Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 49: Đột Phá


Tác giả: Thiên Bảo


Ôi chà! Bầu không khí nơi đây lại chợt yên tĩnh lạ thường, khi đôi bên ai ai cũng điều tức dưỡng thần, riêng bóng dáng ốm nhôm vẫn còn đứng đó đắn đo suy nghĩ vẫn chưa ra được một quyết định thực tiễn nào.


Lên hay là không lên. Sớm đã chèn ép tâm trí tên này, làm hắn cũng vô tri vô giác quên mất tình thế hiện tại đang rất nguy cơ. Mà không sao tình thế hiện tại sớm đã không còn việc gì làm nhiều nữa, cho đôi bên đủ sức thời gian dưỡng mình.


Thiên Khẩu từ lúc điều tức dưỡng thần khống chế tâm tình bất loạn do độc tố gây nên, cũng ngay lúc đó vận công khắc chế độc lan truyền trong cơ thể.


Từng đoàn khí lực tinh thuấn nội công gia thế, khiển chúng như thành sợi dây li ti trải dài đi khắp cơ thể, nối từng đoạn ngắt quãng thành một con đường thông bát mạch, như là một dòng sông chảy dài nối đuôi nhau không đứt, như là câu nói trăm sông đổ về một bể tụ tập lại đan điền.


Một vòng xoáy nho nhỏ quẩn quanh, rồi lại phân tán thành nhiều luồng khí đi khắp nơi trong thân thể, dò xét độc tố như là lũ cuốn quét chúng di động, ngăn chặn độc phát và đồng thời tìm cách bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể.


Quá trình bài tiết này vô cùng nguy hiểm, chỉ những người có võ công cao cường khi trúng độc mới có thể làm được mà thôi, với lại cả một quá trình bài tiết sẽ mất một khoảng thời gian không nhỏ.


Vì tính an toàn nên Khẩu quyết định không bài tiết ngay lập tức, mà chỉ cố gắng khống chế độc tố trong người không để nó tiếp tục lan tỏa nữa, rồi phong về một phạm vi cố định mà thôi để tránh làm ảnh hưởng đến các cơ quan khác.



Ở trong tư thế gần như là hoàn toàn khống chế được độc tố, Thiên Khẩu tâm thần cũng hoà hoãn lại một chút, nhưng bất chợt lòng hắn lại trở nên nặng nề lạ thường, như có một tảng đá to đè lên nó vậy.


Đây là… Có phần hơi giống cái khí thế khi tên kia ra đòn kiếm từ trên trời hạ xuống.


Thiên Khẩu nhíu mày chợt nghĩ đến đòn kiếm thế như bầu trời áp xuống của họ Tống, một kiếm bình thường chỉ chuyên nhất điểm nhanh bén, nhưng đòn kiếm kia của họ Tống lại để cho Thiên Khẩu có một ấn tượng ấn tượng không nhỏ.


Đòn kiếm ấy làm người hứng chịu có cảm giác như là cả bầu trời ép xuống vậy, theo ta nhận thấy không phải là do đặc tính kiếm pháp như vậy mà phần hơn là do một loại gần giống Vân Độ Tâm Kỹ của ta, chỉ là nó hơi kém một bậc mà thôi.


Mặc dù có nghi vấn như vậy, nhưng hắn hiện giờ không rảnh quan tâm tên họ Tống kia như thế nào, chỉ biết hiện giờ tên đó cũng đang vận dụng Diệu Kỹ kia, dựa theo khí thế ngày một trầm trọng tăng lên, Thiên Khẩu cũng tập trung hơn về việc khống chế độc tố, rồi nhanh chóng giải khai cái cảm giác nặng nệ này.


Xem ra tên kia vẫn muốn cùng ta đấu một trận nữa.


Bầu không khí lúc này lại có vẻ đình trệ nữa rồi, Tiểu Bái ở cạnh họ Tống không xa đắn đo suy nghĩ cũng nhận thấy bất thường, ánh mắt chuyển dời lên thân hình cao to kia.


– Đây là…


Tiểu Bái kinh ngạc không thể tin nổi mắt mình nhìn vào họ Tống, dường như hắn biết cái gì đó vì thế tinh thần tên này mới trở nên hân hoang hơn trước rất nhiều.



Không nghĩ tới Tống đại nhân trong tình huống nguy cấp này, lại có lĩnh ngộ mới về Tuyệt Khí Sát Kỹ của Hắc Cực ta, chỉ chờ đợi thêm chút thôi, tin rằng thống lĩnh có thể sử dụng được lực lượng mạnh hơn đối kháng với Thiên Vương, vậy là cục diện cũng có cơ hội chuyển biến rồi.


Như theo Tiểu Bái nghĩ, tên họ Tống trong lúc dưỡng thần bất giác nghĩ lại tràng chiến đấu lúc nãy, lại như có điều ngộ ra lại vận dùng lần nữa Tuyệt Khí Sát Kỹ thăm dò thực hư thế nào, thì bây giờ kết quả lại làm hắn vui vẻ ngoài mong đợi.


Không ngờ Tuyệt Khí của ta cũng mạnh mẽ hơn một chút, Sát Thế hiện tại cũng đã trầm trọng hơn, đợi ta hoà hợp một chút là có thêm hi vọng thay đổi cục diện gay co này. Cũng phải cảm ơn Thiên Vương, đã cho ta cơ hội khiến bản thân mạnh hơn, quả nhiên ông cha nói không sai chỉ có đấu với người mạnh với ngày càng mạnh hơn, hahaha Thiên Vương lần này ngươi tiêu rồi.


Quả thật nhờ việc này, mà bóng ma tâm lý của Thiên Khẩu gây nên cho hắn cũng giảm bớt phần nào, thay vào đó sự tự tin và ngạo mạn của hắn cũng được nâng cao, thương thế cũng nhờ vậy mà nhanh chóng hồi phục, hiện tại tình trạng của hắn không phải tốt hơn Thiên Khẩu bao nhiêu nhưng cũng không ít.


Lại nói về Tuyệt Khí Sát Kỹ một chút, dựa theo biểu hiện mà tên họ Tống kia cho thấy, thì đây hẳn là không phải thuộc dạng kỹ pháp thủ thuật bình thường mà là thuộc dạng công pháp tâm pháp trong giới võ học cấu nên, cần người lĩnh ngộ sâu thì người luyện mới mạnh hơn được.


Không những thế cái gọi là Tuyệt Khí cũng phải gọi là một dạng hiếm gặp, mấy thứ Khí này thường thấy trong các võ giả tông sư mới sỡ hữu, loại khí này được sinh ra nhờ nội công thâm hậu và cũng có liên quan đến võ thuật mà người đó sử dụng cấu thành.


Tuyệt Khí như tên là tuyệt tất cả khí thế của kẻ khác, mượn nhờ thêm Sát Thế trong Diệu Kỹ này, đã vô hình lập nên một bộ ác chủ bài hỗ trợ nhau vô đối, khiến người sử dụng dường như chặn được mọi đường lui của kẻ thù, và người hứng phải lại có tâm tình nặng nề vô ý, làm việc gì cũng vô thức trì hoãn.


Mà trong đấu võ một điểm trì hoãn là mười điểm bất lợi, trong khi sinh tử thì là vạn lần trí mạng kiểu gì cũng chết, may mắn lưỡng bại câu thương cũng là nhờ trình độ của đối thủ mạnh mà thôi.



Thiên Khẩu cũng nhận thấy được điểm này, nhưng sở dĩ hắn cho bộ môn này yếu hơn Vân Độ Tâm Kỹ một bậc là có một nguyên do đặc biệt, tiện thế nguyên do này chưa thể nói hiện tại, đấu một cái liền sẽ rõ thôi.


Tiểu Bái một bên quan sát khí thế ngày càng mạnh mẽ, bản tâm vui mừng nhưng cũng có khó chịu vì hiện tại thân thể hắn cũng có chút không chống đỡ nói cái khí thế này, hắn không ngừng lùi về, tiếp tục núp sau một cái cây gần đó.


– Thống lĩnh ta ra sau tiếp đây, để lại sân khấu cho ngài biểu diễn vậy, lần này Thiên Vương này đảm bảo khó sống, ha ha.


Đề lại một câu như thế, hắn núp ở sau là một chuyện, nhưng vế điểm tự tin đã tăng thêm vài phần, cười lấy lại tâm thế xem kịch của mình, Bái một lần nữa hoá thành khán giả xem kịch vui.


Lúc này ở ngoài cửa làng Cú Đàng, ít ai để ý rằng đang có một thân ảnh trắng xóa bước vào, đầu đội một chiếc nón lá tao nhã, bước đi nhẹ nhàng như đây không phải là đất bằng mà là mặt nước.


Người này không ai khác chính là Vân Thanh với mái tóc đen xõa dài, thân vận đồ trắng, chiếc nón lá che đi khuân mặt, khi độ lạnh lùng, thân hình thoát ẩn thoát hiện, nếu là trong đêm tối trắng khác nào một bóng ma chính hiệu cả.


Có điều hiện tại trời vẫn đang u ám xám xịt như sắp có bão và hầu như cũng không có chút tia sáng nào chiếu xuống nơi đây, Vân Thanh lướt đi như vậy không phải ma thì cũng là quỷ.


Với lại, không phải nàng muốn di chuyển như thế đâu, cứ đi một chút lại nhảy bên này qua bên kia, nàng cũng rất phiền đấy trong lòng cũng khó chịu bực bội thầm mắng không thôi.


Ở đây hiển nhiên lại có Trận Kỹ, nếu bình thường cũng không có gì lạ, chắc do vị thiếu gia kia phòng hờ nên sắp đặt tí thôi, loại Trận Kỹ này nếu đúng có thể dùng Thiên Pháp đề giải, nhưng mà có tên nào đó đã làm rối loạn trận hình, bây giờ mới khiến minh phí thời giờ thế này.


– Ta thề bản thân biết được kẻ nào làm, liền phân thay hắn trăm mảnh.



Thả ra một câu lạnh lùng, sát khí từ nơi đâu mà hiện bất chợt theo lời nói bùng lên trùng thiên, rồi lại nội liễm không một dấu tích.


Vân Thanh chú tâm phá giải trận hình hỗn loạn này. Kỳ thật cô nàng này đặc biệt ghét phiền phức, cô chỉ muốn tự do tự tại không nghe theo ai sống một cuộc đời theo ý mình, nhưng vì số phận bất đắc dĩ, cô mới đầu nhập vào Thần Cơ Toán làm việc.


Cố gắng làm việc vài năm đạt được vị trí hộ pháp, Vân Thanh may mắn rút thăm đi theo hộ pháp một người, thường thường hộ pháp người khác có rất nhiều lợi ích, nhưng có một vấn đề không may là người này lại chính là vị thiếu gia thất lạc của Thần Cơ Toán, nàng lại bỏ công mấy năm truy tìm mới tra ra được tung tích, nhưng lại tiếp tục không may người đó không an phận bị Hắc Cực truy sát, nàng liền nhận lệnh nhanh chóng lên đường cứu viện.


Và giờ là lúc để thực hiện nhiệm vụ đầu tiên từ khi làm hộ pháp đến giờ, bảo vệ chủ nhân, chưa biết rõ chủ nhân là ai, nhưng đến tận đây rồi mà lại bị người ngăn cản hiển nhiên, nàng rất bực bội rồi, cũng có chút khẩn trương nữa.


– Chẳng lẽ ta lần đầu làm nhiệm vụ bảo vệ người khác phải nhận kết quả xấu sao?


Tự hỏi mình một câu, nàng liền lạnh lùng hơn nữa, tập trung vào công việc của mình mà không hề nghĩ nữa.


Vân Thanh đã tới, chỉ một lúc nữa thôi, nàng sẽ gặp được Thiên Khẩu vị thiếu gia thất lạc của mình bấy lâu nay tìm kiếm. Với tình cảnh của Khẩu giờ đây sự xuất hiện của Vân Thanh có làm nên chuyển biến gì lớn hay không?


Không biết, nhưng cũng không có kết quả rõ ràng, nhưng có một điều chắc chắn nếu nàng chậm thêm giây phút nào nữa, thì có lẽ nhiệm vụ bảo vệ người khác đầu tiên này của nàng cũng có thể sẽ trở thành nhiệm vụ thất bại và mãi mãi về sau không còn Vân Thanh trên đời nữa.


Hộ Pháp không bảo vệ được chủ nhân không đáng sống chính là Thiết Luật của Thần Cơ Toán.


Trận đấu lại bắt đầu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận