Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 62: Long Xuyên Cốc & Hà Tiên


Tác giả: Thiên Bảo


Hô!


Một cái đầu người ngoi lên mặt nước hít thở không khí, song lại ngó nghiêng xung quanh xác định phương hướng rồi lại lăn xuống tiếp tục bơi tiếp.


Đi theo sau người này là một “người cá”, chỉ thấy người nọ uyển chuyển nương theo dòng sông đi đến như là một con cá, khi thiếu dưỡng khí, thì bơi lại gần mặt nước ngửa mặt lên hít thở, song rồi lại lặn tiếp đi theo người phía trước.


Hai người này hiển nhiên không phải là ai khác mà chính là Thiên Khẩu và Vân Thanh.


Sau khi nhảy xuống sông trốn thoát khỏi đám ong độc, bọn họ đã lặn liên tiếp hai canh giờ, tốc độ của cá nhân mỗi người vô cùng nhanh lại là người luyện võ, thể lực vốn đã hơn người liên tiếp như vậy cũng không mất quá nhiều sức.


Với lại đi theo đường thủy có vẻ còn nhanh hơn trên mặt đất, dòng sông này không có quá nhiều rào cản gần như là trống trơn, chỉ cần biết bơi một cái là dễ dàng không qua.


Không biết qua bao lâu, sắc trời cũng dần hạ màng, chuyển xuống một màu đen bao phủ.


Trời vừa mới tối một lát, hai cái đầu đã đồng loạt ngôi lên, ngó nhìn xung quanh.


Cái đầu nam nhân có gương mặt tuấn lãng, mày kiếm tuệ nhãn, nhìn về phía đối diện thấy cái bờ đất phù sa thấm nước, một góc cây to trên đó còn treo một cái bảng viết ba từ nguệch ngoạc “Long Xuyên Cốc”.



Thiên Khẩu thấy vậy trong lòng thầm mừng, gật gật đầu nhàn nhạt nói.


– Xem ra là tới rồi. Long Xuyên Cốc này mặc dù không quá rộng lớn, nhưng hệ thống sông ở đây rất là dày đặc, nếu không cẩn thận nãy giờ chúng ta đã đi lạc không ít lần rồi.


Dứt lời, hắn tiếp tục lặn xuống, bơi tiếp về phía trước.


Còn về phần Vân Thanh, nàng cũng nghe hắn nói một chút, liếc mắt nhìn sang cái bờ bên kia, trong lòng thở phào một hơi, rồi như nhớ đến một chuyện, sắc mặt của nàng liền trở nên khó coi, nhưng cũng không quá để trong lòng, nàng không nghĩ nữa tiếp tục bơi tiếp.


Hô!


Thiên Khẩu ngoi lên, nhẹ từng động tác một bước lên bờ, hẳn rũ rũ cả người, vắt nước quần áo nhìn lại thân mình một cái nhíu mày rồi thở dài.


Cũng phải quần áo hắn mới thay không bao lâu, giờ đây lại ướt nhẹp lèm nhem, làm phần nào giảm bớt đi khí chất uy phong oai hùng của hắn, thở dài một cái cũng xem như là điều chỉnh tâm tình.


Quay đầu, Thiên Khẩu thấy Vân Thanh cũng sắp đến, lắc lắc cái tay một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn về nền đất dưới gốc cây, có một thứ gì đó nhô lên nhìn như là rễ cây.


Thấy tình trạng này Thiên Khẩu tiến đến nơi đó, thầm khẽ nói một câu.


– Lúc trước ta đến nơi này cũng sớm đã tính qua có ngày mình cũng nương theo dòng sông mà đến, thế là chuẩn bị một chút lương thực và quần áo để thay.


Như lời hắn nói, Thiên Khâu lại gần moi móc mấy cái rễ cây giả ngụy trang ra, người nhìn thường thấy mấy cái rễ cây này, tưởng đâu cây bật gốc không tồn tại lâu, nhưng thật ra không phải như vậy, đây chỉ là một chút kỹ xảo ngụy trang của Thiên Khẩu mà thôi.


Nếu không phải có diệu dụng như vậy, thì mấy kế hoạch phòng hờ của hắn, tạo đường lui cho bản thân mình, sớm đã không có cái nào thực hiện được.



Dù sao hắn cũng là thầy bói có thể tính thiên đoán mệnh, sớm biết mình sẽ gặp hoạ, nên chuẩn bị trước đôi chút cũng không phải là vấn đề gì đặc biệt, với lại hắn cũng không phải là thần dù biết mình gặp hoạ để sớm phòng bị mà thôi, còn về việc hoạ này là gì, ai gây ra, và hệ quả của nó như thế nào, hắn biết sơ qua cũng là giỏi lắm rồi cũng không thể nào tinh thông tất cả được.


Cho nên cái hộp đựng đồ này của hắn, dù chuẩn bị nhưng cũng chỉ có đồ của hắn mà thôi làm gì có mấy cái đồ khác mà nữ nhân cần.


Mở hộp đồ ra xem, lục lọi xem xét một cái, hai tay day day huyệt thái dương của mình, hấy lấy đại một quần áo tím đậm, xem một chút lại nhíu mày khó hiểu, rồi lại như chợt nhớ đến gì đó, hắn cắn răng một cái dứt khoát không quan tâm nữa, đo thân hình một chút, rồi cuộn bộ này lại, nhét vào một trong vài cái bao chuẩn bị trước, rồi ném về phía bờ hồ, xong hắn cũng không dừng lại cầm lấy hộp đồ của mình đi đến một góc khuất mắt nào đó cũng không quay đầu lại.


Vân Thanh từ sớm đã đến gần thấy hắn hành động như vậy, nàng mím môi giây lát tiếp tục quan sát, thấy không còn động tỉnh của hắn, nàng vốn muốn đi lên, nhưng lại do dự đợi thêm chút nữa, cuối cùng rồi cũng không thấy hắn đâu, mới dứt khoát đi lên thay đồ.


Một bộ quần áo nam nhân màu xám, Vân Thanh từ trong cái bao lấy ra, xem không còn gì khác nữa, nhíu mày một cái nàng cũng mặc vào, không nói một câu gì.


Sau khi chỉnh trang này nọ xong, nàng ngước mặt mình nhìn xuống hồ nước xem thử, một thân quần áo ông dài màu tím đậm hoa nhạt, nơi ngực và hai bên quần có khắc những kỳ ấn hình hoa kỳ dị nhưng lại xinh đẹp lạ thường, người nào nhìn vào còn mơ hồ thấy được một gương mặt đẹp đẽ nhưng lại thiếu mắt tai mũi họng, mờ ảo nhưng lại làm loạn tâm thần.


Vân Thanh cũng giật mình, hừ nhẹ một tiếng không nhìn nữa, nhưng trong lòng vẫn rất kinh ngạc với bộ đồ này.


– Đây là y phục gì?


Thì thảo hỏi nhỏ một câu, mặc kệ có ai nghe thấy hay không, chỉ là nàng kinh ngạc quá vô thức cất lời mà thôi.


– Xong chưa!



Trong lúc nàng vẫn còn đang kinh nghi về y phục này, thì một giọng nói nhàn nhạt ôn hoà của một nam nhân cách đó không xa.


Hiển nhiên hắn là Thiên Khẩu rồi, đợi một lúc thấy cô nàng cũng không có cất tiếng trả lời, hắn cũng không để ý nữa, cứ nghĩ là chưa xong nên cũng không tiện quấy rầy, ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng cũng có chút bực bội nhẹ.


Thật là, sao nữ nhân cứ thích câu giờ thế nhỉ, thay có chút đồ cũng mò như thế, nếu không phải tâm tính của ta vững hơn người khác đã sớm lên tiếng mắng chửi rồi.


Trong lúc nghĩ đến việc này, hắn cũng bất nhớ lại vài mảnh ký ức cũ mà hắn sớm đã không còn để ý nhiều đến.


Một buổi lễ hội đầy ắp người qua lại, từng cái sạp bán hàng, từng người tới rồi đi qua lại náo nhiệt nói chuyện vui đùa.


Một ngôi nhà gỗ cách không xa lễ hội này, một vị thanh thiếu niên mười tám, chín tuổi đang đứng trước cửa gỗ vẻ mặt ban đầu là hăng hái, đợi chừng nữa nén hương thần sắc trở lại bình thường, đợi thêm vài canh giờ, sắc mặt hắn liền có chút khó coi, định lên tiếng nói gì đó thì trong gian nhà gỗ này lại bước ra một bóng người xinh đẹp chào hắn.


– Cơ huynh đến đã lâu chưa, sẽ không trách tiểu muội chứ.


– Không, không, mới đến, mới đến. Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta kìa…


Nghĩ đến khúc này đột nhiên hắn tức giận giậm chân một cái nói.


– Nhảm nhí, lúc đó chắc chắn đầu óc của ta có vấn đề.


Hậm hực một cái, điều tức một lần kéo lại tâm tình, hắn bất chợt ngẩng đầu lên, lại thấy cách hắn không xa, Vân Thanh đang nhìn mình với một vẻ mặt cổ quái, Khẩu có chút chột dạ liền cười gượng một cái nói.


– Ồ, thay đồ xong rồi à. Vậy thì tốt chúng ta mau lên đường thôi.


Mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, hắn đã dẫn đầu đi về một hướng nào đó bất kì, không có chút nào do dự dường như rất rành nơi này.



Vân Thanh thấy vậy, cũng không hỏi nhiều cất bước đi tới, mặc dù nhìn thấy chuyện thất thố lúc nãy của Thiên Khẩu, nàng cũng không quá quan tâm, thần sắc cổ quái hiện lên một chút rồi cũng biến mất.


Đi khoảng chừng một đoạn đường ngắn, bầu không khí giữa hai người có chút ngợp ngợp, Thiên Khẩu thấy có chút khó chịu, nên mặc dù Vân Thanh không hỏi gì, nhưng hắn cũng dần dần giải thích nơi này với nàng.


– Hiện tại chúng ta đang ở ngoài rìa của Long Xuyên Cốc, mặc dù chúng ta đã nương theo Độc Phong Hố đến đây, hệ thống sông ở đầy rất dày đặc, tránh bị lạc nên cũng chỉ dựa vào nó đi đến rìa mà thôi.


– Sâu hơn nữa có lẽ sẽ không thể tìm được đường ra.


– Được rồi, chắc hẳn ngươi vừa mới đến nơi này nên chưa rõ ràng mọi việc, cho nên ta sẽ giải thích một chút về Long Xuyên Cốc cho ngươi, sắn giúp ngươi mở mang kiến thức luôn.


Vân Thanh cũng không nói gì, gật đầu một cái, vì vừa lúc trong lòng cũng có ý này, nàng dần trở nên nghiêm túc hơn, chú ý lắng nghe.


Nói thật, nãy giờ di chuyển được một lúc, người nàng thấy rất khó chịu giống như có một loại áp bức vô hình gì đó đàn áp lên vậy, nên cũng có chút khó thở nhẹ.


– Long Xuyên Cốc nghe tên là biết nó đại khái thế nào rồi, nơi này vốn có hình đáng là một con rồng thiêng chảy dài vốn ban đầu có cái tên là Long Lâm Sơn, vì quanh thân rồng là núi rừng, nhưng sau này có vài kỳ nhân dị sĩ đi ngang qua đây từ trên núi cao nhìn thấy khung cảnh này như có cảm ngộ gì đó, họ thấy rằng giữa lòng núi này nếu quan sát kỹ sẽ thấy nó tách ra một bộ phần khác nữa, một rồng đi ngang giữa lòng núi, nên sau này đã có cái tên gọi Long Xuyên Cốc.


– Chưa hết, ngoài cái tên này ra theo nhiều thư tịch cổ chúng kỳ nhân xưa kia, từng xưng hệ thống sông dày đặc trong Long Xuyên Cốc là Hà Tiên, cái tên vừa nghe liền biết nó có đặc thù gì đó rồi, tương truyền ở sâu bên trong cốc nơi tâm mạch của rồng có một thác nước quanh năm tích tụ tinh hoa thiên địa kết nên thủy dịch giúp người tẩy luyện thân thể, nâng cao tinh khí thần, được xem là thuốc tiên nên gọi là Hà Tiên.


– Và đương nhiên truyện này là một truyền thuyết lâu đời rồi, thật ra Hà Tiên thủy dịch kia đúng là có thật, nhưng diệu dụng cũng không lớn như vậy, vì tích tụ tinh hoa thiên địa kết thành dịch thủy từ lâu đã vào dòng nước nơi đây, khiến cho nó trở nên trong sạch dị thường, ngoài rìa đã như thế, vào sâu sẽ có vài loài cá quý ưa sạch sống ở đó, mặc khác vài giọt tinh khiết Hà Tiên thủy dịch thuộc tính ôn hòa nhưng lại nghiêng về chí âm, chỉ thích hợp cho nữ dùng nếu nam dùng thì cũng không phải có việc gì lắm, tả hữu Âm Dương xung đột, vượt qua thì sống không thì chết, còn bản thân mình có mạnh hơn hay không thì không ai nói chắc được.


– Hà Tiên thủy dịch này thích hợp nhất dùng để thanh lọc cơ thể, bày tiết tạp chất dơ bẩn trong người, dưỡng da, dưỡng sắc tăng thêm vẻ xinh đẹp xuất trần của nữ nhân.


Nói rồi, hắn quay đầu lại nhìn về Vân Thanh, hai con ngươi sáng ngời nhìn hắn, nhưng thần sắc vẫn lạnh như cũ, Khẩu cũng không để ý, cười cười nói.


– Chắc nàng cũng cần phải không nào?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận