Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 64: Người Hiệu Triệu? Diễn Hoá Bói Mệnh.


Tác giả: Thiên Bảo


Tình hình chuyển biến. Vốn dĩ Thiên Khẩu đang cười đùa với Vân Thanh, thế nhưng mà cả hai người đồng loạt thân dao động nhìn về một phương hướng rồi nhanh chóng chạy nhanh đến đó.


Nói thật, chỗ Thiên Khẩu và chỗ cần đến là quãng đường không ngắn cũng chả dài, vì tính an toàn ở nửa đoạn đường, từ trong người hắn lấy ra một cái miếng lục giác bàn xanh thẳm, dường như nó được làm từ một loại gỗ đặc biệt, nhìn thật ma mị và huyền bí.


– Địa Thiên Lục Nhân Bàn!


Vân Thanh di chuyển gần đó, mặc dù trong lòng có chút khó chịu về lần hiệu triệu này, nhưng khó chịu thì khó chịu, không quan trọng lắm, đặc biệt nàng luôn chú ý đến mọi hành động, cử chỉ lẫn cả thái độ của Khẩu, Thanh muốn biết hắn sẽ đối mặt với lần hiệu triệu này như thế nào, nên khi Thiên Khẩu từ bên người lấy ra lục giác bàn nàng liền nhận biết được nó là vật gì.


Địa Thiên Lục Nhân Bàn sớm đã vang danh trong giang hồ được đồn rằng là dụng cụ tiên thông đoán mệnh của Thiên Vương, có nó trong tay thì dù là người mù đường cũng có thể luôn gặp được chuyện may mắn, và đương nhiên hiệu quả tốt nhất là phải để cho Thiên Vương sử dụng thì mới được, vốn dĩ cái lục giác bàn này cũng không thể giúp cho người ta may mắn chỉ là hình dáng của nó hợp phong thủy mà thôi.


Địa Thiên Lục Nhân Bàn như tên công dụng của nó đã được khái quát qua, vốn là dụng cụ đoán mệnh nên ý nghĩa là đoán đường tìm mệnh, mượn thiên tìm nhân, không biết hỏi trời, đánh đổi vài tinh huyết tối đa tìm được sáu người, nên mới có sáu hướng, dựa theo kiến thức có sẵn và cách vận công, quan sát và điều khiển thì bất kỳ thầy bói nào cũng đoán mệnh được, đoán nhiều hay ít thì tùy người.



Mặc kệ chi nàng kinh hô, nhận ra vật mình đang cầm, Thiên Khẩu đứng dừng lại giữa đường, tại nơi mà ánh sáng mặt trăng có thể chiếu rọi, Thiên Khẩu quan sát, rồi lại nhắm mắt cảm nhận vài việc, sau ba lần hít thở đều, hắn cắn nhẹ ngón tay rót vài giọt máu tinh thuần lên lục giác bàn, ở cái mặt đầy những kí hiệu thâm ảo.


Vừa đúng sáu giọt máu rơi thẳng vào trung tâm mặt bàn, nơi đó cũng có một mặt ngọc tiểu lục giác đen tuyền, xung quanh giăng đây những đường vân kim hoàng lấp lánh, trên mỗi đường vân lại dính đầy những kí hiệu thâm ảo, chưa hết thân mình đứng yên tại chỗ, bên trong vận nội lực thâm hậu, hắn tập trung điều khiển chúng về phía lục giác bàn này, miệng lẩm nhẫm.


– Lấy trăng làm quang dẫn, dùng máu chỉ nhân linh, khí thần ta chỉ một điểm, hiểm nguy tránh, quỷ ma diệt. Diễn!


Thiên Khẩu hét lớn một tiếng, nội lực thẩm thấu vào miếng lục giác bàn, nơi mặt ngọc đen tuyền óng ánh hình bóng mặt trăng, vài giọt tinh huyết khẽ chuyển dựa theo từng góc, nương theo đường vân sau ba mươi sáu lần giao hợp cùng nhau, chúng lần nữa tiến thẳng về những góc cạnh lớn của góc bàn.


Reng reng, từ mặt lục giác bàn, bất chợt dao động vang lên một vài tiếng như chuông nhỏ, khí thế Thiên Khẩu ngày một tăng lên, một luồng gió mạnh phất tới, ngay cả Vân Thanh đứng gần đó cũng không yên liên tục lùi bước, sắc mặt tái nhợt.


Nàng chỉ thấy Thiên Khẩu không những đứng vững như một thanh kiếm chĩa thẳng trời cao, một chút dao động cũng không có, mà lại làm lộ ra khí thề uy nghiêm không gì sánh nổi.


Tay hắn đang từ đưa lục giác bàn xanh thẳm ra trước mặt rồi lại nâng đó lên trên đầu mình để cho ánh trăng chiếu gọi rõ ràng hơn, một màn không thể tin nổi hiện ra.


Ánh sáng vầng nguyệt tích tụ lại một điểm ở mặt ngọc đen tuyền, khẽ nghiêng bàn tay, điểm sáng ấy phát quang chiếu về sáu hướng góc bàn, trong đó có ba góc đậm và ba góc nhạt, hơi nhạt, điểm ánh sáng này rất nhỏ lại có màu đỏ nhạt, nếu không phải đặc biệt chú ý thì khó lòng mà nhận ra được.



Thiên Khẩu quan sát điểm sáng nhíu mày, khí thế dần dần thu hồi, mặt lục giác bàn cũng bị hắn đem trở về cất giấu vào một cái bao mang trong người, đặt ngay ngực, lớp áo che lại cũng không phát hiện được có chút gì thay đổi.


Thiên Khẩu trầm ngâm quay đầu nhìn về phương hướng có ánh sáng hơi nhạt kia, chỉ khẽ liếc một chút rồi lại quay đầu chú ý đến ba điểm sáng đậm, thần sắc ngưng trọng, buông lời phân phó.


– Theo diễn hoá của ta, dùng môi giới là Địa Thiên Lục Nhân Bàn, có thể bói được một vài việc, người phát lệnh hiệu triệu đang gặp nguy hiểm, có vẻ bị truy đuổi, một người khác là đồng đội của người nọ, nhưng tuổi tác không lớn chừng là một đứa nhóc, sinh mệnh lực của đứa nhóc vẫn còn đầy đủ, nhân linh không vấn đề, nhưng lại có vài tia sát thù niệm vẫn quanh, có vẻ như là đứa nhóc là cũng không được an toàn, giờ chúng ta chia hai nhóm, ta đi cứu người phát lệnh hiệu triệu, còn nàng thì cứu đứa nhóc này.


Nói một hơi thật dài, Thiên Khẩu chỉ dẩn thêm giây lát, hai người nhanh chóng tách ra, đi về hai hướng khác nhau, tốc độ của từng người vô cùng nhanh chóng.


Tại địa điểm bọn họ vừa rời đi không bao lâu, một vài nhân ảnh áo đen đột nhiên xuất hiện, quan sát một chút rồi cũng tự động phân thành hai hướng, truy lùng theo Thiên Khẩu và Vân Thanh.


Ở tại địa điểm cách phương hướng Thiên Khẩu không xa, một cuộc đại chiến đang diễn ra.


Một phụ nhân tay cầm kiếm uyển chuyển thân mình đương đầu với hơn chục hắc lang xung quanh mà vẩn chưa rơi vào thế hạ phong.



Một con sói hú lên một tiếng, chi trước vung lên một trảo hạ xuống, chi sau vận lực phóng tới, chuyển động nhịp nhàng nhanh chóng, khí thế phong sát không sợ ai.


Keng… Đường kiếm uyển chuyển cắt ngang, va chạm vào móng vuốt của hắc lang vang lên thanh âm bén nhọn của sắt thép va chạm.


Thân hình chợt động nhanh chóng lùi lại phía sau, quay mình đường kiếm chém ngang hông, nâng lên hạ xuống một đường chém thẳng vào đầu một con sói.


Keng… Một con sói khác vung trảo xông lên làm lệch đường kiếm, một con khác bắt kịp tình hình vung lên tấn công vào thân kiếm, mấy con khác cũng thừa thế xông lên đánh cho phụ nhân không kịp trở tay.


Nhưng chỉ cần thấy nàng dùng kiếm là biết nàng cao thủ kiếm đạo, mặc dù địch đông thế mạnh nhưng nàng vẫn một kiếm chống chọi lại tất cả và đương nhiên điều gì cũng phải đi kèm với hậu quả của nó, phụ nhân không ngừng dùng vận kỹ để tránh thoát nạn, thân thể liên tục chịu nhiều áp lực như vậy, đã sắp không thể chịu nỗi nửa rồi.


Diệu Kỹ đối với võ học, chẳng khác nào là thứ cấm kỹ, công của giới võ lầm, mỗi một Diệu Kỹ đều mang cho người sử dụng một vài khả năng đặc biệt như nhìn xa trong rộng, hay mình đồng da sắt, hoặc như là huyết cuồng chiến đấu,… mỗi một dạng đúng ra phải khổ công, thiên tài lắm mới luyện được, nhưng Diệu Kỹ có thể trong nháy mắt khiến cho người sử dụng có thể thực hiện được những điều đó và dĩ nhiên chúng đa phần loại hình chiến đấu, phòng ngự đều có đặc điểm là thời gian, còn như là tốc độ thì là thân thể, dự đoán, tiên thông, bói mệnh thì có thể sử dụng máu, tinh, khí, thần,… Tùy thuộc vào loại hình nào cũng đều có điểm chú ý riêng, một vài Diệu Kỹ Chân Chính có thể không chú ý nhiều đến vậy, chỉ là không nhiều lần được, nhưng mỗi lần dùng ngoại trừ việc đánh đổi một số thứ ra thì hiệu quả mang lại thì thật kinh người, khó có thể tưởng tượng.


Suy cho cùng Diệu Kỹ chỉ là một chút kỹ xảo thần kỳ mà thôi, luyện tập nhiều thì thuần phục, muốn nâng cao thì tùy vào thiên phú, cơ trí của mỗi người, loại hình tấn công cũng có thể đa dạng hóa thành loại hình phòng ngự, hoặc phụ trợ.


Do liên tục dùng nhiều lần diệu kỹ tốc độ kết hợp với kiếm pháp của bản thân, không những nhiều lần thoát nạn, chém chết một vài con, nhưng thân thể lại không thể nào chịu nổi, thần kinh ban đầu đã căng cứng, đến lúc sinh tử lại càng cố gắng hơn, thân cơ cứng ngắc khó vận thân, mồ hôi nhễ nhại tiêu hao quá nhiều sức lực, ánh mắt con ngươi giờ đây cũng mơ hồ nhìn cảnh vật, chỉ biết ở phía trước có hơn chục con sói nhắm vào mình mà hung hãn hạ đòn.


– Chẳng lẽ mình thật sự chết ở đây sao… Sa Hiệu Hương Xạ Thảo đã phát tán rồi, nếu may mắn bọn họ ở gần đây thì tiểu Ly sẽ không sao, nếu không ta thật phải xin lỗi cô rồi.



Một dáng hình mơ hồ, thiếu nữ đôi mươi gương mặt thuần khiết ôn hoà, dịu dàng, mái tóc đen tuyền, đôi mắt lung linh, một thân áo trắng phấp phới trong gió, đứng giữa đồng cỏ xanh ngắm nhìn thiên nhiên mỉm cười.


Một sự thôi thúc bất chợt dâng lên trong lòng nàng, khí thế phụ nhân tăng vọt, đường kiếm uyển chuyển không còn ôn hoà như lúc trước mà giờ đây lại hung bạo lạnh lẽo, dị thường.


– Ta không thể chết, lời đã hứa không thể rút lại, dù phải hy sinh thân mình, cũng phải tìm được một sinh cơ cho Tiểu Ly.


Tay phải cầm kiếm, như hóa thành giao long vươn mình, khí thế uy thiên, vượt qua biển cả, đáp xuống lâm sơn làm bá chủ thiên hạ, đường kiếm tăng tốc chém nhanh, máu tươi tung toé nhanh chóng được làm sạch, thân kiếm vặn vẹo như xà thân không những tránh thoát được trảo lớn mà còn mượn lực phản công ngược lại cắt qua đầu, thân hình xoay tròn di chuyển nhanh chóng, không ngừng qua lại từng vị trí một tạo nên từng huyễn ảnh, đánh lừa đối thủ, tiếp tục tương kế tựu kế tấn công.


Ảnh Huyễn Hồng Miêu Kỹ mức tối đa!


Phụ nhân trong lòng thầm kêu, tốc độ tăng tốc, huyễn ảnh ngày càng nhiều hơn, chiêu kiếm ngày càng độc hơn, khí thế lại càng dâng lên mạnh hơn nữa, bầy sói xung quanh từng con run rẩy thân mà sợ, đã có một số muốn lui rồi.


Hú!


Một tiếng hú dài vang lên, từng con sói nghe được thế liền trấn định, hung mãnh hơn tiến đánh.


Ở nơi xa, con sói lớn cũng đã bắt đầu làm nóng cơ thể rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận