Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 44: Thăm Dò


Tác giả: Thiên Bảo – Xin lỗi mọi người dạo này mình không đăng thường xuyên được, do khá bận chuyện này chuyện kia mà thôi kệ đi. Mình đã bắt tay vào việc viết thì mong muốn chính là muốn nó được hoàn thành nên mình sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu. Sắp tới có thể mình sẽ rảnh một chút có thể điều chỉnh lại thời gian đăng truyện, có thể 1 tuần 3 chương đăng, mình vẫn đang cân nhắc😅


Đám hề diễn xiếc trước đó đã chết hết rồi, quân đông người mạnh trang bị đầy đủ, vậy mà không đánh nổi một người. Thiên Khẩu một người, một mình chống lại trăm quân, vẫn phong vân khinh đạm không hề mệt nhọc, đứng giữa bầy thây hưởng gió, ánh mắt lạnh lùng ngắm nhìn nhân sinh.


– Ngươi! Tới…


Thanh âm trầm trọng uy nghiêm, lời nói của một Vương, chỉ một từ đã làm hồn người rung rộng, Tiểu Bái khẽ vận thân tiến lên một bước, thân sắc mơ hồ, trong con ngươi của hắn giờ đây đắm chìm vào cơn giá lạnh từ ánh mắt Thiên Khẩu đưa tới.


– Hừ! Tiểu Bái ngươi làm gì vậy?


Tống thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, âm điệu lãnh khốc vô tình, đánh bật dậy tâm hồn Tiểu Bái ngơ ngác mà nhìn, giật mình sợ hãi lùi về sau một bước.


– Hở? Ta bị gì… Là ngươi…


– Yếu.


Hàn ý dâng lên lòng người lãnh lẽo, chỉ một từ Thiên Khẩu đã khiến Tiểu Bái lên cơn thịnh nộ không xuất thành lời, hắn phải kìm nén vì không hiểu lí do vì sao.



Ta sao thế này? Hắn sỉ nhục ta mà sao ta không thể phản bác lại rốt cuộc là bị gì thế…


Cái này gọi là Vương Thế, mỗi một Vương Giả đều sỡ hữu Vương Thế của riêng mình, Vương Thế có thể hiểu chung chung là một loại khí chất làm người kinh sợ, một loại áp bách tinh thần nặng nề, người tâm lý yếu không thể nào kháng cự lại Vương Thế.


Và Tiểu Bái chính là đang ở trường hợp này, hắn vô thức bị Vương Thế của Thiên Khẩu áp bách mà không biết, hồn hắn cứ lâng lâng, bởi bất kì câu từ lời nói nào của Thiên Khẩu cũng có thể làm hắn hoảng sợ.


Không rõ tình trạng của bản thân, Tiểu Bái chỉ đành lùi về sau, đứng gần với Tống thống lĩnh, vì hắn thấy rằng càng gần người này thì cảm giác kì lạ kia sẽ đỡ hơn và hắn cũng dễ thở hơn một chút.


Tên này đúng là yếu thật, chỉ một từ của Thiên Khẩu cũng đã khiến hắn xanh mặt đến thế rồi, trên cơ bản người Khẩu gọi tới là Tống thống lĩnh, nhưng tâm lý hắn yếu đến mức bị Vương Thế lan toả xung quanh làm ảnh hưởng để thân tự vận đi về phía trước, còn tên họ Tống kia lại không có vấn đề gì, xem ra tên này cũng có chút bản lĩnh.


– Thiên Vương! Đây là Vương Thế mà ngươi có sao? Thật làm ta thất vọng.


Tống thống lĩnh ra vẻ nuối tiếc lắc đầu, Thiên Khẩu đối diện nghe được lời đó nhíu mày một lát rồi cho qua cũng không nói gì, chỉ thấy họ Tống ngẩng đầu lên nhín hắn.


– Ta sớm được nghe kể về ngươi về Bách Vương, Thiên Vương trong Bách Vương là người có Vương Thế mạnh nhất mà không có bất kì vị Vương nào có thể đối kháng lại khi một mình đối kháng với ngươi và người ta còn nói rằng chỉ một ánh mắt của Thiên Vương cũng có thể làm người ý chí sắt đá từ bỏ kháng cự chấp nhận cái chết…


Lời nói thản nhiên, giọng điệu lãnh khốc, vốn người trước mặt từng là một đối thủ rất mạnh, kẻ mà ngày nào hắn cũng trong mơ ngoài đời đều muốn giết đi bằng thực lực của mình, nói cách khác hắn là kẻ cuồng chiến có não để xài chứ không phải tên Cửu Đôn kia bồng bột xui xẻo mà chết.


– Thế mà giờ ta lại thấy cái gì đây, Vương Thế của ngươi chỉ nhiêu đó thôi sao?



– Ngươi muốn biết rõ, đấu chẳng phải liên biết rồi sao, cần chi dài dòng.


Thiên Khẩu dường như không để ý lời nói của họ Tống kia chút nào, chỉ tùy tiện nói một câu qua lại, vì hắn thật sự thấy tên này thật câu giờ, tình trạng của bản thân mình thế nào, hắn biết rõ cũng không còn ai đến phán xét.


Ta ghét nhất là lũ bao đồng, thực lực không có nhiêu mà làm màu cho cố, để người hi vọng một trận chiến hay cuối cùng chỉ là một đám khỉ diễn xiếc. Một tên lính quèn như ngươi cũng có quyền phán xét ta sao?


Với ý nghĩ như thế, ánh mắt Khẩu như vị thần trên cao ngó nhìn xuống bầy kiến hôi chăm chỉ làm việc không biết mệt nhọc, nhưng dù thế nào chúng vẫn ở đó không thể nào chạm đến thần được, dù có leo lên những nơi cao, ngươi vẫn là kiến hôi, giá trị của ngươi chỉ nhiêu đó, đây gọi là cách biệt giữa kẻ phàm và thần, sự khinh thường trần trụi từ Thiên Khẩu, một ánh mắt nhẹ đã cho thấy rõ điều đó.


– Hừ, để ta xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu.


Cảm nhận ánh mắt tỏ rõ khinh thường đó của Thiên Khẩu, họ Tống tức giận lạnh lùng nói một câu, khí thế hung tợn dâng lên, hai tay nắm chặt cầm binh, một kiếm một đao thể hiện rõ sự sắc bén.


Vương con khỉ, đối với ta ngươi không phải Vương mà chỉ là một con khỉ làm cho hề mà thôi, để ta cho ngươi thấy thế nào mới gọi là mạnh.


Rầm!


Chân phải bước lên giẫm xuống nền đất, đại địa rùng rẩy mặt đất hiện lên vài vết nứt li ti như mạng nhện, một bước này của hắn hiển nhiên rất trầm trọng, nếu mà bị đạp vào người thì thân thể kẻ đó thật xui xẻo vì xương cốt đã không còn sớm nát rồi.



– Làm màu.


Trước biểu hiện đó của Tống thống lĩnh, Thiên Khẩu nhíu mày một chút không phải là vì kinh ngạc trước thực lực của hắn, mà phần hơn là khó chịu trước một tên nghiệp dư không biết gì này.


Nếu là một cao thủ thật sự thì dù ngươi không làm gì thì cũng không ai dám làm gì ngươi. Ngươi càng thể hiện bao nhiêu thì thực lực của ngươi cũng chỉ nhiêu đó hoặc hơn một chút với ý nghĩ giấu hàng, chứ không thể nào cách biệt quá lớn được, trừ khi ngươi không phải người.


Cứ thế với cái thuyết đó mà cao thủ sớm đã không còn trên giang hồ, đa phần lựa chọn ẩn thế làm ăn, nếu có kẻ gây náo động thì cũng là thành phần quân lính dưới quyền tam tự, tự nổi, tự động, tự diệt. Khi chuyện quá quách rồi mới làm kinh động đến cao thủ thật sự đứng đằng sau thao túng tất cả ra tay giải quyết.


Dẹp đi một mối nguy để lại cho dân gian nhiều điển tích, hay chính vị cao thủ đó đã trở thành lịch sử khắc cốt ghi tâm của người người trong tổ chức mà hắn lập nên.


Dứt lời, thần sắc Thiên Khẩu cũng dần chuyển đổi không phải thành nhạt hơn mà là lạnh lùng lãnh khốc, khí chất bao quanh hắn từng như là thần tiên hạ phàm mang đến tâm tình ôn nhu, giờ đây lại lạnh giá cực điểm làm người người hoá đá, rùng mình trước cơn rét lạnh khủng bố.


Ngay cả những thi thể nằm trên đất cũng phải co giật trước hai luồng khí thế lãnh khốc ác sát và lạnh băng này, mặc dù chúng đã chết vốn không thể thể hiện được điều gì, nhưng mà thân đã làm vật trung gian tiếp nhận hai luồng khí thế, để thân xác chúng đã chết cũng muốn sống lại chạy đi tách xa nơi này.


Khí thế các ngươi lên thì thôi, sao lại làm bầu không khí ở đây ngừng trệ loạn lạc đến vậy?


Chắc đây hẳn là điều mà chúng rất muốn nói và cũng thật vậy, tên họ Tống và Thiên Khẩu vừa mới dâng lên khí thế của mình liền khiến môi trường xung quanh cũng phải thay đổi, không khí đình trệ, gió thoảng lạnh lùng thoáng qua, bụi đất đại địa cuốn lên xoay chuyển chung quanh,… Tất cả những điều này được tạo nên là do nhịp thở của bọn họ thay đổi, một phần khác nội công từng người hình thành vài vòng tuần hoàn khí huyết lưu thông, khai thông kinh mạch, thần trí sáng sủa sẵn sàng chiến đấu.


– Giết!!!


– Hoành Long Trung Hải.


Họ Tống nâng đao tiến đến thế như rồng bay lượn sóng mà đi, một nhát chém qua dao động khí thế tạo nên từng cơn sóng vỗ nhè nhẹ ập đến Thiên Khẩu.



– Chiêu thức không tệ, nhưng không đủ đánh ta.


Dứt lời, Thiên Khẩu vận dụng thân pháp uyển chuyển của mình nhẹ nhàng lướt đi trong gió, dẻo dai nhanh nhẹn, mượn thế gió mà tránh né một đao khí thế long bá tiến đến.


Nguyên lý mượn sức gió mà tránh né này có vẻ nghe khá quen vì đây chính là một Diệu Kỹ mà Thiên Khẩu có được từ Bạch Tấn, Chuyển Phong Hành, thật không ngờ mới nghe qua thôi không có thời gian luyện tập, mà hắn liền sử dụng được rồi.


– Để ta cho ngươi chiêm ngưỡng Thiên Cơ Quyền của Thiên Vương ta…


Thiên Cơ Quyền đây là gì? Không phải Thiên Vương chỉ có Diệu Kỹ thôi sao.


Tống đại nhân khá bất ngờ trước câu nói của Thiên Khẩu, hắn chưa bao nhận được thông tin nào về bộ môn quyền pháp này, hắn chỉ biết được đại khái Bách Vương đều có thế mạnh riêng của mình, một Diệu Kỹ mà do họ sáng tạo ra, vốn hắn nghĩ Thiên Vương sẽ dùng nó để đấu mình, nhưng không ngờ lại lòi đâu ra quyền pháp. Bất ngờ một chút thôi, vì hắn cũng có chuẩn bị cho Thiên Vương một bất ngờ cũng khá đặc biệt đấy.


Thiên Cơ Quyền, đây là quyền pháp do chính hắn tạo ra nó không phải là một Diệu Kỹ, nhưng công năng của nó còn hơn cả Diệu Kỹ bình thường.


Để hiểu rõ một chút thì, trong thời loạn lạc xưa kia mỗi võ sư đều có cho riêng mình một bộ môn võ thuật để mà luyện và những người sử dụng Diệu Kỹ được xưng là Diệu Giả cũng không ngoại lệ, trên cơ bản họ cũng là võ sư nhưng đối với người thường những Diệu Kỹ của họ chính là Cấm Thuật khó luyện, một khi thành có thể làm kinh động giang hồ, một mình ta chấp hết.


Ừm, đó là cái lý của người thường thôi. Thân là người sử dụng Diệu kỹ, họ cũng là một võ sư, thế nên ai cũng biết rõ cái này cũng không phải có gì hơn người, cùng lắm là nâng cao trình độ rèn luyện bản thân mà thôi, một số ở thượng đẳng mới có vài năng lực đẳng cấp như thiên nhãn từ Lệ Vân Nhãn Kỹ của Vân Gia mà Thiên Khẩu từng xài.


Hoặc như hiện tại đây Tống thống lĩnh cũng đang kích hoạt một Diệu Kỹ của Hắc Cực có tên gọi là Tuyệt Khí Sát Kỹ, loại kỹ pháp này vốn để ngươi sử dụng đưa vào mình thật nhiều khí để rồi tích tụ đi theo đúng quy trình độ thở mà khí huyết lưu thông tuần hoàn, khai thông kinh mạch, tiếp đến đòn thế đánh ra đòn nào đòn ấy tuyệt sát là chính không cho cơ hội chuyển mình.


Đao thức Hoành Long Trung Hải không thuộc về Tuyệt Khí Sát Kỹ mà đó chỉ là một đòn đánh ra dò xem thực hư của Tống thống lĩnh đối với Thiên Khẩu mà thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận