh lùng hướng mắt nhìn về đám cung thủ bên ngoài làng.


– Dám giết đồng bạn của ta, các ngươi không yên thân được đâu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận