Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 46: Hiểm


Tác giả: Thiên Bảo


Bầu không khí đình trệ cẩn trọng được dựng nên bởi hai bên là kẻ thù, không khí ấy ngột ngạt khó chịu, lòng của ai đó cũng luôn nén xuống một ngụm khí mong được giải tỏa đấu một cuộc chiến thăng hoa, nhưng ít người nghĩ đến rằng khi nén xuống một ngụm khí vào người cũng là điểm để người khác dùng làm con dao đâm trực tiếp vào đối thủ.


Dù đau nhưng ngụm khí có được sẽ bị giải tỏa, trận đấu mới thật sự bắt đầu, Thiên Khẩu làm gì cũng có dụng ý cả, vì thế hắn mới là Thiên Vương của Bách Vương, tâm cơ của hắn rất sâu, sâu hơn cả bầu trời này.


– Được rồi, giỡn nhiêu đó là đã đủ, hoá ra ngươi chỉ là một tên hề.


Hằng giọng một câu, Tống thống lĩnh đã đạt đến cực điểm của thịnh nộ, khí chất của hắn đã thay đổi, không còn là vỏ ngoài hung thần ác sát nữa, mà giờ đây lại giống như một cơn núi lửa chất chứa nỗi niệm phẫn nộ trùng thiên chuẩn bị bùng phát, ngọn lửa của hắn sẽ thêu đốt nhân loại này.


– Thiên Vương chết đi.


Xoạt xoạt…


Họ Tống nắm chặt song binh phóng thẳng với một tốc độ cực nhanh về phía Thiên Khẩu, hắn không khác nào một mũi tên có thể xuyên thủng tất cả tâm kẻ địch.


– Được rồi, quả thật không giỡn nữa, ta cho ngươi xem Thiên Cơ Quyền nhé.


Dứt lời, trước khí thế của tên họ Tống như vậy, mà Thiên Khẩu vẫn bình thản ngắm nhìn, khí thế của hắn giờ khắc này rất kì lạ vẫn còn Vương và Sát hoà huyện vào nhau nhưng không mãnh liệt như trước mà lại rất âm thầm bình lặng, như rắn độc ẩn núp nhìn mồi vậy. Không, phải như là một con báo một khi giết địch là kẻ thù không thể sống.


Hoành Đao Trung Hải.


Một đao chém tới cuồn cuộn như sóng gió lướt ngang đại dương, sóng khí hình thành, đao thế trầm trọng tấn đến Thiên Khẩu.


– Nhất Quyền Phản Thế.


Phành!



Tấn công dũng mãnh như thế ập vào, vậy mà Thiên Khẩu vẫn có thể uyển chuyển tránh né mượn dùng đao thế trầm trọng không dính đến thân, hắn hạ người xuống rồi như một con rắn độc phóng lên đẩy một chưởng cuốn theo luồng sóng khí hình thành tấn ngay ngực họ Tống.


Phành! Phành! Phành!


Một đòn phản thế của Thiên Khẩu quá nhanh và chuẩn xác không kịp cho tên họ Tống chuẩn bị, đòn tấn công của Khẩu với luồng sóng khí hình thành kìa đã phá vỡ lớp phòng ngự ngoài thân của hắn, lúc hắn thương lại thêm thương cộng dồn vào nội lực của Thiên Khẩu tấn thẳng vào nội tạng của đối phương để Tông hô hấp khó khăn.


Thiên Khôn Phá Địa.


Thanh trường kiếm không biết được nâng lên lúc nào, giờ đây nó như là Thiên Không phả xuống một đòn chém ngay Thiên Khẩu, đòn kiếm này khác với những đòn kiếm khác, thông thường sẽ được dồn lực xuống lưỡi kiếm thành một đòn nhất thế, nhưng ở Thiên Khôn Phá Địa này kiếm như hóa thân thành bầu trời mang theo trầm trọng chi thế, một đòn hạ xuống, địch không đường thoát.


– Gì? Hừ!


Bất ngờ trước nhịp độ không thay đổi của Tống thống lĩnh, nhận thấy đòn kiếm kia khủng bố mang theo khí thế trầm trọng nhất thời khó thoát, Thiên Khẩu không lùi mà tiến bước xuất thêm một quyên vào huyệt chấn thủy của họ Tống.


– Nhị Quyền Phá Mạch.


– Hừ, Hoành Long Đao Hành.


Vừa ngay lúc đó, nhị quyền của Thiên Khẩu vẫn chưa đánh vào người, thanh đao tưởng chừng đã đi không trở lại đột ngột cuộn mình hoá thế đâm ngược trở về, lưỡi đao như rồng cắt ngang nhị quyền của Khẩu.


– Hừ, quyền của ta chưa bao giờ bị phá.


Phành!


Tay hoá thương đâm thẳng rồi thụt lùi nhanh chóng, đòn thế từ trên cao trầm trọng hạ xuống tưởng rằng có thể chém ngay Thiên Khẩu. Nhưng không đâu, chỉ thấy chân của Khẩu quẹt ngang một đường, thân thể chuyển mình đầy ra xa, hai tay chạm đất mượn thế lộn nhào ra xa.


Bành!


Một kiếm qua giữa háng Thiên Khẩu, nếu tăng thêm một tấc có thể làm Khẩu mất luôn đời trai rồi, hiểm trong hiểm quả nhiên là Thiên Vương đòn không thể phá, còn có thể nhẹ nhàng tránh thoát khí thế trí mạng.



– Chưa đâu. Gọng Kìm Trảo!


Nhận thấy Thiên Khẩu vẫn còn ở trên không do lộn nhào vẫn chưa tiếp đất, Tống tăng tốc kiếm thế chuyển mình từ phải qua, đao thế cuộn mình hoành long từ trái ngang như càng cua mang theo sóng biển ngập trời ập tới.


Sóng khí hình thành từ kiếm, sóng khí hình thành từ đao, hai luồng sóng khí sắp đập vào nhau, kẻ đứng trước chỉ có banh xác mà tiếp nhận.


– Hừ, không dễ vậy đâu.


Phình!


Cảm nhận sóng khí ập tới, canh chuẩn xác thời gian dù không nhìn đến, ngay song binh song song chưa chạm vào nhau, sóng khí đã ập mình tạo lực kình phản ra hai phía, Thiên Khẩu mượn kình trên quay mình ngẩng đầu hai chưởng hạ xuống lấy đà rồi phóng thẳng như một mũi tên về Tống thống lĩnh.


– Tam Quyền Trấn Đình.


Phành!


Lại một quyền ảo ảo tấn ngay vào huyệt chấn thủy của họ Tống, đòn thế quá bất ngờ hắn không ngờ vẫn còn có đánh như thế, ba lần vào huyệt chấn thủy không chết cũng nội thương trầm trọng.


Phụt!


Họ Tống thổ huyết văng ra sau té xuống, Thiên Khẩu mượn nhờ lực đánh lúc nãy đầy thế về mình hạ người tiếp đất.


– Chết đi.


Nhưng ngay lúc này một cung tiễn kèm theo luồng khói xanh lá được phóng ra ngay sau khi tấm lưng của Tống thống lĩnh ngã xuống.


Bùm!



Ngay gần đến Khẩu thì nó nổ ra, khói xanh bịt mù bao quanh, nhất thời làm Khẩu mất phương hướng.


Là hắn. Chết tiết, xém quên tên yếu đuối này.


– Đại nhân ngài không sao chứ?


Tiểu Bái đã đến bên mình Tống thống lĩnh, dìu hắn trở về, làm một người quan sát xem kịch hắn cũng rất bất ngờ trước đòn thế tấn công Thiên Biến Vạn Hoá của Thiên Khẩu.


Không ổn, Tống thống lĩnh chắc chắn sẽ bị thương nặng, tên Thiên Vương này sao lại mạnh thế.


Mặc dù trước đó hắn đã đoán rằng thống lĩnh của mình không thể đánh bại Thiên Vương được, nhưng cũng không nghĩ rằng Thiên Khẩu lại mạnh đến vậy.


Các đòn thế tấn công vừa rồi, chỉ có thể thực hiện dựa trên kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà thôi, đây mới thật sự là Thiên Vương sao, không thể xem thường được mà.


Ngay từ khi thấy Tống đã bị thương lần nữa vào ngay chấn thủy, không suy nghĩ nhiều Tiểu Bái nhanh nhẹn lén lút lẻn ra đến sau lưng Tống thống lĩnh, nộp tên lên nỏ nhanh chóng bắn ra một tiễn kèm theo khói hiệu trùng hợp ngay lúc Tống ngã xuống, mũi tên này cũng phóng thẳng đến Thiên Khẩu để hắn không kịp trở tay.


– Ta không sao… Nhưng hắn…


Nghe được lời hỏi thăm của Tiểu Bái, họ Tống gồng mình trả lời, sau đó một ngón tay yếu ớt của hắn chỉ về Thiên Khẩu, Tiểu Bái cũng nhìn qua.


– Hắn?


Đòn thế tấn công bất ngờ và tình cờ trùng hợp đến vậy, dù Thiên Khẩu có là thần thì cũng phải xê xích nhẹ chứ không thể nào để yên được, chỉ thấy khi làn khói tan đi, Thiên Khẩu vẫn phong vân khinh đạm đứng đấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên kia.


– Cái gì, độc tính không tác dụng được với ngươi, chẳng lẽ ngươi là thân thể bách độc bách xâm trong truyền thuyết sao?


Tiểu Bái kinh ngạc nhìn Thiên Khẩu, đúng ra trúng tên của hắn người kia đảm bảo có vấn đề, nhưng Khẩu lại không sao, tên này xảo trá đến mức dù trong tình huống nguy cấp hắn vẫn lén lút bỏ độc vào khói hiệu và bắn đến Thiên Khẩu.


Hiên nhiên tên này lại xài độc, loại độc này hiện giờ chưa phát tác lắm, ta vẫn còn có thể cầm cự một chút nữa. Nếu hắn đã lầm tưởng ta như vậy thì cũng neny diễn một chút vậy, câu giờ một tí, đám người kia sao còn chưa ra.


Trong lòng thầm mắng một tiếng, thật sự hiện giờ hắn cũng không quan tâm lắm độc mà hắn dính phải là độc gì, hắn cũng không phải thần có thể biết tên mọi loại độc trên thế gian này được, tạm thời Khẩu chỉ biết được độc này hiện tại sẽ không phát tán và nó không có nguy cơ làm hắn chết ngay được nên hắn cũng không sao.


Thiên Khẩu nhìn Bái, thần sắc bình dị, hừ lạnh mỉm cười khinh thường nói.



– Hừ, dăm ba loại độc phổ thông này sao có thể làm gì được ta, ngay cả Huyết Cuồng Phấn ta còn không mắc phải thì nói gì đến loại độc cỏn con này.


– Không thể nào? Rốt cuộc đã làm thế nào chứ, Hoang Lục Phấn cũng không phải là loại phổ thông thông thường, sao ngươi có thể không bị gì được.


– Hả.


Thiên Khẩu kinh ngạc nhìn hắn, đôi long mi khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ.


Tên này quả thật là một nhân tài của Hắc Cực. Hoang Lục Phấn sao? Loại này chưa nghe qua bao giờ thì phải. Rốt cuộc là độc gì nhỉ.


Dù không biết đó là loại độc gì có nguy hiểm thế nào, hắn cũng không để ý đặt nặng trong lòng lắm, vẫn rất bình thản và tự nhiên.


– Bái…


Tên họ Tống nằm bên cạnh nghe hắn nói ra tên loại độc, cũng trừng to mắt nhìn lại gồng sức nói, tên này đang thầm mắng Tiểu Bái không thôi.


Ngươi điên à, sao ngươi lại nói ra. Hoang Lục Phấn này là tuyệt môn Độc Kỹ của Hắc Cực ta tạo nên, trên giang hồ còn không có, đảm bảo Thiên Vương còn không biết, sao ngươi lại nói ra kia chứ tên điên này. Khoan đã…


Nếu còn sức để nói đảm bảo họ Tống đã mắng cho tên này một trận nặng nề, hiện giờ thân thể hắn nhịp thở bấn loạn lắm vẫn chưa bình thường trở lại, chưa gì Tiểu Bái đã thêm cho hắn một cú sốc tinh thần, rồi dường như nghĩ đến cái gì đó hắn liền dừng lại nhìn Bái sâu hơn.


Tên này…


Sỡ dĩ như vậy là vì một lý do, Tuyệt Môn Độc Kỹ Hoang Lục Phấn là thuộc về cao tầng của Hắc Cực điều chế nên, công dụng là gì hắn cũng không rõ, nhưng Tiểu Bái chỉ là một tên tiểu tốt sao lại có loại Độc Kỹ dạng này, đương nhiên chỉ có một nguyên do là con ông cháu cha rồi.


– Hả?


Cảm nhận ánh mắt và nghe thấy giọng điệu yếu ớt của Tống thống lĩnh gọi mình, hắn nhìn lại như kịp suy nghĩ cái gì đó, Tiểu Bái tức giận chỉ tay vào Thiên Khẩu mắng.


– Chết tiệt, Thiên Vương đáng ghét ngươi dám lừa ta.


Nghe vậy, Thiên Vương và tên họ Tống lúc này không biết rằng bọn họ đều có chung một nhận xét dành cho Tiểu Bái.


Hiểu rồi tền này đảm bảo là công tử bột của nhà nào đó đi ra lịch luyện đây mà.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận